Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 176: Không Phải Dạng Vừa Đâu






Do tác dụng của thuốc, hai người gần như bất động cho đến khi sắc trời trở bắt đầu hửng sáng.

Hứa Thanh Khê cảm giác rã rời đến mức tưởng như xương của cô sắp rụng xuống luôn rồi.

Cô mệt mỏi đến mức thậm chí còn không muốn đi tắm.

Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ cô vẫn thầm mắng nhiếc Lâm Gia Nghi.

Bình thường Quân Nhật Đình đã rất mạnh mẽ dai sức rồi, mỗi lần làm là mỗi lần lấy hết sức lực của cô.

Bây giờ lại còn bị đánh thuốc mê khiến anh càng không thèm kiểm soát bản thân.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê thức dậy khá muộn.

Cô đau nhức khắp người một hồi cứ như bị ô tô chạy qua khiến cơ thể cô mềm nhũn nằm trên giường không muốn nhúc nhích.

Quân Nhật Đình ngồi một bên, nhìn người phụ nữ đã tỉnh nhưng vẫn nằm trên giường, anh khẽ nhíu mày.

“Sao vậy? Em không định đi sao?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc quay đầu sang, chỉ thấy Quân Nhật Đình đang ngồi trên ghế sô pha đã mặc quần áo chỉnh tề.

“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Lời vừa nói ra, cô liền phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng thay đổi lời nói: “Ừm...!Ý tôi là hôm nay anh không đến công ty sao?"
Quân Nhật Đình nhìn cô một cái, sau đó cười nhẹ nói: “Hôm nay nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Thanh Khê vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.

Quân Nhật Đình nhìn cô không khỏi nhíu mày.

“Mau dậy tắm rửa đi, rồi cùng với tôi ra ngoài đi gặp một người bạn.”
Hứa Thanh Khê sửng sốt, nhưng cô cũng gật đầu đồng ý:
“Tôi biết rồi.”
Vừa nói xong, cô liền đứng dậy và rời khỏi giường.

Không ngờ là chân vừa chạm xuống đất, hai chân cô đã mềm nhũn, đứng không vững mà ngã thẳng về phía trước.

Thấy mình sắp ngã xuống đất, cô nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau dữ dội ập đến.

Nhưng mà, cơn đau đớn mà cô nghĩ tới kia đã không xảy ra.

Thay vào đó, cô được bao bọc lại trong một vòng tay vững chãi, ấm áp.

“Cảm ơn anh.”
Cô thở phào cảm ơn người đàn ông trước mặt.

Quân Nhật Đình buông cô ra, nhìn cô đầy ẩn ý.

“Không có gì.

Đây là trách nhiệm của tôi.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì hiểu ngay hàm ý trong lời nói của anh.

Trong phút chốc, hình ảnh cuồng nhiệt đêm qua hiện lên trong đầu cô, hai má cô không khỏi nóng bừng.

“Chỉ giỏi nịnh.” Cô nhìn anh bằng vẻ đầy cáu kỉnh rồi quay người đi vào phòng tắm.

Quân Nhật Đình bật cười thành tiếng khi nhìn theo bóng lưng đang vội vàng tránh khỏi tầm mắt của anh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng cười, mặt cô càng nóng bừng.

Cô đưa tay chốt chặt cánh cửa, dùng tay vỗ nhẹ lên má, một lúc sau cô mới bình tĩnh lại.

Vì Quân Nhật Đình muốn cô cùng anh đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè, nên sau khi đánh răng rửa mặt, cô cũng phải trang điểm một chút.

Khi cô xong xuôi, Quân Nhật Đình đã không còn ở trong phòng.

Cô không vội tìm anh mà đi vào phòng thay đồ, chọn một chiếc váy gợi cảm và khí chất mặc lên người trước khi rời khỏi phòng.

Ở tầng dưới, Quân Nhật Đình đang ngồi trên ghế sô pha và đọc tin tức tài chính.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Anh thấy Hứa Thanh Khê bước xuống lầu trong chiếc váy dài màu xanh nhạt, chiếc váy ôm sát người cô tựa như một bông hoa đang nở.

Những đường nét hoa văn ánh vàng, ánh bạc khiến chiếc váy dài trơn này càng thêm tươi sáng.


Toàn thân Hứa Thanh Khê cũng trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát.

Hứa Thanh Khê không nhìn thấy sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Quân Nhật Đình, cô bước đến chỗ anh và thì thầm: “Tôi xong rồi.

Chúng ta đi ngay chứ?”
Quân Nhật Đình hoàn hồn lại, cố dấu đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, lạnh lùng gật đầu: “Đi thôi.”
Vừa nói xong, anh liền bước ra cửa.

Khi cả hai ra khỏi nhà cũng vừa hay đến giờ ăn trưa, nơi gặp gỡ là một nhà hàng Trung Quốc.

Hứa Thanh Khê đi theo Quân Nhật Đình, được người phục vụ dẫn đến phòng ăn đã đặt trước.

Quân Nhật Đình đi vào trước, lịch sự giữ cửa cho Hứa Thanh Khê bước vào trong rồi mới đóng cửa lại.

Vừa bước vào phòng, cô thấy bên trong đã có người đợi sẵn.

Đó là một người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa khiến người ta cảm thấy thiện cảm.

Anh ta là Mạc Hào.

Vừa nhìn thấy hai người họ, Mặc Hào liền đứng dậy bắt tay với Quân Nhật Đình, đồng thời chạm vai vào nhau theo phong cách của những người bạn thân.

“Cuối cùng cũng đến, khiến tôi phải chờ lâu đấy.”
Quân Nhật Đình nghe xong liền cười, nói đùa: “Cũng có thể không chờ mà.”
Nghe vậy, Mạc Hào liền tặc lưỡi: “Anh bạn, anh nói thế này cũng không đúng rồi.

Anh về bao nhiêu ngày rồi mà chúng ta còn chưa gặp được nhau hả? Nếu tôi không đợi, chúng ta còn có thể gặp nhau sao?”
Nói xong, anh ta đập nhẹ vào ngực Quân Nhật Đình để tỏ ý không hài lòng.

“Tôi gần đây hơi bận rộn, hơn nữa không phải hôm nay tôi đến đây để gặp anh rồi sao?”
Quân Nhật Đình không để bụng đến thái độ trách móc của Mạc Hào.

Anh đáp lại bằng một nụ cười sảng khoái.

Hứa Thanh Khê nhìn cách hai người nói chuyện, trong mắt thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên.

Dù gì thì cô cũng đã biết Quân Nhật Đình đã lâu, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh gần gũi với ai như vậy.

Vừa lúc cô tò mò nhìn Mạc Hào, anh ta cũng chú ý tới cô.

“Chào Thanh Tuệ.” Mạc Hào mở lởi.

Qua lời kể của Quân Nhật Đình, anh đã sớm nghe nói đến Hứa Thanh Khê.

Thấy vậy, Quân Nhật Đình liền giới thiệu với Hứa Thanh Khê: “Đây là bạn của tôi, Mạc Hào.”
Thanh Khê gật đầu, lịch sự đáp: “Chào anh Mạc Hào.”
Nhưng cô không để ý đến việc Mạc Hào đang nhìn cô từ trên xuống dưới.


Quân Nhật Đình thì lại biết anh ta đang nhìn gì.

Nhưng thay vì nhắc nhở, anh đề nghị hai người cùng ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.

Khi các món ăn đã sẵn sàng, cả ba người cũng bắt đầu trò chuyện.

“Lần này anh định về bao lâu?” Mạc Hào hỏi.

“Ừm...!Chắc tôi sẽ ở lại hơn một tháng.

Ở đây sắp có một cuộc hội thảo.

Tôi cần phải tham dự.” Quân Nhật Đình đáp.

Mạc Hào gật đầu: “Như vậy tốt quá!”
Sau đó Mạc Hào bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cười nói: “Vẫn như vậy, nhưng so với ở nước ngoài thì tốt hơn nhiều.”
Mạc Hào nghe vậy có chút kinh ngạc, anh định nói gì đó, nhưng Quân Nhật Đình không có ý định tiếp tục chủ đề này mà chuyển qua nói chuyện tài chính.

Hứa Thanh Khê thấy họ trò chuyện rất nhiệt tình, cô cũng không làm phiền, còn phục vụ Quân Nhật Đình chu đáo.

Có thể nói, trong bữa ăn, số câu Hứa Thanh Khê nói chỉ đếm trên đầu ngón tay, điều này khiến Mạc Hào rất kinh ngạc.

Qua lời kể, ấn tượng về người vợ mới cưới của Quân Nhật Đình trong tưởng tượng của anh ta không hề giống thế này.

Dù rất ngạc nhiên nhưng anh ta cũng không để lộ ra ngoài.

Sau bữa tối, Quân Nhật Đình và Mạc Hào có chuyện riêng muốn bàn, vì vậy họ đề xuất đưa Hứa Thanh Khê về nhà trước.

Hứa Thanh Khê cũng không từ chối.

Sau đó cả hai đưa cô trở lại nhà của Quân Nhật Đình rồi lại cùng nhau đi về hướng công ty.

Trên đường, Mạc Hào nhìn Quân Nhật Đình đang lái xe, không nhịn nổi tò mò liền hỏi:
“Vợ mới cưới của anh có phải là đã thay đổi hay không? Hay là lần đầu tiên gặp tôi nên muốn tạo ấn tượng tốt với tôi?”
Quân Nhật Đình nghe xong liền liếc xéo anh ta, biết anh ta đang ám chỉ điều gì, anh liền mỉm cười:
“Ban đầu tôi cũng giống anh, tưởng cô ấy giả vờ, nhưng sau khi sống chung cô ấy mới có thái độ như vậy.”
Mạc Hào nghe vậy, ánh mắt có chút kinh ngạc, nghĩ đến tin đồn, không khỏi thở dài:
“Tin đồn chết tiệt! Theo như lời anh nói, cộng thêm những gì tôi trực tiếp chứng kiến, tôi chắc chắn là bà xã của cậu không phải dạng vừa đâu.”.