Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 202: Cô Có Chứng Cứ Gì






Hứa Thanh Khê cũng không biết thái độ của mình đã chọc giận Hứa Hải Minh, hơn nữa ông ta còn muốn giáo huấn mình.

Cô vừa biết được ông ta đã giúp mình tìm được người, tảng đá lớn trong lòng cô mới được buông xuống.

Cô lập tức ấn điện thoại gọi Thiều Khánh Vy tới.

“Chị Tuệ, chị tìm em có việc gì sao?”
Hứa Thanh Khê vuốt cằm, trầm giọng nói: “Cô đi thông báo cho mọi người trong bộ phận thiết kế và Tạ Minh Phượng, bảo hai giờ chiều họp, tại phòng họp, tôi sẽ vạch trần hung thủ.”
Thiều Khánh Vy nghe nói như thế, tươi cười nói: “Chị Tuệ, chị đã tìm được người rồi sao?”
Hứa Thanh Khê gật đầu, cũng không nói nhiều lời liền bảo cô ta ra ngoài.

Tất cả mọi người của bộ phận thiết kế đúng hai giờ chiều đã có mặt ở phòng họp, nhưng Hứa Thanh Khê lại chậm chạp chưa xuất hiện, khiến bọn họ không khỏi bàn luận.


“Tại sao Tổng thanh tra còn chưa đến nữa? Không phải nói sẽ vạch trần hung thủ sao?”
“Sẽ không phải là chỉ trêu đùa chúng ta thôi đó chứ?”
“Ai mà biết…”
“Nghe nói trước đây công ty đã từng xảy ra chuyện mất bản thảo, lần này lại xảy ra thêm một lần nữa, cảm thấy thật không bình thường.”
Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo nghe mọi người bàn luận, lại nhìn biểu tình khinh miệt của Tạ Minh Phượng, không kiên nhẫn mà quát lớn: “Đủ rồi, tất cả câm miệng lại đi.”
Tuy rằng bọn họ cũng không thuận mắt Hứa Thanh Khê, nhưng không ai muốn bị mất mặt trước người ngoài.

Chuyện gì xảy ra trước khi bản thảo bị trộm mất, không ai biết rõ hơn hai cô.

Tạ Minh Phượng lạnh lùng liếc hai người, cơ bản là không đáng để ý, ngược lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Cô ta thật muốn nhìn xem Hứa Thanh Khê sẽ diễn trò như thế nào.

Đúng vậy, cô ta không tin rằng Hứa Thanh Khê đã tìm ra hung thủ.

Trong lúc mọi người chờ đợi, Hứa Thanh Khê mới chậm rãi dẫn theo Thiều Khánh Vy tiến vào phòng họp.

Tạ Minh Phượng nhìn cô có chút chế nhạo.

“Cô Tuệ thật là cao giá, thông báo chúng tôi tới xem thủ phạm, nhưng kết quả bản thân mình lại đến muộn.”
Hứa Thanh Khê không để ý đến cô ta, hướng về phía cửa phòng họp, lạnh lùng nói: “Dẫn người vào.”
Cô vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy hai vệ sĩ dẫn dì dọn vệ sinh tiến vào.

Bà ta nhìn thấy mọi người trong phòng họp thì vô cùng kinh hoảng, vừa muốn chạy thì bị hai vệ sĩ phía sau mạnh mẽ chặn lại, làm cho bà ta không có cơ hội bỏ chạy.

Tạ Minh Phượng nhìn thấy dì dọn vệ sinh thì không nhịn được mà nhíu mày.


“Cô tìm bà ta trở lại là có ý gì? Cô muốn nói cho tôi biết hung thủ chính là bà ta sao?” Cô ta châm chọc nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Không bằng cứ hỏi đi rồi sẽ biết.”
Nói rồi, cô nghiêng đầu hỏi dì dọn vệ sinh: “Nói đi, bà làm thế nào mà có thể chuyển bản thiết kế từ máy tính của tôi ra ngoài?”
Đáy mắt bà ta xẹt qua tia kích động, không dám nhìn Hứa Thanh Khê, làm bộ e thẹn nói: “Tổng thanh tra Tuệ, tôi không biết cô đang nói gì, cô làm như thế này là bắt cóc phi pháp, tôi muốn tới đồn cảnh sát tố cáo cô.”
Hứa Thanh Khê nhìn bà ta dọa dẫm, khẽ cười nói: “Chúng ta có thể cùng đi, đúng lúc tôi cũng muốn tố cáo bà, cố ý tiết lộ chuyện cơ mật của công ty, tôi nghĩ là hẳn bà cũng biết gián điệp thương mại là tội gì chứ nhỉ?”
Dì dọn vệ sinh vốn không nghĩ tới Hứa Thanh Khê sẽ nói như vậy, cả người bà ta sững ra.

Hứa Thanh Khê lại tiếp tục nói: “Dì à, tôi cũng không muốn làm khó dì, chỉ cần dì thừa nhận chuyện này do chính dì làm, tôi có thể xử lý nhẹ nhàng.”
Dì dọn vệ sinh hoàn hồn, tuy trong lòng rối loạn nhưng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.

“Căn bản không phải do tôi làm, cô dựa vào cái gì mà muốn tôi thừa nhận, cô có chứng cứ gì chứng minh do tôi làm, không có chứng cứ thì cô đừng có ngậm máu phun người.”
Tạ Minh Phượng nghe lời nói của dì dọn vệ sinh, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Hứa Thanh Khê lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, tôi cũng muốn biết Tổng thanh tra Tuệ có chứng cứ gì, mà một mực chắc chắn là do bà ta làm.”
Hứa Thanh Khê khinh thường liếc cô ta một cái, nhìn về phía sau dì dọn vệ sinh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: “Sao bà biết tôi không có chứng cứ?”
Dì dọn vệ sinh đắc ý nói: “Cô có chứng cứ gì?”
Hứa Thanh Khê khẽ cười nói: “Chứng cứ chính là tài khoản của con trai bà vô duyên vô cớ lại thêm một số tiền không nhỏ, bà giải thích như thế nào về đứa con trai cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, lại đột nhiên trở thành kẻ có tiền đây?”
Nói đến đây, cô tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía dì dọn vệ sinh cũng trở nên sắc bén.

“Lại nói, tôi đã điều tra qua, khoảng thời gian làm việc của bà ở Tập đoàn Phong Quân cũng gần mười năm, chẳng qua được trụ sở chính điều tới làm ở nơi này, đối với bà mà nói, bà không thể nào từ chức, thế nhưng trước khi công ty gặp chuyện bà lại từ chức, bà nên giải thích chứ nhỉ?”
Điều này làm dì dọn vệ sinh hoàn toàn luống cuống, cả người bà ta run rẩy, không dám nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vừa nhìn liền biết tâm lý của bà ta sắp hỏng rồi, chỉ cần lại ép hỏi thì có thể hỏi ra chuyện cô muốn biết.

“Nói đi, rốt cuộc là ai đã sai khiến bà làm như vậy, chỉ cần bà nói ra, tôi có thể không so đo việc bà đã làm.”
Cô nói đến đây, tạm dừng một chút rồi lại uy hiếp: “Nếu như bà vẫn muốn Cảnh sát tham gia vào điều tra, vậy bây giờ tôi lập tức báo án.”
Dì dọn vệ sinh nghe nói vậy, nhất thời bối rối: “Nếu tôi nói ra, cô thật sự sẽ không tính toán với tôi chứ?” Bà ta cắn răng nói.


“Tất nhiên.” Hứa Thanh Khê gật đầu nói: “Những người ngồi ở đây đều có thể làm chứng giúp bà.”
Dì dọn vệ sinh do dự nhìn về một góc phía phòng họp.

Hứa Thanh Khê theo tầm mắt của bà ta, thì phát hiện phương hướng đó vừa hay lại là chỗ ngồi của Tạ Minh Phượng, cô không khỏi nhíu mày.

Tạ Minh Phượng cũng phát hiện ra ánh mắt của bọn họ, sửng sốt một lúc rồi nổi giận.

“Bà già, bà có ý gì, ý của bà là tôi sai khiến bà làm sao?” Cô ta vô cùng giận dữ, chỉ vào bà ta khiến bà ta liên tục lắc đầu.

“Tôi… Tôi không có ý như vậy.”
Hứa Thanh Khê liếc nhìn qua một tia thịnh nộ trong mắt Tạ Minh Phượng, chợt tầm mắt của cô dừng lại trên người cô trợ lý đứng đằng sau cô ta, sắc mặt cô ta có chút mất tự nhiên.

“Bà ta chắc là đang nói tới vị trợ lý của cô.” Hứa Thanh Khê cẩn thận nhắc nhở.

Đầu tiên Tạ Minh Phượng kinh ngạc, sau đó chuyển thành phẫn nộ.

“Cô đừng ăn nói lung tung, sao Diệu Thúy có thể làm ra loại chuyện này.”
Diệu Thúy nghe vậy cũng vội vàng phủ nhận: “Chị Phượng nói không sai, tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện không có lợi gì như vậy, Tổng thanh tra Tuệ, nếu cô cứ nhất định nói là do tôi làm, vậy phiền cô đưa chứng cứ ra, nếu không có chứng cứ thì chính là ngậm máu phun người, vu oan giá họa đấy.”
Hứa Thanh Khê liếc mắt nhìn hai người, lại dò hỏi dì dọn vệ sinh: “Bà có chứng cứ gì chứng minh là do cô ta sai khiến?”
Dì dọn vệ sinh gật đầu nói: “Có, lúc cô ta tới tìm tôi, hai người chúng tôi đứng bên ngoài phòng dụng cụ, tuy rằng đó không phải là nơi quan trọng, nhưng vẫn có camera, nếu điều tra thì có lẽ sẽ nhìn thấy hình ảnh đó.”.