Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 460: Triệt Để Lợi Dụng Giá Trị Cuối Cùng Của Cô






Ở trong biệt viện, Hứa Thanh Tuệ biết được Hứa Hải Minh đến muộn như vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Bố ơi, đã trễ quá rồi sao bố còn đến đây?”
Hứa Hải Minh kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho Hứa Thanh Tuệ nghe: “Nhưng có lẽ kết quả ở tiệc rượu thất bại, Khương Thừa Khải trêu chọc Hứa Thanh Khê làm Quân Nhật Đình tức giận.”
Hứa Thanh Tuệ âm trầm cúi gằm mặt, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.

“Bố, bố quá hồ đồ rồi! Bây giờ Thời Thế của chúng ta còn cần tập đoàn nhà họ Quân giúp đỡ, hơn nữa người phụ nữ Hứa Thanh Khê vẫn còn ở trong nhà họ Quân mà bố lại để cho Khương Thừa Khải ra tay.

Có phải là muốn kế hoạch của con thất bại có đúng không?”
“Là bố làm không tốt.

Bố chỉ muốn lợi dụng tình hình để dạy cho phế vật Hứa Thanh Khê đó một bài học.

Ai biết Quân Nhật Đình lại điên lên, vừa kết thúc buổi tiệc đã chạy tới đó.”
Hứa Hải Minh nghĩ đến tin tức mà ông nhận được ở đồn cảnh sát, trong lòng như có khổ khó nói: “Thanh Tuệ, con nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ? Mọi người bây giờ.


Người kia bị Quân Nhật Đình bắt được, anh ta sẽ không buông tha đến lúc đó muốn con muốn đem Thời Thế đến thủ đô, không có nhà họ Quân mở miệng, e rằng sẽ rất khó khăn.”
Hứa Thanh Tuệ đương nhiên nghĩ đến điều này nhưng cô ta cũng không có cách nào không khỏi không oán trách: “Bố, sao khi bày ra những việc này bố không thông báo cho con một tiếng?”
Hứa Thanh Tuệ cũng không đợi ông ấy trả lời, cô tiếp tục nói: “Quên chuyện đó đi, hiện tại nói mấy thứ này cũng quá muộn rồi.

Điều quan trọng trước mắt là làm sao để cứu vãn tình hình đừng làm ảnh hưởng đến kế hoạch của con!”
Sau khi nói xong, cô ta liền chìm vào trong suy nghĩ.

Cũng không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt cô chợt lóe lên: “Vì kế hoạch hôm nay, xem ra cũng chỉ còn biện pháp này.”
“Biện pháp gì?”
“Để Hứa Thanh Khê đi thuyết phục Quân Nhật Đình thả Khương Thừa Khải.”
“Đứa phế vật đó đã bị tổn thất lớn như vậy, e rằng sẽ không đồng ý.”
Hứa Hải Minh nhíu mày, nghĩ cách này sẽ không hiệu quả.

Hứa Thanh Tuệ lóe lên một tia hung ác trong đáy mắt, hừ lạnh một tiếng, nói: “Không đồng ý cũng phải đồng ý, trừ khi cô ấy không muốn gặp mẹ cô ấy nữa!”
Ngày hôm sau, ở nhà họ Quân.

Hứa Thanh Tuệ không thể tin được rằng Quân Nhật Đình vì một người phụ nữ mà đem một đống hạng mục lớn chặn ngoài cửa.

Nhưng tin tức từ Hứa Hải Minh khiến cô không thể không tin.

“Quân Nhật Đình không chỉ phá hủy hiệp định, mà còn dùng mọi thế lực để chặn mọi khả năng Thời Thế vào nước!”
Hứa Thanh Tuệ sửng sốt: “Quân Nhật Đình làm thế này là muốn dùng gậy đánh chết chúng ta sao? Anh ta ra tay cũng thật hung ác!”
Sắc mặt Hứa Hải Minh cũng không khá hơn là bao: “Bây giờ Quân Nhật Đình đã muốn bóp chết Thời Thế rồi.

Chúng ta nên làm gì đây? Hay là xin người kia giúp đỡ?”
“Không, không được để cho anh ta ra tay nếu không mọi công sức trước đây của con coi như đổ sông đổ bể.”
Phải biết rằng cô ta rất vất vả để người kia nhìn cô bằng con mắt khác, coi cô có chút đặc biệt.

Hiện tại không thể vì chuyện này mà phá bỏ hết được.


“Tạm thời cứ án binh bất động, bố hãy phái người nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình để xem kế tiếp anh ta định làm gì còn những chuyện khác để con nghĩ cách.”
“Được rồi, để bố đi sắp xếp.”
Tập đoàn nhà họ Quân.

Kể từ khi Quân Nhật Đình hạ lệnh triệt đường sống của Thời Thế, mọi người đều chú ý đến tình hình của Thời Thế và nhà họ Hứa.

Ngay sau đó, Hà Văn Tuấn đã gửi tin nhắn cho anh biết nhà họ Hứa đã liên hệ rất nhiều để Khương Thừa Khải được thả.

Hứa Thanh Tuệ không thể tin được rằng Quân Nhật Đình vì một người phụ nữ mà đem một đống hạng mục lớn chặn ngoài cửa.

Nhưng tin tức từ Hứa Hải Minh khiến cô không thể không tin.

“Quân Nhật Đình không chỉ phá hủy hiệp định, mà còn dùng mọi thế lực để chặn mọi khả năng Thời Thế vào nước!”
Hứa Thanh Tuệ sửng sốt: “Quân Nhật Đình làm thế này là muốn dùng gậy đánh chết chúng ta sao? Anh ta ra tay cũng thật hung ác!”
Sắc mặt Hứa Hải Minh cũng không khá hơn là bao: “Bây giờ Quân Nhật Đình đã muốn bóp chết Thời Thế rồi.

Chúng ta nên làm gì đây? Hay là xin người kia giúp đỡ?”
“Không, không được để cho anh ta ra tay nếu không mọi công sức trước đây của con coi như đổ sông đổ bể.”
Phải biết rằng cô ta rất vất vả để người kia nhìn cô bằng con mắt khác, coi cô có chút đặc biệt.

Hiện tại không thể vì chuyện này mà phá bỏ hết được.

“Tạm thời cứ án binh bất động, bố hãy phái người nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình để xem kế tiếp anh ta định làm gì còn những chuyện khác để con nghĩ cách.”
“Được rồi, để bố đi sắp xếp.”
Tập đoàn nhà họ Quân.

Kể từ khi Quân Nhật Đình hạ lệnh triệt đường sống của Thời Thế, mọi người đều chú ý đến tình hình của Thời Thế và nhà họ Hứa.

Ngay sau đó, Hà Văn Tuấn đã gửi tin nhắn cho anh biết nhà họ Hứa đã liên hệ rất nhiều để Khương Thừa Khải được thả.

Hứa Thanh Khê vốn đang ngủ dường như gặp ác mộng lập tức kinh hãi mở mắt ra, giật mình ngồi dậy.


Trên trán cô đổ đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển nhìn xung quanh, nhận ra là một căn phòng quen thuộc, lúc này mới nhớ lại mình đã được Quân Nhật Đình cứu.

“Có chuyện gì vậy?”
Quân Nhật Đình bị Hứa Thanh Khê đánh thức, lo lắng ngồi dậy nhìn cô.

“Không sao, em gặp ác mộng thôi.”
Hứa Thanh Khê lắc đầu, nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua liền nhìn Quân Nhật Đình đầy cảm kích: “Cảm ơn anh tối hôm qua đã đến kịp thời.

Nếu không em cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Đôi mắt Quân Nhật Đình trầm xuống, nghĩ đên việc hôm qua cô muốn đi tìm chết liền không vui nói: “Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì em cũng không thể từ bỏ mạng sống của mình một cách dễ dàng như vậy!”
Hứa Thanh Khê nhìn anh cũng không biết trả lời như thế nào.

Quân Nhật Đình hừ một tiếng: “Hiện tại biết sợ rồi sao? Sau này em còn dám ra ngoài một mình nữa không?”
Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Không dám nữa.”
Quân Nhật Đình không truy cứu thêm nữa, thay vào đó anh quan sát gương mặt bị thương của cô: “Có vẻ như vết sưng đã giảm đi rất nhiều.

Lát nữa em bôi thuốc tiếp, có lẽ tới tối là sẽ hết sưng.”
Hứa Thanh Khê vô thức vuốt ve má cô, lúc đầu chạm vào có hơi đau khiến cô hơi nhíu mày nhưng trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào: “Em biết rồi.”
Quân Nhật Đình liếc nhìn cô rồi xoay người xuống giường chuẩn bị rửa mặt: “Hôm nay em nghỉ ngơi ở nhà một bữa đi, anh sẽ nhờ Hà Văn Tuấn xin nghỉ phép cho em.”
Hứa Thanh Khê không từ chối, bộ dạng của cô hiện giờ quả thực không thích hợp để đi tới công ty.

Hứa Hải Minh bị đánh trở tay không kịp chỉ có thể gọi điện cho Hứa Thanh Tuệ.

“Quân Nhật Đình thực sự làm như vậy?”.