Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 650




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 650: Đừng keo kiệt với người mà bạn thích (10)

 

Người vợ thứ ba còn có một cô con gái, cũng là tứ tiểu thư mà trước đó tôi và Phó Thắng Nam gặp ở nhà họ Hoắc. Cô ta lớn hơn tôi một chút, gần bốn mươi, vì luôn được gia đình họ Hoắc che chở nên đã trở thành thói hư hỏng. Vốn bản tính kiêu ngạo, luôn coi thường thiếu gia danh gia vọng tộc, nên tứ tiểu thư này mấy năm nay ở trong nhà họ Hoắc, nghĩ tới, chắc là cô ta có ý định ở nhà họ Hoắc cả đời, không muốn kết hôn.

Nếu không thì cũng không phải vì biết cha mình giao giao quyền lực lại cho Hoắc Tôn mà tâm trạng của cô ta trở nên bất ổn Đối với người vợ thứ tư của ông Hoắc, nói một cách chính xác, bà ấy không nên được coi là vợ, bởi vì người phụ nữ này không được ông Hoắc cưới vào nhà của ông Hoắc như ba người trước.

Bà ấy là người phụ nữ mà ông Hoắc trong một lần phong lưu đã ngủ bên ngoài theo ý muốn, không phải người phụ nữ nào có liên quan đến ông Hoắc thì đều có thể vào tiến vào Hoắc gia.

Về mẹ của Hoắc Tôn, Phó Thắng Nam không nói nhiều với tôi, chỉ nói bà ấy là người phụ nữ đi cùng ông Hoắc trong một bữa tiệc linh đình nào đó của Hải Thiên, tôi nghĩ bà ấy có lẽ là một trong những người phụ nữ xung quanh ông Hoắc, nên việc mang thai Hoắc Tôn cũng là một tai nạn ngoài ý muốn.

Sau khi tôi và Phó Thắng Nam niệm xong cho ông Hoắc, Hoắc Tôn liếc tôi, ánh mắt đặc biệt khinh thường, anh ta khó chịu nhìn tôi, cũng không phải ngày một ngày hai, tôi đã quen rồi.

Hoắc Tôn nhìn Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, nói chuyện chút nào?” Xem ra là muốn bàn về việc của công ty.

Phó Thắng Nam nhìn tôi, dặn dò: “Em ở sân chờ anh, lát nữa anh sẽ tới tìm em” Tôi gật đầu.

Cách bài trí của sân trong của Hoắc gia khá trang nhã với các gian nhà, hòn non bộ và thảm cỏ xích đu, sân vườn của ngôi biệt thự này chứa đựng toàn cảnh nhưng lại giống nơi ở của các quan chức thời xưa.

Tôi có thể đồng tình với ông Hoắc vì sao ông ấy lại lấy nhiều vợ như vậy, những người phụ nữ này có thể chung sống hòa thuận với nhau, chỉ cần không yêu người đàn ông đó, họ có thể sống trong căn biệt thự nhiều tỷ đồng, tiêu tiền mà không cần phải suy nghĩ, muốn mua cái gì liền mua cái đó, sống qua ngày cũng được được xem là tự do.

Thử tưởng tượng xem phim cung đình hiện tại thực ra khá là nhảm nhí, rất nhiều nữ nhân tranh giành một ông già xấu xí, thật là nhàm chán, tôi nghĩ không phải vì tình yêu của ông già, mà là vì địa vị và phần thưởng, ngược lại họ phải tranh giành tình yêu của một ông già. Tôi cảm thấy hơi ớn lạnh sau khi nghĩ về nó.

“Hoắc Tôn vốn là một đứa con hoang, nếu anh hai và anh ba không ở nước ngoài, hắn ta sẽ không có tư cách vào nhà họ Hoắc” Một giọng nói đột ngột truyền đến, tôi sửng sốt một chút, nhìn xuống đã thấy một người mẹ và con gái đang ngồi trong sân.

Đó là tứ tiểu thư và mẹ của cô, Người vợ thứ ba đã gần 60 tuổi, nhưng có lẽ do họ hằng ngày bảo dưỡng nhan sắc quá tốt, nhìn họ có vẻ chỉ mới khoảng 40 tuổi. Rốt cục ai là tứ tiểu thư đây, nhìn có chút già dặn, chắc là ngày thường có nhiều việc không suôn sẻ nên rất dễ già.

Người vợ thứ ba nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Con đó, lo liệu tốt những công ty trong tay của con đi, về phần ai sẽ quản lý nhà họ Hoắc này, đối với chúng ta không có liên quan gì, cuộc sống vẫn vậy, chẳng lẽ con vẫn sợ Hoắc Tôn sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Hoắc hay sao? ”

Hoắc tứ tiểu thư không phục, khịt mũi, “Mẹ vẫn luôn có cái tính không tranh không giành này, nhưng sao mẹ không tranh giành thêm một chút, em hai em ba lúc cha chết vẫn còn đang ở nước ngoài kìa, Hoắc Tôn có tư cách gì?

Người vợ thứ ba khế thở dài, nhìn cô ta cười nhạt nói: “Con thật là, sao có thể khó chịu như vậy? Nó có phải người nhà họ Hoắc hay không, không quan trọng, nó chỉ là một đứa trẻ mới 20 tuổi đầu, có thể gánh vác gia tộc được bao lâu, con cũng đừng lo lắng, có những người so với con càng không muốn để nó gánh vác Hoắc gia này, và có những người so với con càng mong nó sẽ xảy ra chuyện. ”

Hoắc tứ tiểu thư sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Người vợ thứ ba, trầm mặc một hồi, mới nói: “Mẹ, ý của mẹ là sẽ có người ra tay?” Người vợ thứ ba mỉm cười, vẫn dịu dàng dễ chịu, “Việc làm ăn của nhà họ Hoắc quá lớn, hơn nữa, nhà họ Hoắc không chỉ là nhà chúng ta, mấy ông chú nhà họ Hoắc đang chờ cha con mất đi, nhân cơ hội gây chuyện, con đó đừng lo lắng, lo liệu tốt công ty trong tay của con đi, em hai và em ba của con sẽ sớm trở về, cha con nói rồi, bảo bọn họ trở lại Hoắc gia giúp Hoắc Tôn lo liệu công ty, các con còn trẻ, ngày còn dài, các con đừng vội hao mòn sức lực, trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, không thể dựa vào vũ phu! ”

Tứ thiếu phu nhân khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được lời nói của người vợ ba, khẽ gật đầu, nhìn về phía bà ấy nói: “Mẹ, vẫn là mẹ bình tĩnh lý trí mà nhắc nhở con, nếu không hiện tại con đã sớm đi náo loạn rồi, nếu như vậy thì giờ con đã trở thành một con chim mất đầu rồi” Tôi nhìn hai mẹ con mà tôi không thể thốt nên lời, có lẽ đó là cuộc tranh giành giữa những gia đình giàu có, dường như giữa con người với nhau sẽ không bao giờ có bất cứ thứ gì ngoài tiền bạc.

Nhận thấy không nên nghe lỏm những lời này, tôi xoay người định bỏ đi, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Tôn đang đứng sau lưng, tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.

Nhưng trước khi đi ra ngoài, giọng nói của anh ta đã nhắc nhở, ‘Không cần biết cô nghe thấy gì, nếu cô đủ thông minh, thì nên biết quản lí tốt cái miệng của mình!” Đây là một lời nhắc nhở và một cảnh báo.

Ta gật đầu nói: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi vừa rồi không có nghe thấy cái gì hết.” Ân oán tính toán của hào môn gia tộc, tôi không muốn tham gia vào và tôi không có hứng thú.

Anh ta dửng dưng nhìn tôi, giễu cợt, “Tôi cũng mong vậy.” Tôi cong môi, quay người bỏ đi.

Gia đình của Hoắc gia rất lớn, sau khi đi vòng vòng một hồi lâu, tôi tìm đến phòng khách, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam, anh đang nói chuyện với ai đó. Tôi lặng lẽ bước đến gần anh.

Anh nhìn tôi và giới thiệu tôi với người khác, kết thúc cuộc nói chuyện.

Anh nhìn tôi và nói, “Em đã đi đâu?” “Sau vườn, tùy tiện đi dạo thôi!” Tôi nói, “Chúng ta về đi? Anh mở miệng nói: “Theo quy định ở đây, khách đến đưa tang sẽ ở lại ăn trưa, cùng người nhà của Hoắc gia đưa tiễn ông Hoắc ra khỏi cửa” Tôi gật đầu mà không nói nhiều.

Sau bữa trưa, sau một loạt phong tục, ông Hoäc được đưa ra khỏi cửa của Hoắc gia, trên đường đi buổi lễ rất hoành tráng, có những cây gậy thần vừa đi và nói điều gì đó mà chúng tôi không hiểu, một vòng tròn người theo sau. Sau đó, họ cùng nhau lái xe đến nghĩa trang, đến khi bình tro cốt được chôn cất, mọi người mới tách nhau ra về.