Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 383: Liệu Cô Ấy Sẽ Ghen Chứ






Quân Nhật Đình và Hà Văn Tuấn trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát.

Bây giờ không phải lúc thích hợp để ra tay, rất dễ liên lụy đến nhà họ Quân.

Hà Văn Tuấn cũng hiểu được đạo lý này, gật đâu xoay người gọi điện thoại.

Cùng lúc đó, Kiều Nô đi theo thuyền trưởng kiểm tra những người đang làm việc phía dưới.

“Ông chủ, hàng hóa đã chuyển xong rồi”
Một tên đàn em đến báo cáo.

Thuyền trưởng phất tay: “Tốt lắm, thông báo xuống dưới, bảo các anh em nhanh chóng lên thuyền, trước khi trời sáng chúng ta phải đến trạm trung chuyển tiếp theo”
Tên đàn em nhận lệnh liền xoay người rời đi.

“Người đẹp, bây giờ chúng ta có thể đi rồi”
Thuyền trưởng nhìn tên đàn em rời đi, giơ tay nắm tay Kiều Nô.

Kiều Nô cố nén sự ghê tởm trong lòng xuống: “Được rồi, chờ lát nữa lên thuyền rồi em sẽ báo đáp anh thật tốt”.

||||| Truyện đề cử: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi |||||
Cô nói xong, cả người nũng nịu mà dựa vào cánh tay thuyền trưởng, đáy mắt là một mảnh sát ý.


Chờ đến khi lên thuyền rồi, thuyền này cũng đổi chủ.

Thuyền trưởng nào biết nguy hiểm đang tới gần, ôm Kiều Nô lên thuyền.

Đúng lúc này âm thanh xe cảnh sát chợt vang lên.

Chỉ trong chốc lát đã có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở cảng, phía sau còn có cảnh sát vũ trang đầy mình.

Mọi người thấy tình cảnh này theo bản năng đều muốn chạy nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị tiếng súng phía sau dọa sợ.

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên, ngồi xổm trên đất chờ kiểm tra”
Cảnh sát trưởng thấy mọi người đều đã làm theo lời mình rồi mới cất súng đi, xuất trình giấy tờ.

Lúc này thuyền trưởng cũng không mê sắc đẹp nữa, đẩy Kiều Nô ra vội vàng xuống tàu.

“Đồng chí cảnh sát, không biết vì sao muộn vậy rồi còn muốn kiểm tra, có chuyện gì không?”
Cảnh sát nhìn vẻ lưu manh của hắn, nhíu mày: “Anh là người phụ trách sao?”
Thuyền trưởng không phản bác, còn muốn đốt cho cảnh sát một điếu thuốc nhưng bị từ chối.

“Chúng tôi nhận được tin báo có người buôn lậu di vật văn hóa ở bến cảng, các cậu mở nắp thùng ra cho chúng tôi kiểm tra”
Thuyền trưởng nghe vậy mặt liền biến sắc.

Bởi vì đích thực là hắn đang buôn lậu di vật văn hóa, tuy trong rương đã có đồ che đi rồi, nhưng những người này không phải chỉ kiểm tra qua loa, chắc chắn sẽ thấy những vật bên trong.

Trong lúc hắn đang nghĩ một biện pháp chu toàn, Kiều Nô đứng ở bờ biển cũng nhận ra có điều gì không đúng.

Theo lý thuyết thuyền trưởng buôn lậu chắc chắc phải có quan hệ với những người bên trên, mà bên trên chắc chắn sẽ ra lệnh xuống dưới, những người này đột nhiên xuất hiện khiến cô ta có dự cảm không lành.

Quanh năm cô ta sống trong nguy hiểm cũng không xem nhẹ dự cảm không tốt này mà ngược lại còn vô cùng tin tưởng trực giác của chính mình.

Sắc mặt cô ta khẽ biến, không để ý thuyền trưởng bên kia, định nhân cơ hội trời tối gió lớn không ai chú ý tới tới cô ta mà men theo con đường nhỏ giữa các thùng hàng theo cửa sau rời đi.

Ai ngờ đã sắp đi đến lối ra lại có hai người đàn ông to lớn chắn đường cô ta.

“Các người định làm gì?”
Kiều Nô nhìn hai người đàn ông to lớn đó, cả người căng cứng: “Tôi nói cho các người biết, cảnh sát đang ở cách đây không xa, nếu các người làm gì tôi sẽ la lên, còn không mau tránh ra”
Trong mắt cô ta đầy vẻ toan tính, thậm chí trong đáy mắt còn có một chút bối rối.

Không có lý do gì họ lại chặn đường cô ta, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì.

Trong đầu cô ta hiện lên một suy đoán, cô ta không tin, không tin cô ta đã đứng trên con đường thành công này mời năm lại có thể chết như thế.


Nhưng cô ta không thể không đối mặt với sự thật.

“Kiều Nô, hay tôi nên gọi cô là Black Widow, lại gặp mặt rồi”
Quân Nhật Đình sắc mặt lạnh lẽo đi ra từ phía sau mấy tên đàn em.

Kiều Nô, không, là Black Widow, nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ quả nhiên là thế.

“Tông giám đốc Đình quả là bản lĩnh, tôi trốn ở đâu ngài cũng có thể tìm được, xem ra là để ý đến tôi không chỉ một hai ngày, nếu quý phu nhân biết chuyện này thì có ghen không nhỉ”
Trên mặt cô ta rất bình tĩnh, mỉm cười trò chuyện cùng Quân Nhật Đình, giống như giữa bọn họ không có thù oán gì vậy.

Quân Nhật Đình nghe vậy, nguy hiểm nheo mắt lại.

Theo lý thuyết, đáng lẽ người phụ nữ này phải đang nghĩ cách trốn thoát mới đúng chứ, tại sao bây giờ lại còn trêu đùa anh như vậy.

Chợt anh nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia sáng.

“Vợ nhà tôi trước đến nay vẫn rất hay ghen, nhưng cô ấy…”
Anh vẫn chưa nói xong đã thấy một mũi dao nhọn hoắc sắc bén hướng vào mình.

Trong mắt Quân Nhật Đình hiện lên ý nghĩ quả nhiên là vậy, đồng thời bình tĩnh tránh né mũi dao bất ngờ của Black Widow.

Ngay từ đầu Black Widow đã biết mình không thể thoát được, nhưng cô ta cẫn muốn thử một lần.

Căn bản cô ta muốn cùng Quân Nhật Đình nói mấy câu để anh thả thỏng cảnh giác sau đó đánh úp bất ngờ, bắt anh làm con tin.

Tới lúc đó cô ta thoát được không phải là khó.

Nhưng không ngờ ý nghĩ của cô ta đã bị Quân Nhật Đình nhìn thấu, chỉ là đang làm bộ phối hợp với cô ta mà thôi.

Hà Văn Tuần thấy chủ tịch nhà mình bị tập kích liền lo lắng.

“Còn không mau bắt người lại”
Cậu quát tên đàn em đứng bên cạnh sau đó liền tiến tới đỡ Quân Nhật Đình.

“Chủ tịch, anh không sao chứ?”
Quân Nhật Đình lắc đầu, trái lại còn nhìn đến khung cảnh Black Widow đang đánh nhau bên kia.

Anh lạnh mặt nhìn khung cảnh ấy, cũng phát hiện rằng mấy tên đàn ông đánh một người phụ nữ có chút không tốt.

Nếu không phải Black Widow dám động tay động chân với Thanh Tuệ thì anh cũng rất bội phục cô gái này.

Đáng tiếc, chỉ trách cô ta đụng vào người không nên đụng!

Bên kia, Black Widow bị ấy người đàn ông lực lưỡng quấn chân, lúc đầu đánh còn khá tốt, nhưng qua một thời gian lo âu trong lòng khiến cô ta bớt chú tâm.

Dù sao tình huống đêm nay đã rất rõ ràng, cô ta không có cơ hội lại tiếp tục chạy trốn.

Mà sự thật đúng là như vậy.

Không đến nửa giờ cô ta đã bị bắt lại.

“Ông chủ, đã bắt được người, có bắt cô ta về không?”
Hắn đem Black Widow đến trước mặt Quân Nhật Đình hỏi.

Quân Nhật Đình lạnh lẽo nhìn Black Widow.

Black Widow lúc này nhìn chật vật không chịu nổi, quần áo trên người chỗ thì tiếu một mảnh vải, chỗ lại rách một lỗ.

“Mang về làm gì, không thấy cảnh sát đang ở bên ngoài sao? Giao cho bọn họ xử lý, nói là giết người cướp của.”
Quân Nhật Đình tà mị nhếch khóe miệng.

Black Widow nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh đã bị cô ta thu lại, ngược lại khóe miệng lại như cười như không.

“Tổng giám đốc Đình, đưa tôi đến cục cảnh sát rồi thì anh đừng hối hận đấy nhé”
Quân Nhật Đình nghe vậy cảm thấy có gi đó không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào không đúng, dù sao người phụ nữ này cũng có tiền án, cảnh sát tra xét một lượt rồi thì không có khả năng sẽ thả cô ta ra nữa.

Vì vậy anh cũng không để ý, vẫy tay để người mang Black Widow đi.

Black Widow thấy vậy cũng không giãy dụa nữa, cười khẽ rời đi.

Hà Văn Tuấn nhìn theo hướng cô ta rời đi, tâm vẫn buộc chặt rốt cuộc được thả lỏng đôi chút.

“Hiện tại chỉ còn lại một thế lực nữa thôi, chỉ cần tìm ra bọn họ thì coi như đã giải quyết hoàn toàn nguy hiểm”
Quân Nhật Đình nghe vậy híp híp mắt.

“Giải quyết hoàn toàn là không thể.”
Anh nói xong nghiêng đầu nhìn Hà Vẵn Tuấn, thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cậu cũng không có ý định giải thích..