Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 700




Chương 700: Những ngày vui buồn lẫn lộn (9)

 

Thấy tôi nhìn cô cười, cô hơi kinh ngạc nhưng chỉ nhìn lại tôi và nói: “Có phải cô muốn hỏi chuyện của tôi và Thẩm Minh Thành không?” Tôi ngạc nhiên còn cô lại mỉm cười nhẹ nhõm: “Không sao đâu, Nguyên Vũ biết hết rôi. Cô không cần phải lo lắng đâu, cô muốn hỏi gì thì cứ thoải mái hỏi đi.

Đúng rồi, tôi và Nguyên Vũ chuẩn bị kết hôn, lúc đầu tôi định rủ cô đi thử váy cưới cùng với tôi vì cô cũng biết mấy năm nay tôi không có bạn bè thân thích gì bên cạnh.

Nên những chuyện cần hội chị em cùng làm như thế này tôi nghĩ tới cô đầu tiên. Nhưng Tuệ Minh đang ốm nên chắc cô cũng đang rất bận rộn.” Hồ Diệp nói một lèo rất nhiều thứ cùng một lúc, tôi đơ người ra một lúc rôi mỉm cười: “Tuệ Minh đã có mẹ tôi chăm sóc rồi, lúc nào cô định đi thử váy cưới thì nói trước với tôi một câu nhé.

Nhưng chuyện giữa cô và anh trai tôi đã giải quyết xong chưa? Bé Dương còn nhỏ quá nên tôi rất ủng hộ cô, chỉ có điều là..” Hồ Diệp mỉm cười, nhìn tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi hiểu ý của cô mà. Nhưng tôi cũng sắp 33 tuổi rồi, những năm tháng quý giá nhất của tôi cũng sắp hết rồi, cuộc đời này tôi không còn gì nuối tiếc nữa, những chuyện tôi muốn làm tôi cũng đều đã làm xong rồi. Tôi rất biết ơn vì tôi có thể gặp được Nguyên Vũ trong cái ngõ nghèo chật hẹp đó.

Anh ấy chiều chuộng tôi không khác gì chiêu chuộng con nít, chính anh ấy đã làm cho tôi hiểu rằng hóa ra còn có những cách thức khác nhau để yêu nữa. Cuộc đời chúng ta có thể yêu rất nhiều người, nhưng đồng hành cùng chúng ta thì chỉ có một người duy nhất.

Tôi muốn cùng Nguyên Vũ sống tốt những ngày tháng sau này, tôi biết chắc mình muốn gì, muôn có một cuộc sống như thế nào. Tôi biết cô lo lắng vì anh cô vẫn còn có bé Dương nhưng Thẩm Xuân Hinh, tôi coi cô là một người bạn, cô có thể đứng ở vị trí của tôi và suy nghĩ mọi chuyện được không?”

Đúng vậy, Hồ Diệp đã ở bên Thẩm Minh Thành quá lâu rồi. Trong những năm tháng đó, Hồ Diệp chịu đựng hết những chuyện khốn nạn mà Thẩm Minh Thành đã làm, cô nuốt hết uất ức vào trong mà dường như quên mất cô cũng là một người phụ nữ cần được đàn ông yêu thương, chiêu chuộng.

Bây giờ cô ấy muốn sống cuộc đời của mình nên mới ra đi dứt khoát như thế. Thẩm Minh Thành hoàn toàn không biết được anh ta đã đánh mất đi một thứ quý giá đến chừng nào. Cuộc đời còn lại anh ta sẽ không thể gặp được ai đồng ý chờ đợi anh ta suốt bao nhiêu năm như thế, hi sinh hết tất cả mọi thứ cho anh ta như Hồ Diệp nữa.

Tôi kéo tay Hồ Diệp, nói nghiêm túc: “Hồ Diệp, bất kể cô có quyết định như thế nào thì tôi và chú ba đều ủng hộ cô. Bao nhiêu năm qua, chú ba đã coi cô như con gái rồi, chúng tôi rất cảm ơn cô vì đã sinh bé Dương cho nhà họ Thẩm, sau này nhà họ Thẩm là nhà mẹ đẻ của cô, cô có chuyện gì thì cũng cứ nói với chúng tôi.”

Hồ Diệp tủm tỉm cười, cô nhìn tôi rôi nói: “Tôi biết là cô sẽ ủng hộ tôi mà” Cô đưa tay ra chọc Nguyên Vũ đang lái xe: “Anh nghe chưa, sau này anh không được bắt nạt em được đâu, em có người bên nhà mẹ đẻ bảo vệ rồi đấy” Nguyên Vũ cười ngốc, nói: “Đồ ngốc, lúc nào em cũng ở nhà mẹ đẻ hết” Tôi mỉm cười, đột nhiên tôi cảm thấy có rất nhiều lúc trong cuộc đời chúng ta không thể đạt được những gì mình mong muốn là bởi vì chấp niệm của chúng ta còn quá lớn, những người hạnh phúc đều là những người bình thường, có cuộc sống xoay quanh những gì giản dị, gần gũi nhất.

Hồ Diệp ở cạnh Thẩm Minh Thành suốt bao nhiêu năm qua cũng chỉ vì muốn có một mái nhà yên ấm, hạnh phúc, một ngày ba bữa cơm, cả nhà quây quần bên nhau. Nhưng Thẩm Minh Thành đến cuối cùng vẫn không hiểu ra được điều này, điều mà Thẩm Minh Thành mong muốn cũng chỉ là một mái nhà mà thôi. Đáng tiếc anh không biết

nắm bắt nên bỏ lỡ nhiều thứ.

Xe đi đến sân bay, tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy u Dương Noãn mặc một chiếc áo gió một chiếc váy hoa liền thân đứng run rẩy ở trước cửa sân bay.

Thấy tôi xuống xe, cô đẩy hành lý chạy ra chỗ tôi, vô cùng kích động nói: “Ơn giời cậu đây rồi!
Minh sắp chết cóng rôi đây, mình không hiếu ở thủ đồ có gì tốt nữa? Trời lạnh chết mất, đây không phải là nơi người có thể sống được, vậy mà biết bao nhiêu người vần ùn ùn đổ về đây”

Tôi vừa nghe_u Dương Noãn căn nhăn vừa nhận lấy hành lý trong tay cô, định để vào cốp sau. Nhưng Nguyên Vũ đã tới trước một bước, đón lấy vali hành lý trong tay tôi, nói: “Để tôi làm cho.”

Hồ Diệp lấy một chiếc áo lông khá dày từ trong cốp xe ra, nhìn tôi rồi hỏi: “Cái này được không?”

Tôi gật đầu lia lịa, rồi đưa áo cho  Dương Noãn trùm lên, tôi nhìn cô ấy nói: “Trước khi đến, cậu nên gọi điện thoại cho mình trước chứ. Như thế mình mới biết để chuẩn bị quần áo cho cậu được. Đúng rồi, không phải cậu nói cậu đi cùng bạn đến à, người kia đâu?”

Âu Dương Noãn choàng áo lông lên, người ấm lại một chút, cô nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Cô ấy bảo đi tìm ít nước nóng để làm ấm tay, kia kìa, cô ấy đang đến kìa”

Nói xong, u Dương Noãn vây tay về phía lối ra sản bay. Tôi nhìn sang thì hóa ra là người quen, chính là người mấy hôm trước đã gửi tin nhãn cho tôi, Hoàng Văn Tích.

Cô ấy kéo vali đi tới, cô còn mặc phong phanh hơn cả u Dương Noãn. Sức khỏe cô vốn dĩ đã không tốt, bây giờ lạnh cóng nền càng có vẻ tím tái hơn. Nhìn thấy tôi, Hoàng Văn Tích rất kinh ngạc.

“Không tìm thấy nước nóng à? Tôi nói rồi mà sân bay rộng như vậy không dê tìm đâu.” Thấy hai tay Hoàng Văn Tích trống không nên Âu Dương Noãn nói.

Tôi hơi xấu hố quay lại nhìn Hồ Diệp, thấy tôi nhìn cô chỉ mỉm cười rồi lại lấy một chiếc áo khoác màu xám khác từ trong cốp xe ra, Hồ Diệp nói: “Cũng may hôm đó Nguyên Vũ không gửi quân áo về”

Tôi cười nói cám ơn rồi cầm áo đi về phía của Hoàng Văn Tích. Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười rồi nói: “Hinh, gặp lại cô rôi”

Tôi đưa chiếc áo trên tay cho cö ấy, mỉm cười nói: “Ừ, lại gặp nhau rồi” Bao nhiêu người ở đây như vậy nhưng chỉ có mình cô ấy gọi tôi như vậy.

Âu Dương Noãn nhìn chúng tôi ngạc nhiên “Hai người biết nhau à?

Tôi gật đầu cười nhẹ: “Lúc trước gặp qua nhau rồi”

Hoàng Văn Tích cong môi: “Là duyên phận đấy”

Giới thiệu ngăn gọn với nhau xong, Nguyên Vũ để hành lý của hai người họ vào cốp xe phía sau. Lên xe xong, Nguyên Vũ nhìn tôi rôi nói: “Cô Hinh, chúng ta đi đâu đây?”

Tôi nói địa chỉ biệt thự cho Nguyên Vũ, anh  gật đầu rồi khởi động xe. u Dương Noãn nói “Thôi đừng, bọn mình đã thuê một căn hộ ở trung †âm thành phổ rồi, Xuân Hinh, bọn mình không đến chỗ cậu đâu, mình và Văn Tích ở đây là được rồi”

Tôi mím môi: “Mình đã bảo người thu xếp phòng rồi, hai cậu ở bên ngoài không tiện đâu.”

Ây ya, có gì mà không tiện chứ. Dạo gân đây tớ đang bận lảm, nếu đến ở chỏ của cậu thì cậu lại phải bỏ thời gian ra đến chăm lo cho bọn mình Bọn mình ở ngoài thì tiện hơn” u Dương Noãn nói, nói liền tù tì một tràng như đứa trẻ con

Tôi đang định nói thì Hoàng Văn Tích đã nói vào: “Bọn tôi ở ngoài thôi, u Dương Noãn nói gần đây cô ấy bận nhiều chuyện lắm, cô không cần phải lo cho hai chúng tôi đâu”

Thấy vậy, tôi cũng không nói nhiêu nữa. Nguyên Vũ lái xe tới căn hộ mà u Dương Noãn đã thuê từ trước. Nhà ở ngay trung tâm thành phố,  một phòng khách hai phòng ngủ, hai tầng. Mặc dù không rộng lắm nhưng không gian rất ấm cúng.

Hồ Diệp cũng không bận gì nên đến đó cùng với chúng tôi để giúp bọn họ thu dọn nhà cửa, rồi  cả bọn lại đi ra trung tâm thương mại một chuyến, säm được một ít đồ mùa đông.

Mệt mỏi cả một ngày dài, u Dương Noãn muốn giữ chúng tôi lại để cùng nhau ăn một bữa lẩu. Hồ Diệp nhận lời ngay tức khắc: “Được đấy, nhân tiện chúng ta nếm thử tay nghề của Nguyên Vũ luôn. Hay quá”