Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 440: Đừng Mơ Tưởng Không Thứ Thuộc Về Cô






Hứa Thanh Tuệ nói xong những lời này, cô ta vừa yên lặng vừa suy nghĩ.

Chỉ là cô ta tạm thời không nghĩ tới những thứ này, hiện tại cô ta mới từ bỏ mím môi nói: "Tạm thời chỉ cần những thứ này thôi, bố bảo chị ta phải hoàn thành."
Mặc dù Hứa Hải Minh có chút không hiểu, nhưng Hứa Thanh Tuệ luôn làm ông ta yên tâm.

Tất nhiên những thứ này là có dụng ý của cô ta, ông ta cũng không nói gì mà liên hệ Hứa Thanh Khê theo yêu cầu của cô ta.

Nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê đang ở vườn hoa thì nhận được điện thoại của Hứa Hải Minh, cô hơi ngạc nhiên cũng có chút sợ hãi.

"Ông có chuyện gì không?" Cô ép buộc để trong lòng mình giữ vững bình tĩnh mới trầm giọng hỏi thăm.

"Một lát nữa tao sẽ phái người tới đón mày, tao có việc muốn nói rõ!" Hứa Hải Minh nói xong trực tiếp cúp điện thoại khiến Hứa Thanh Khê lo sợ thấp thỏm không yên.

Lần này ông ta tìm cô, không phải là muốn cô rời đi chứ?
Cô cắn môi trong lòng suy nghĩ lung tung.

Đặc biệt là nghĩ đến mình phải rời khỏi Quân Nhật Đình, trái tim cô như bị dao đâm, đau đến nỗi cô không thể thở nổi.

Cô phát hiện mình không muốn đi chút nào, nhưng hiện thực làm sao có thể cho phép cô ở lại?
Cô ngồi yên ở vườn hoa một hồi, cho đến khi Hứa Hải Minh phái người tới, cô mới về phòng thay một bộ quần áo rời đi.

Mạc Ly thấy cô rời đi cũng lái một chiếc xe theo sau.


Không phải cô ta muốn đi theo sau lưng con ả đê tiện kia, mà thật sự là cậu cả uy hiếp làm cô ta không thể không quản.

Rõ ràng cô ta biết nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện gì, cậu cả tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ mà để cô ta ở lại.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau đến nhà họ Hứa.

Bởi vì hiện tại Hứa Thanh Khê vẫn là con gái của nhà họ Hứa, dù Hứa Thanh Tuệ đã trở về, Hứa Hải Minh vẫn tự mình ra cửa chào đón.

Dù sao diễn trò cũng phải diễn cho trót, cho dù vở diễn này sắp sửa kết thúc rồi.

"Thanh Tuệ đã về rồi.

Con để bố nhìn xem, con đã gầy đi không ít."
Hứa Hải Minh đóng vai người bố hiền từ, bộ dáng ông ta bước lên dò xét Hứa Thanh Khê từ trên xuống dưới, đau lòng nói.

Mặc dù Hứa Thanh Khê không có chút nhớ nhung gì ông ta, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy ông ta giả vờ giả vịt thì trong lòng vẫn rất phức tạp.

Nghĩ vậy, ông ta lạnh mặt cảnh cáo lần nữa: "Nhớ kỹ, đừng mơ tưởng một số thứ không thứ thuộc về mày."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hứa Hải Minh.

Khóe môi cô nhúc nhích muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra miệng.

Thứ không thuộc về cô à...!
Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu thì những thứ này đều không thuộc về cô!
"Yên tâm đi, cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ tới những thứ đó." Cô mím môi cố đè xuống khó chịu trong lòng.

"Tốt nhất là thế." Hứa Hải Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó hai người yên lặng ăn cơm.

Chờ cơm nước xong xuôi, Hứa Thanh Khê không kịp chờ đợi muốn rời khỏi.

"Còn mấy tháng cuối cùng, mày cố gắng hưởng thụ thời gian cuối cùng đi.

Nhớ kỹ, mày đừng gây phiền toái cho Thanh Tuệ, chuyện tao bảo mày làm mày cũng phải hoàn thành!"
Hứa Hải Minh tiễn Hứa Thanh Khê rời đi, hơn nữa ông ta cũng không quên căn dặn lần nữa.

Hứa Thanh Khê mím môi không nói gì, chờ đến khi ra phòng khách cô đã trực tiếp lên xe.

Lần này và trước đó, Hứa Hải Minh đều đứng ở cửa đưa mắt nhìn Hứa Thanh Khê cho đến không nhìn thấy.

Nhưng Mạc Ly đã nhận ra chút khác biệt.

Lần này Hứa Thanh Khê trở về cảm xúc còn tệ hơn trước đó.

Cô ta híp mắt dò xét Hứa Thanh Khê mới phát hiện Hứa Thanh Khê ngồi ở đằng sau hai mắt dại ra, tựa như mất hồn nhìn ngoài cửa xe.


Cuối cùng hai bố con bọn họ đã nói gì mới có thể khiến người phụ nữ này biến thành thế này?
Cô ta suy đoán trong lòng nhưng không nghĩ ra, cuối cùng cô ta chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ này ở trong lòng.

Vào buổi tối, Quân Nhật Đình tan tầm trở về.

Vốn trước kia trở về, Hứa Thanh Khê đều sẽ đi ra chào đón, nhưng lần này lại không có lại khiến anh có chút không quen.

"Mợ cả đâu?"
Anh hỏi quản gia, quản gia kính cẩn trả lời: "Mợ cả đang ở trong phòng."
Quân Nhật Đình gật đầu cất bước đi về phòng: "Anh về rồi."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, cô gom lại những suy nghĩ linh tinh trong lòng, hơn nữa cả người cũng cương cứng lại.
"Đầu tiên, tính cách của mày nhất định phải nghiêm cẩn giống Thanh Tuệ, tiếp theo, những người bạn thấp kém bên cạnh mày phải cắt đứt liên lạc.

Còn có công việc của mày, Thanh Tuệ không thể nào hạ mình làm một nhà thiết kế nho nhỏ được, cho nên mày bảo Quân Nhật Đình thăng chức cho mày thành quản lý, hoặc là từ chức!"
Hứa Hải Minh nói xong, trong giọng nói của ông ta mang theo đe dọa cảnh cáo nói: "Những chuyện này mày đều phải làm xong, nếu không đến lúc đó xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, mày và mẹ mày đừng hòng được yên ổn!"
Hứa Thanh Khê run rẩy, những suy nghĩ linh tinh trong lòng bị cô cưỡng chế đè xuống.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp của Hứa Hải Minh không phải đang nói đùa.

Chỉ sợ có một chút ngoài ý muốn, ông ta sẽ không bỏ qua cho mẹ con bọn họ.

Cô không thể để mẹ mình mạo hiểm.

"Tôi đã biết." Cô liếm đôi môi có chút khô khốc trầm giọng đáp lại.

Hứa Hải Minh thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy, ánh mắt ông ta lóe lên ánh sáng nhưng lại không nói gì.

Sau đó hai người đến phòng ăn ăn cơm.

Nhưng mà đối mặt một bàn mỹ vị, Hứa Thanh Khê lại không có khẩu vị gì.

Hiện tại trong đầu cô đều là lời Hứa Hải Minh mới vừa nói.

Qua mấy tháng nữa Hứa Thanh Tuệ sẽ trở lại rồi.

Nó có nghĩa là thời gian cô thay thế sắp kết thúc, mà cô cũng sắp rời đi, cô phải rời khỏi nhà họ Quân và cả Quân Nhật Đình.

Nghĩ vậy, trong lòng cô cứ như bị thứ gì xé rách, đau đến toàn thân cô không nhịn được run rẩy.

Mà sự khác thường của cô cũng bị Hứa Hải Minh nhìn thấy.

Ông ta biết rõ ràng người phụ này đã động lòng với Quân Nhật Đình.

Cô không muốn Hứa Hải Minh làm mình buồn nôn, cô ra vẻ ngang ngược nói sang chuyện khác: "Trong nhà nấu cơm xong chưa? Con đói rồi."

Dứt lời cô đi thẳng vào phòng ăn của nhà họ Hứa.

Hứa Hải Minh thấy cô không phối hợp với mình chút nào, ánh mắt lóe lên u ám, nhưng rất nhanh đã bị ông ta đè nén đuổi theo.

"Đã nấu xong rồi, chỉ chờ con về là có thể ăn."
Mạc Ly nghe Hứa Hải Minh nói xong, cô ta lại nhìn bóng lưng hai người một trước một sau rời đi.

Rõ ràng hình ảnh này tràn ngập ấm áp, nhưng dù sao cũng khiến cô ta cảm thấy là lạ.

Cô ta vô thức theo sau, kết quả bị người ta ngăn lại.

Lần này cô ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm phương hướng Hứa Thanh Khê biến mất, sau đó cô ta quay người đi theo người giúp việc đến nhà ăn.

Nhưng cô ta lại không biết, Hứa Thanh Khê vốn không đến phòng ăn.

Hai người trực tiếp đến phòng sách của Hứa Hải Minh.

"Nói đi, ông gọi tôi tới có chuyện gì?" Cô ngồi ở trên ghế sa lon, giọng nói rung động, cô chỉ sợ nghe thấy thứ mình không muốn nghe.

Cũng không biết có phải Hứa Hải Minh nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của cô hay không, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê cũng không lập tức trả lời.

Hứa Thanh Khê thấy thế, trong lòng cô càng không yên.

Cô nhếch môi, ngay lúc cô chuẩn bị nói gì đó thì Hứa Hải Minh mở miệng.

"Lần này gọi mày qua đây là có mấy chuyện muốn mày hoàn thành."
Hứa Thanh Khê nghe thấy không phải bảo mình rời đi, cô mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không buông lỏng toàn bộ.

Dù sao mỗi lần Hứa Hải Minh bảo cô làm chuyện gì cũng không phải là chuyện tốt.

"Ông lại muốn tôi làm gì?" Cô nhíu mày hỏi thăm.

Hứa Hải Minh cũng không đi vòng vèo, ông ta nói ngay vào điểm chính: "Qua mấy tháng nữa Thanh Tuệ sẽ trở về, vì để Thanh Tuệ có thể thuận lợi thay thế tình huống bên này mà không bị người khác nghi ngờ, mày nhất định phải có chút thay đổi."
Hứa Thanh Khê nghe thấy Hứa Thanh Tuệ sắp sửa trở về, trong lòng cô lộp bộp xuống.

Đặc biệt là câu nói kế tiếp của Hứa Hải Minh càng làm cho sắc mặt cô trắng bệch..