Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 536: Cô Đã Đi Rồi






Thực ra Hứa Thanh Khê cũng không có cách nào hay cả, từ khi cô bị Hứa Hải Minh đưa đi, chưa từng liên lạc lại với bạn bè lúc trước một lần nào.

Bây giờ người duy nhất có thể giúp cô, chỉ có một mình cô mà thôi.

“Xem ra chỉ có thể tìm anh ta mà thôi.”
Hứa Thanh Khê tự nói với mình, sau đó lập tức nhấc điện thoại lên bấm một dãy số.

Sau vài tiếng bíp, điện thoại đã được kết nối, giọng nói uể oải của Tuyên Quân Thần vang lên trong điện thoại: “Tôi đoán cô sẽ liên lạc với tôi trong mấy ngày tới đây, xem ra tôi đã đoán trúng rồi.”
“Tình hình Nhà họ Quân rốt cuộc ra làm sao, anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Hứa Thanh Khê vốn không có tâm trạng để đùa giỡn với anh ta, trực tiếp thẳng thắn nói rõ với anh ta dụng ý cú điện thoại của mình.

Tuyên Quân Thần nheo mắt lại, bộ dáng cà lơ phất phơ cũng lập tức trở nên nghiêm túc, bởi vì chuyện của nhà họ Quân anh ta thật sự cũng không thể nói rõ tình hình là như thế nào.


Nên nói nhà họ Quân bây giờ đã bị người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ đó và một thế lực chưa rõ danh tính chiếm đoạt, đổi chủ là chuyện sớm muộn, nhưng anh ta cũng đã phát hiện ra một thế lực bí mật đang dần dần xâm nhập vào tấm lưới mà Hứa Thanh Tuệ sắp đặt nên.

Nhất là mấy ngày nay, chuyện người nhà họ Quân mất tích gây ra không ít ầm ĩ, trực giác mách bảo cho anh ta biết bên trong có điều đang âm thầm diễn ra.

“Tình huống cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà thần tiên đánh nhau, cô không thể nào tìm được bất cứ tin tức gì trên mạng đâu.”
Tuyên Quân Thần không có nói ra suy nghĩ của anh ta, điềm tĩnh thản nhiên dựa vào ghế sô pha, dùng giọng điệu của người ngoài cuộc bình luận về chuyện nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê càng thêm lo lắng hơn, cũng không thèm quan tâm lời hứa với Hứa Hải Minh sẽ không bao giờ trở về, cô nôn nóng nói: “Tôi muốn trở về thủ đô, anh có thể giúp tôi được không?”
Khóe môi Tuyên Quân Thần cong lên xấu xa, dường như anh ta đã sớm đoán ra Hứa Thanh Khê sẽ đưa ra kết luận như vậy: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
Hứa Thanh Khê sao có thể không nghe ra ý của anh ta đây là chuẩn bị tranh luận, vừa tức vừa vội nói: “Tuyên Quân Thần, anh đừng có làm trò với tôi nữa được không?”
“Hở, con nhóc thối tha, cô nói như vậy là không đúng rồi, sao lại bảo là tôi làm trò với cô, là cô cầu xin tôi giúp đỡ cô, đi cầu xin thì phải có thái độ của người cầu xin có biết không? Còn nữa, cô là người lòng dạ hẹp hòi, vắt chanh bỏ vỏ, còn thường xuyên qua cầu rút ván, tôi không muốn lại bị cô lợi dụng lần nữa rồi vứt bỏ đâu, như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?”
“…”
Tuyên Quân Thần tính nợ cũ nợ mới với Hứa Thanh Khê, làm Hứa Thanh Khê không thể nói ra một câu phản bác nào.

Cô nhịn một lúc lâu, hai gò má trắng nõn dần hiện lên màu ửng hồng nhàn nhạt, không biết là do khó chịu hay là xấu hổ: “Đàn ông như anh sao lại ôm thù ghi hận như vậy, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu giúp tôi?”
“Cô tự nghĩ xem.”
Tuyên Quân Thần còn muốn tỏ vẻ, nào ngờ Hứa Thanh Khê liền hợp tác: “Thôi vậy, anh không muốn giúp tôi tôi cũng không miễn cưỡng.”
Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.

Tuyên Quân Thần nhìn điện thoại đã bị ngắt máy, cả người cũng đờ đẫn.

Người phụ nữ này không phải đang lo lắng chuyện nhà họ Quân sao? Anh ta chẳng qua chỉ làm khó có một chút, người phụ nữ này đã bỏ cuộc rồi, như vậy rất phản khoa học à!
Còn nữa, nếu người phụ nữ này không nhờ anh ta giúp đỡ, cô còn có thể tìm ai giúp đây?
Tuyên Quân Thần muốn gọi điện lại cho cô, nhưng bấm số xong lại không có nhấn nút gọi: “Tôi lại muốn xem xem, ngoại trừ tôi còn ai có thể giúp được cô.”
Bên này, sau khi Hứa Thanh Khê cúp điện thoại của Tuyên Quân Thần, liền bắt đầu ra tay thu xếp để trở về nước.


“Thanh Khê, con thu dọn hành lý làm gì vậy? Chúng ta phải chuyển nhà sao?” Huỳnh Mai đi ngang qua cửa phòng của Hứa Thanh Khê, thấy Hứa Thanh Khê đang gấp cho quần áo cho vào vali bèn tò mò hỏi.

“À… không phải, ở đây con vừa nhận một đơn đặt hàng, giờ phải đi công tác để bàn bạc với nhà thiết kế bên phía công ty.”
Hứa Thanh Khê nói dối không được tự nhiên cho lắm.

Cô vốn không muốn Huỳnh Mai biết về giao dịch của cô với nhà họ Hứa.

Huỳnh Mai cũng không có nghi ngờ cô: “Thì ra là như vậy, mẹ giúp con thu dọn đồ đạc, à đúng rồi, ra ngoài công tác vài ngày, một mình con ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn.”
“Ừm, con biết rồi.” Hứa Thanh Khê gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng có chút áy náy.

Mẹ của vừa mới hồi phục không bao lâu, cô lại vì người khác mà tạm thời rời đi: “Mẹ, mẹ ở nhà một mình cũng phải cẩn thận, trước khi đi con sẽ tìm một hộ lý đến chăm sóc cho mẹ, nếu như có chuyện gì mẹ nhớ nhất định phải liên lạc với con nhé.”
Huỳnh Mai biết rằng con gái là đang lo lắng cho mình, bà không có từ chối lòng tốt của Hứa Thanh Khê, vỗ vai Hứa Thanh Khê an ủi nói: “Yên tâm, mẹ sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”
Cứ như vậy, ngày hôm sau Hứa Thanh Khê liền lên máy bay bay đến thủ đô.

Cùng lúc đó, Tuyên Quân Thần cũng nhận được tin cô trở về nước.

“Cậu chủ, có cần tới đó đón cô Hứa không?”
Bởi vì thời gian gần đây Tuyên Quân Thần đối với Hứa Thanh Khê khá đặc biệt, cho nên thuộc hạ của Tuyên Quân Thần mới hiểu nhầm ý tứ của cậu chủ nhà mình.

Tuyên Quân Thần ngạc nhiên liếc nhìn thuộc hạ của mình, lập tức đoán ra được ý của tên thuộc hạ, cười nhạo một tiếng: “Đừng có tự cho mình thông minh, cứ theo dõi sát cho tôi, nhất cử nhất động phải báo ngay cho tôi, không có mệnh lệnh của tôi không được tự tiện hành động.”
Tên thuộc hạ nghe xong có hơi sững sờ, nhưng mà vẫn tuân lệnh quay người đi thực hiện.

Tối hôm đó, Hứa Thanh Khê đáp máy bay xuống sân bay thủ đô.

Bởi vì chuyện của Hứa Thanh Tuệ, nên cô đã cải trang bên ngoài một chút, không để cho người khác nhìn ra được khuôn mặt thật sự của mình, lúc này mới bước ra khỏi sân bay.


Bên ngoài sân bay, Trần Hoài Tâm đầy mong ngóng nhìn về phía cửa ra vào người tới người ra lũ lượt, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta mới nở một nụ cười.

“Cuối cùng cũng đợi được em, đưa đồ đây cho anh.”
Trần Hoài Tâm không chút chần chừ chạy đến trước mặt Hứa Thanh Khê, cầm lấy chiếc vali trong tay Hứa Thanh Khê rồi dẫn cô đi về phía bãi đậu xe.

Mới đầu Hứa Thanh Khê có chút giật mình ngạc nhiên, đến khi kịp phản ứng lại mới chạy chầm chậm đuổi theo: “Hoài Tâm, sao anh lại nhận ra tôi?”
Trong lòng cô rất lo lắng, nếu Trần Hoài Tâm có thể nhận ra cô, có nghĩa là nếu gặp phải Hứa Hải Minh hay là Hứa Thanh Tuệ, bọn họ nhất định cũng có thể nhận ra cô ngay, đây là chuyện cô tuyệt đối không muốn gặp phải.

Trần Hoài Tâm nhìn thấy vẻ mặt của cô liền biết trong lòng cô đang lo lắng điều gì, cười nói: “Yên tâm, em ngụy trang rất khéo, không có vấn đề gì cả, chỉ có thể nói là anh quá quen thuộc với em, nên vừa liếc mắt liền nhận ra ngay.”
Anh ta nháy mắt đầy nhiệt tình với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy tình ý trong mắt anh ta, không thoải mái nói tránh đi: “Ngụy trang không có vấn đề gì là tốt rồi, lần này trở về làm phiền anh đã đến đón tôi.”
Trần Hoài Tâm cảm nhận được sự né tránh của cô, trong lòng có chút chua xót: “Em không cần phải khách sáo với anh như vậy, chúng ta là bạn tốt không phải sao? Em… lần này trở về là vì chuyện nhà họ Quân có đúng không?”
Anh ta nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây với nhà họ Quân, đặc biệt là hai ngày nay vừa mới xảy ra chuyện, anh ta cố gắng liên lạc với Hứa Thanh Khê, kết quả phát hiện người phụ nữ ở nhà họ Quân kia không phải là Hứa Thanh Khê nữa, lúc đó, anh ta liền biết Hứa Thanh Khê đã rời đi rồi.

Anh ta vốn tưởng rằng cả đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại Hứa Thanh Khê nữa, nhưng không ngờ Hứa Thanh Khê lại đột ngột liên lạc với anh ta.

“Ừm, tôi không yên tâm, muốn quay về xem thử.”
Hứa Thanh Khê không có phủ nhận, cô nghĩ đến những tin tức mơ hồ về nhà họ Quân ở nước ngoài, không nhịn được liền hỏi: “Hoài Tâm, anh có biết tình hình gân đây của nhà họ Quân ra làm sao không? Có thể nói cho tôi biết không? Tin tức tôi thu thập được ở nước ngoài không đầy đủ cho lắm.”
Trần Hoài Tâm nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nhưng anh ta vẫn mạnh mẽ lên tình thần nói cho Hứa Thanh Khê tất cả những gì anh ta biết..