Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 449




Chương 449 Thật không yên tâm.

“Đỗ Tương Dao đi đâu vậy? Chị ấy gì với anh trong phòng làm việc? Chị ấy định từ chức sao? Anh đồng ý rồi…”
Lạc Cẩn Thi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cô hỏi Cư Hàn Lâm một loạt câu hỏi.
Cư Hàn Lâm luôn nhìn Lạc Cẩn Thi, không nói hay làm gì cả.
Lạc Cẩn Thi thấy hơi tức giận.
Lạc Cẩn Thi khó chịu quay lại, một lúc lâu sau Cư Hàn Lâm cũng không nhịn được nữa.
“Nếu anh không nói thì em sẽ đóng cửa… anh đừng tưởng ai cũng có thể bước vào nhà em. Tuy anh giúp em gọi thợ lắp cửa chống trộm, nhưng tiền công của họ là do em thanh toán.”
Lạc Cẩn Thi nói như thể điều cô vừa nói là điều gì đó to lớn, vĩ đại lắm vậy, Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi mà cảm thấy có chút buồn cười.
“Bây giờ là tháng mấy rồi? Ngoài trời lạnh căm căm mà em không cho anh vào, cũng không hỏi han anh câu nào, đã thế lại còn thao thao hỏi chuyện người khác, vì anh không quan tâm người khác mà đóng cửa không cho anh vào, em có ý gì đây?”
Chỉ sau đó Lạc Cẩn Thi mới cười nhạt, giọng nói giống như tiếng gió tháng năm, thổi qua trái tim Cư Hàn Lâm, Cư Hàn Lâm nghe xong chỉ thấy buồn cười.
“Em nói với anh … Em quan tâm đến chuyện của Đỗ Tương Dao hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu Đỗ Tương Dao rời đi, anh đồng ý, vậy thì anh cũng đợi mà đồng ý đề nghị từ chức của em đi…” Những lời này rõ ràng là có ý đe dọa. Cư Hàn Lâm chỉ quay đầu lại suy nghĩ một chút: “Ý em là nếu anh không phe chuẩn yêu cầu từ chức của Đỗ Tương Dao, cũng sẽ không hiểu, anh nói đúng không. Hai người là quan hệ trói buộc nhau mà”
Lạc Cẩn Thi thở dài có chút khó chịu, rồi nhìn chằm chằm vào Cư Hàn Lâm: “Em không có ý đó, quan hệ trói buộc nhau gì chứ, sao chuyện gì qua lời anh nói cũng biến thành trao đổi kinh tế vậy, tình bạn của chúng me rất trong sáng.”
Khi Cư Hàn Lâm nghe thấy Lạc Cẩn Thi nói vậy, anh lại thở dài và nhìn nghiêng về phía sau: “Anh không thể nói những chuyện quan trọng này với em ở hành lang, phải không? Em cũng không muốn anh nói linh tinh với em ở hành lang, như thế chẳng có ích gì. Nếu như em muốn chunga ta nói chuyện đó ở đây, vậy thì anh cũng hết cách. Mỗi lần anh đứng trên hành lang đều không có hứng nói chuyện, nên nếu em hỏi anh thì anh chỉ có một câu trả lời mà thôi.
Lạc Cẩn Thi trừng mắt có chút khó chịu, trực tiếp mở cửa, để Cư Hàn Lâm đi vào, sau khi Cư Hàn Lâm vào cửa liền thản nhiên đóng cửa lại. Cư Hàn Lâm ngồi ở trên ghế sô, liếc nhìn cửa sổ chống trộm, sau đó bước tới ấn nhẹ, cảm thấy cửa sổ chống trộm khá chắc nên an tâm thở dài: “Xem ra anh phải chuyển đến đây rồi. Anh thấy không yên tâm chút nào. Nếu như tên trộm đó quay lại, hắn nhất định không đi tay khô ng đâu.”
Lạc Cẩn Thi bất giác rùng mình, anh đúng là biết cách dọa người ta, lúc này cần phải nói chuyện đó sao, nếu không phải để mình bất an thì còn vì gì được nữa.
“Hai chúng ta đều chưa kết hôn, bây giờ cũng không còn là người yêu nữa…”
“Ai nói anh với em là người yêu? Không phải em nói chia tay với anh rồi sao? Nếu đã chia tay rồi thì em nói thế nào thì là thế ấy. Dù gì thì em cũng không cần bạn trai mà.
Lạc Cẩn Thi nghẹn ngào không nói được tiếng nào, cô nhìn Cư Hàn Lâm với ánh mắt khó chịu.
Cư Hàn Lâm đúng là mặt dày, nghĩ đến đây chỉ cảm thấy đang chiến tranh lạnh, không biết từ lúc nào cô đã sợ Cư Hàn Lâm
Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thiến chỉ ủ rũ quay lại, nói không chừng anh đã hạ độc trong ly cà phê, cô đi vào bếp, pha hai ly cà phê hòa tan, đưa cho Cư Hàn Lâm một ly.
Cư Hàn Lâm lạnh lùng liếc nhìn ly cà phê rồi nhận lấy: “Đừng nói là em hạ độc trong ly cà phê của tôi đấy nhé…”
Lạc Cẩn Thi ngẩn ra một lúc, cô vừa rồi nghĩ như vậy, không ngờ anh lại đoán được, xem ra Cư Hàn Lâm không đơn giản, cho nên vừa nghĩ tới cô chỉ cười thầm.
“Không ngờ anh là một người đàn ông có suy nghĩ tồi tệ như vậy.Em còn không nghĩ ra chuyện này mà anh đã nghĩ ra rồi. Thật khiến em phải nhìn bằng con mắt khác. Xem ra anh cũng không tốt đẹp gì.”
Cư Hàn Lâm giễu cô, nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, một lát sau liền uống cạn ly cà phê.
Một lúc sau, anh chậm rãi nằm trên sô pha, quay đầu sang ngang, nhìn Lạc Cẩn Thi bằng ánh mắt đầy suy tư.
“Anh nói cho em biết, điều duy nhất anh có thể làm trên đời này là đối tốt với em. Có thể anh không có giá trị nào khác, nhưng anh đối tốt với em. Đây là giá trị lớn nhất của anh…”
Lạc Cẩn Thi cảm thấy xấu hổ! Nếu ngay cả một người như Cư Hàn Lâm cũng cảm thấy mình không có giá trị gì trên thế giới này, thì cô khác nào rác rưởi.
Lạc Cẩn Thi chỉ lẳng lặng uống ly cà phê, quay người lại, không nói câu gì, một lúc sau Cư Hàn Lâm đột nhiên ngáy, Lạc Cẩn Thi nhận ra Cư Hàn Lâm đã ngủ rồi.
Lạc Cẩn Thi khẽ cười, bất lực bước vào phòng ngủ, lấy chiếc chăn bông mỏng, nhẹ nhàng đắp cho Cư Hàn Lâm. Khi cô xoay người định rời đi, đột nhiên Cư Hàn Lâm túm lấy cô, kéo Lạc Cẩn Thi vào lòng.
Lúc này Lạc Cẩn Thi đang nằm trên người Cư Hàn Lâm trong một tư thế nhạy cảm, Lạc Cẩn Thi rất khó chịu, cô tức giận nhìn Cư Hàn Lâm, cảm thấy mình bị Cư Hàn Lâm bày mưu tính kế: “Em … anh đang lợi dụng em …”
“Anh đâu có lợi dụng em, hơn nữa đây cũng không phải là việc oan uổng gì, anh có lợi dụng em hay không chẳng lẽ lòng anh không rõ? Chỉ là em đắp chăn cho anh khiến anh thấy ấm áp nên mới tiện tay kéo em thôi…”
Lời ngụy biện hùng hồn! Lạc Cẩn Thi giãy khỏi tay anh rồi nhìn Cư Hàn Lâm, anh chỉ lạnh lùng: “Dù sao thì anh cũng chưa ngủ. Mau đứng dậy trở về nhà anh mà ngủ. Em nói anh hay, giờ em rất bận, thực sự rất bận, em còn phải soạn đơn từ chức, rồi phải đi tìm công việc mới, rất nhiều việc còn chờ em làm, em còn bận chuyện bạn bè, kết bạn, và cuối cùng là lấy chồng, sinh con … ”
Sau khi Lạc Cẩn Thi nói xong những lời vô nghĩa, cô cảm thấy những lời mình nói thật thừa thãi, nhưng cô cũng không biết nói gì khác cả.
Cư Hàn Lâm hằn học nhìn Lạc Cẩn Thi, và nói với giọng điệu không mấy thiện cảm: “Em thật sự rất nhẫn tâm. Dù muốn tìm bạn trai và muốn đổi công việc cũng không nên nói ra trước mặt bạn trai cũ, sếp cũ chứ… ”
Sau đó, Cư Hàn Lâm nghiêm túc đứng dậy, tỏ vẻ rất bực bội, quay người bước ra cửa, Lạc Cẩn Thi tưởng rằng Cư Hàn Lâm muốn rời đi nhưng cô đã nhầm, Cư Hàn Lâm chỉ bước tới và khóa cửa lại.
Lạc Cẩn Thi hơi kinh ngạc, tựa hồ đoán được Cư Hàn Lâm có ý đồ, vội vàng đứng lên: “Ban ngày khóa cửa lại làm gì vậy……”
Cư Hàn Lâm cười rồi dần dần đến gần Lạc Cẩn Thi, Lạc Cẩn Thi lùi lại, hơi thở nóng hổi của Cư Hàn Lâm khiến cô không thể mở nổi mắt, mùi nước hoa thoang thoảng xộc vào tai và mũi của Lạc Cẩn Thi khiến cô đột nhiên cảm thấy sốc.
Cho đến khi dựa vào tường, Lạc Cẩn Thi không trốn đi đâu được nữa, sau đó cô chống tay vào tường, tay còn lại đẩy Cư Hàn Lâm ra.
“Em nói cho anh biết, bây giờ em sẽ hét lên đấy, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì? Anh là lưu manh sao? Nếu anh muốn làm lưu manh, em không có suy nghĩ này, nhưng anh càng làm thế này càng khiến em nhìn rõ, chuyện này…”
Cư Hàn Lâm chỉ cười một cách bất cần, với một nụ cười xấu xa.
Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy sợ hãi, một lúc sau, Lạc Cẩn Thi khe khẽ thở dài. Cư Hàn Lâm thấy cô Thi thở dài, không hiểu sao anh đột nhiên đưa tay chạm nhẹ vào mặt Lạc cô. Một lúc lâu sau, anh cũng khẽ thở dài: “Em sợ gì? Anh đâu có ăn thịt em đâu. Nhìn vẻ mặt sợ sệt của em kìa, cứ như anh là một kẻ lòng lang dạ sói vậy, . Có điều anh nói cho em biết, anh sẽ chuyển qua đây, anh không đùa đâu, đương nhiên, anh cũng sẽ cư xử đúng mực.”
Nói xong, Cư Hàn Lâm buông Lạc Cẩn Thi ra, tự mình đi vào phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, Lạc Cẩn Thi nghe thấy tiếng nước chảy.
Một lúc sau, bỗng nhiên mùi xà phòng xộc tới, Cư Hàn Lâm quấn chiếc khăn tắm của Lạc Cẩn Thi đi ra.
Chiếc khăn tắm được quấn hờ hững để lộ hai bắp đùi săn chắc, trắng trẻo. Lạc Cẩn Thi choáng váng, cô không nghĩ một người đàn ông lại có thể trắng như vậy.
Lạc Cẩn Thi nhìn chằm chằm hai cái chân trắng trẻo đi qua trước mặt, cho đến khi Cư Hàn Lâm bước vào phòng ngủ của cô, cô vẫn chưa hoàn hồn, cô hít sâu rồi thở mạnh: “Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Nếu không phải tạo hóa trêu ngươi thì sao một người đàn ông có thể trắng như vậy, mình còn chưa trắng được như thế.”
Nói rồi, cô lại không khỏi lắc đầu: “Chậc chậc chậc … Thật sự là không hợp lý.”
Cô ngồi đó thở dài, một lúc lâu sau đó cô mới nhớ ra, hình như Cư Hàn Lâm đã vào phòng cô.
Lạc Cẩn Thi lao đến cửa phòng, cửa đã đóng. “Đây là phòng của em, sao anh lại ở phòng của em? Tối hôm nay anh không được ở đây, anh nghe chưa vậy? Nếu anh ở đây thì em ở đâu? Anh không thể bắt em phải ra khách sạn được, anh là đàn ông, phải lịch sự, phong độ chứ…”