Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 400: Sớm Muộn Gì Cũng Phải Chịu Quả Báo






Thẩm Dự Khanh thấy biểu cảm ảm đạm trên khuôn mặt cô thì trong mắt anh ta lóe lên sự khó chịu, nhưng rất nhanh anh ta đã giấu nó đi rồi lạnh lùng nói:
"Đúng rồi, có tin tức từ bên kia truyền đến là chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, rất nhanh sau đó chúng ta sẽ có thể thu mua được tập đoàn Quân Thị, có phải bây giờ chúng ta nên ăn mừng không?"
Lê Ngọc Mỹ liếc mắt nhìn anh ta một cái, tuy rằng cô ta không nói một lời nào, nhưng từ đôi lông mày đang cau lại đã nói lên tâm tình của cô ta.

Đương nhiên là Thẩm Dự Khanh cũng nhận ra điều này, sắc mặt anh ta trông vô cùng khó coi, nhưng anh lại không nói gì với Lê Ngọc Mỹ.

Dù sao thì anh ta cũng thích người phụ nữ này nên cũng biết rõ tâm tư của cô ta.

Tuy rằng hiện tại trong lòng cô ta có người đàn ông khác, nhưng sau khi hai người đính hôn, anh ta sẽ tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Vài ngày tiếp theo, dường như Quân Nhật Đình bận rất nhiều việc.

Hứa Thanh Khê cũng biết vậy nên thừa dịp công ty tan làm, khi không có ai để ý, Quân Nhật Đình sẽ lặng lẽ đưa cơm cho cô.

Mặc dù bà Kim Hồng biết rằng bản thân mình đã làm liên lụy đến chuyện của Hứa Thanh Khê, khiến cho con trai mệt mỏi, nhưng bà ta không cảm thấy có lỗi vì luôn nghĩ điều bà ta làm là tốt cho con trai mình.

Hôm nay, Quân Nhật Đình đang ngồi trong văn phòng xử lý công việc thì đột nhiên điện thoại bên cạnh vang lên.

"Mạc Truy, có chuyện gì vậy?"

"Anh, em đã giao danh sách những người phạm tội cho cục điều tra hình sự rồi, quan chức bên đó cũng đã bắt đầu làm nhiệm vụ, gần đây có một vài tổ chức ngầm của nước ngoài đã bị phát hiện, nhiều nhân vật cốt cán cũng đã bị bắt giữ."
Mạc Truy báo cáo tình hình mới nhất vừa nhận được, còn Quân Nhật Đình chỉ im lặng lắng nghe.

"Ý của cậu là cá đã lọt lưới?"
Anh đã đoán được đại khái ý tứ trong lời nói của Mạc Truy qua đầu dây bên kia.

"Đúng vậy, những người trốn được không ít, em lo rằng bọn họ sẽ đến tìm anh, sau đó đem những tức giận mà bấy lâu phải chịu trút lên người anh."
Quân Nhật Đình khẽ nhíu mày: "Tôi biết rồi, bên này tôi sẽ chú ý hơn, cậu ở bên đó tiếp tục theo dõi sát sao tổ chức, thấy có điểm gì khác thường thì báo cho tôi ngay lập tức.”
Mạc Truy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu những gì anh nói.

Đang lúc cậu ta định ngắt điện thoại thì đột nhiên Quân Nhật Đình nghĩ đến điều gì đó, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đúng rồi, cậu bảo cục điều tra thông báo tình hình cho nhà họ Lê biết."
Mạc Truy đáp một tiếng rồi cúp máy.

Quân Nhật Đình buông điện thoại di động ra, đưa tay lên xoa xoa mi tâm đang nhíu lại.

Anh có dự cảm rằng khi anh gây áp lực cho nhà họ Lê, hai nhà chắc chắn sẽ có một trận quyết đấu, mà trận chiến ấy rất khó để chấm dứt.

Trừ phi nhà họ Lê dừng tay, chứ anh thì không bao giờ có khả năng đầu hàng trước.

Dựa vào tình hình của mấy ngày này, anh có thể đoán được tâm tư của Lê Ngọc Mỹ, không có được liền tìm cách hủy hoại, hoặc là muốn đẩy anh đi vào ngõ cụt, sau đó phải đến cầu xin cô ta.

Đáng tiếc, chuyện này không có khả năng xảy ra.

Anh suy tư trong chốc lát rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Cùng lúc đó, tại công ty nhà họ Hứa.

Hứa Hải Minh thấy sự bàn tán ồn ào của dư luận trên mạng xã hội thì trong lòng ông ta vô cùng bất mãn với Hứa Thanh Khê.

Rác rưởi chính là rác rưởi, rõ ràng nắm trong tay lá bài tốt như vậy mà lại đánh ra cây bài xấu.

May mắn sao, địa vị của Hứa Thanh Tuệ không bị ảnh hưởng, nếu không ông ta sẽ không tha cho con nhóc chết tiệt kia.

Ông ta suy nghĩ một hồi, sau đó trong lòng ông ta cũng nảy ra một ý tưởng.

Hiện tại bởi vì nhà họ Hứa đang tranh đấu với nhà họ Quân nên cổ phiếu của công ty đã tăng vọt từ mười năm lên hai mươi, và nó vẫn còn xu hướng tăng mạnh nữa, điều đó làm cho ông ta cảm thấy rất phấn khích.

Ông ta nhìn ra được, sự cạnh tranh giữa hai nhà khó có thể chấm dứt một cách dễ dàng.


Nếu như ông ta mua cổ phiếu này thì chắc chắn có thể tạo ra một sự chênh lệch giá rất lớn.

Nghĩ vậy, ông ta liền gọi thư kí vào: "Rút bốn triệu từ tài khoản cá nhân của tôi để mua số cổ phiếu này."
Thư kí gật đầu rồi xoay người đi làm việc ngay lập tức.

Tuy nhiên khi đang điều hành, Hà Văn Tuấn cũng nhận được tin tức.

Cậu ấy vội vàng đến báo với Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc, nhà họ Lê bên kia mua rất nhiều cổ phiếu, chúng ta có nên cân nhắc một chút về chuyện này không?"
Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày, trong mắt anh phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Có thể nói, trong khoảng thời gian xảy ra chuyện, dường như anh đã quên mất sự tồn tại của người đàn ông này.

Anh nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: "Không cần, hiện tại nhất định phải bảo đảm kế hoạch có thể lừa được ông ta."
Hà Văn Tuấn chần chờ trong giây lát: "Liệu sau khi cô chủ biết được, có phải tâm trạng cô chủ sẽ không tốt?"
Quân Nhật Đinh nghe thấy cậu ta có ý lo lắng cho Hứa Thanh Khê, lông mày liền nhíu lại, cười lạnh nói: "Không ngờ chỉ cần dùng một chút tiền là có thể mua chuộc được ông ta."
Hà Văn Tuấn sửng sốt, không rõ lời tổng giám đốc nói là có ý tứ gì?
Bình thường mối quan hệ của hai người không tệ nên chắc hẳn là tổng giám đốc sẽ không diễn kịch đâu?
Chẳng phải là cô chủ đi theo ông chủ đến bệnh viện thôi sao?
Cậu ta cứ suy nghĩ miên man, trong lòng không khỏi cảm thông cho Hứa Thanh Khê, vì cậu ta cũng có một số điểm không hài lòng đối với Quân Nhật Đình.

Dù sao những ngày cô chủ chăm sóc tổng giám đốc như thế nào cậu ta đều nhìn thấy hết.

Quân Nhật Đình cũng nhận ra điểm khác thường, suy nghĩ một chút, liền có thể hiểu được những gì trợ lý đang nghĩ, nhưng anh không nói gì.

"Bỏ suy nghĩ trong đầu cậu đi, Hứa Thanh Khê chính là Hứa Thanh Khê, Hứa Hải Minh chính là Hứa Hải Minh, Hứa Hải Minh không có liên quan gì đối với nhà họ Quân."
Hà Văn Tuấn biết tâm tư của mình bị Quân Nhật Minh nhìn thấu, cậu ta ngượng ngùng đưa tay lên xoa mũi.

Quân Nhật Minh cũng không thèm chú ý đến, tiếp tục nói: Về chuyện của Hứa Hải Minh, ông ta luôn thích tranh thủ cơ hội để kiếm được một khoản lợi nhuận, không cần để ý đến, sớm muộn gì rồi ông ta cũng gặp quả báo."
Hà Văn Tuấn vuốt cằm, đại khái hiểu được dụng ý trong câu nói của tổng giám đốc.

Mà việc này, Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Hôm nay, cô nhận được điện thoại của công ty, là tổng giám đốc yêu cầu cô phải có mặt ở công ty.

Hơn mười phút sau, cô đến công ty, vừa vào phòng thiết kế thì liền phát hiện bầu không khí bao trùm công ty không đúng lắm.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô nhìn xung quanh rồi hỏi mọi người.

Thực tập sinh cùng những nhà thiết kế ở trình độ thấp nhìn nhau, không biết phải nói gì, đều lắc đầu rồi cúi gằm mặt xuống bàn để làm việc.

Hà Thanh Vận thấy vậy, cô ta không thể kiềm chế được sự bình tĩnh liền mắng thầm mấy người kia một câu, sau đó nói: "À, đúng là có người chống lưng cho có khác, người ta còn tự tìm đến tận cửa."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, lông mày thanh tú của cô liền nhíu chặt lại: "Thiết kế Khê, cô có ý gì vậy?"
"Không có ý gì cả, chỉ là cảm thấy, chức vụ hiện tại của cô không xứng."
Hà Thanh Vận bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.

Hứa Thanh Khê chỉ cảm thấy những câu nói này vô cùng kỳ cục.

Cô không thèm tính toán với cô ta, vào lúc đang định quay sang hỏi Lê Gia Bảo, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

"Hứa Thanh Khê, đi lòng vòng trong văn phòng, ở bên ngoài cãi cọ cái gì? Không biết hiện giờ thời gian đang cấp bách sao?"
Cô ta nói xong rồi nhìn Hứa Thanh Khê với ánh mắt vô cùng chán ghét, nhưng lại cố kiềm chế lại.

Hứa Thanh Khê thấy vậy thì sự nghi ngờ trong lòng cô lại càng lớn.

Gần đây cô không gây rắc rối gì, nhưng tại sao cô luôn cảm thấy thái độ của những người trong công ty đang ghét bỏ cô?
Chẳng lẽ có chuyện gì mà cô không biết sao?
Cô mang theo sự nghi ngờ này mà đến trước cửa phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, chúng tôi đến rồi."
Vương Quý đi trước gõ cửa.

Lý Dương Châu nhìn thấy hai người bước vào, bà buông bút ra khỏi tay, đứng lên mời hai người ngồi xuống.

"Lần này mời hai người đến đây là có một hạng mục thiết kế muốn thương lượng."
Lý Dương Châu đợi hai người bọn họ ngồi vào chỗ, sau đó bà nói ra mục đích chính.

"Công ty nhận được một đơn đặt hàng, khách hàng yêu cầu hai người cùng nhau hợp tác để hoàn thành công việc.".