Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 474




Chương 474: Cần sự giúp đỡ.

Cô loạng choạng bước đến chỗ đó, lấy điện thoại ra, cuối cùng gửi ra một tin nhắn, không phải gửi cho Cư Hàn Lâm, mà là cho Đỗ Tương Dao.
Lạc Cẩn Thi biết rằng nếu những người đào mỏ vô duyên vô cớ sẽ tự nhiên khơi dậy sự suy đoán của những người khác trong công ty, cộng thêm những việc xảy ra ngày hôm qua có lẽ sẽ càng khơi dậy sự bất mãn của họ.
Chuyện của Cư Hàn Lâm cũng đủ để cô ta làm phiền lòng rồi, nếu không vì lý do này mà xin nghỉ phép, ước chừng người khác sẽ nói cô đang cố tình dựa vào thân phận là bạn gái của ông chủ mà đến cố ý phô trương thanh thế, muốn làm thì đến, không muốn thì nghỉ, đến lúc đó cô dù có trăm cái miệng thì cũng khó lòng giải thích.
Tuy nhiên Lạc Cẩn Thi lại không muốn xin nghỉ phép với Cư Hàn Lâm, hiện tại cô không biết phải đối mặt với Cư Hàn Lâm như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể làm phiền Đỗ Tương Dao một lần nữa.
Nghĩ đến cảnh ngày hôm qua, cô bất giác thấy lạnh sống lưng, thở dài một tiếng, miệng lưỡi con người ta thật là đáng sợ. Cô ở công ty lúc nào cũng tươi cười thân thiện với tất cả mọi người, chưa từng nói điều gì không tốt về ai, không ngờ rằn mọi người đối với cô đều là giả tạo, ai cũng miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Nếu không phải vô tình đi vào nhà vệ sinh, có lẽ cô sẽ không biết được chân tướng sự việc, mỗi ngày cô đều ngốc nghếch đi xung quanh bọn họ, còn tự tưởng rằng mình là hạt dẻ cười được mọi người quý mến, hóa ra lại không hề như vậy, người ta chỉ coi cô là đồ ngốc, hàng ngày đều khiến cô xoay lòng vòng!
Thở dài thườn thượt, cô nghĩ lại những gì Đỗ Tương Dao đã nói và cả thấy chúng thật đúng, đừng tin mọi người xung quanh, vì có thể đó là chủ nhân của bàn tay đã đẩy bạn xuống vực.
Đến hôm nay, tất cả những điều này cuối cùng đã khiến cô ấy nhận ra rằng mình đã không phép tắc như thế nào. Có lẽ nếu như cô không trải qua chuyện này thì bản thân cũng sẽ không thể nào trưởng thành được. Hoặc đây cũng là một bài kiểm tra do chúa ban cho cô, để cô có thể nhận ra sự xấu xí và độc ác bên trong mỗi vỏ bọc trong sáng của con người.
Đoạn tin đã được gửi đi thành công, trong một thời gian ngắn cô đã nhanh chóng nhận được thư trả lời, nhưng chỉ thấy viết ở trên sự quan tâm của Đỗ Tương Dao.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Có cần chị giúp gì không?”
Trong một câu nói ngắn gọn, Lạc Cẩn Thi suýt nữa bật khóc, sau khi trải qua một phen trắc trở này, Đỗ Tương Dao đã coi cô như em gái ruột của mình, ngày nào cũng sẽ qua kiểm tra, hướng dẫn công việc cho cô, chưa hết, còn giúp cô đưa ra những đóng góp quan trọng.
Chính vì những ý kiến quý báu đó mới có được Lạc Cẩn Thi ngày nay càng ngày càng mạnh mẽ và ngày càng trưởng thành mạnh mẽ hơn.
Đỗ Tương Dao nhìn thấy và ghi nhận điều đó, cũng vui mừng trong lòng, chắc chắn sau này, dưới sự nỗ lực không ngừng của Lạc Cẩn Thi, nhất định cô sẽ thoát khỏi sự nghi ngờ và vượt lên hơn những người đồng lứa!
Đỗ Tương Dao cũng nhìn ra chuyện của Cư Hàn Lâm và Lạc Cẩn Thi, dù sao thì cả hai từ trước tới nay đều phải chịu rất nhiều trắc trở, thế nên khi thấy cô đột nhiên không đi làm, tất nhiên Đỗ Tương Dao phải tăng thêm phần lo lắng, nghĩ rằng liệu có phải là cô lại cãi nhau gì đó với Cư Hàn Lâm hay không?
Sợ Đỗ Tương Dao lo lắng, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng trả lời, bảo cô rằng không cần phải lo lắng, không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, sáng mai cô sẽ trở lại công ty đúng giờ!
Nghe được lời nói như vậy, Đỗ Tương Dao ở đầu dây bên kia vừa mới bỏ cuộc liền nói với cô rằng phải đi làm. Cả hai người đều không nói nữa mà cúp máy.
Đặt chiếc điện thoại xuống một cách yếu ớt, dường như toàn bộ sức lực của cơ thể bị rút đi, lúc này Lạc Cẩn Thi thực sự cảm thấy suy sụp chưa từng thấy.
Nhìn món sữa bốc khói nghi ngút trên bàn, cô chợt thấy ghê tởm. Cảm giác buồn nôn cứ thế dâng lên tận não.
Có lẽ là do sốt nên nhìn thấy đồ ăn Lạc Cẩn Thi cũng không có cảm giác ngon miệng chút nào, cô yếu ớt nằm xuống ghế sô pha, rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Từ đầu đến cuối, Lạc Cẩn Thi chưa bao giờ nghĩ đến việc gọi lại hay gửi tin nhắn cho Cư Hàn Lâm. Điện thoại hiện lên vô số những thông báo cuộc gọi tràn kín màn hình, chắc cũng phải được gần một trăm thông báo khác nhau. Cũng may là điện thoại của cô cấu hình tốt, nếu không bị gọi nhiều như vậy không tắt nguồn mới lạ.
Bầu trời xám xịt, Cư Hàn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt tay, đêm qua cô ấy cả đêm không về, hơn nữa còn không trả lời lấy một cuộc điện thoại!
Mặc dù sự tức giận chiếm trọn tâm trạng nhưng nỗi sợ hãi và lo lắng rõ ràng vẫn chế ngự lên trên lý trí. Anh thật sự không biết cô rốt cuộc là đang ở đâu. Tìm cả đêm cũng không thấy, Cư Hàn Lâm đã sợ đến cực điểm rồi.
Buổi sáng anh đã kiểm tra kỹ càng điện thoại, chẳng những không có tin nhắn trả lời mà đến chuyện xấu cũng không hề xảy ra, xem tin tức buổi sáng cũng không có chương trình đặc biệt nào, cảm giác lo lắng trong lòng giờ mới ổn định lại.
Không có tin tức là tốt nhất, không có tin tức, cũng có thể là tin tức tốt nhất.
Sau một đêm vất vả, trên mặt Cư Hàn Lâm hiện ra vệt đen u ám, đôi mắt đỏ ngầu khiến anh trông vô cùng phờ phạc.
Khi đến công ty, vẻ bề ngoài này của anh liền thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp khác, tất cả đều như trông thấy quỷ, sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên.
Ai cũng chỉ chỉ trỏ chỏ, trời ơi, chủ tịch trở nên như thế này từ khi nào vậy? Thật là quá nhếch nhác rồi.
Cô nhân viên quầy lễ tân nhìn thấy chủ tịch bước vào, kính suýt chút nữa rơi xuống đất, miệng thì há hốc nhìn vẻ mặt tiều tụy của Cư Hàn Lâm, như thể đã nhìn thấy người ngoài hành tinh rất kỳ quái.
Cư Hàn Lâm còn không có tâm trí để ý đến những thứ này, lúc này, đầu anh chỉ toàn là cô gái mang tên Lạc Cẩn Thi, mắt anh dừng lại ở chỗ làm việc của cô, thấy không có ai, lông mày anh nhíu chặt vào nhau trong tích tắc.
Rốt cuộc là đã đi đâu? Lẽ nào không biết hôm nay phải đi làm sao?
Phất tay áo một cách bực bội, anh quay người trở lại căn phòng làm việc riêng tư của mình.
Nhìn những dòng chữ nhảy nhót trên máy tính, anh không biết trên đó viết gì, lo lắng cuốn chặt vào suy nghĩ của mình khiến anh không thể tập trung làm việc được.
Anh ấy đóng manh máy tính lại một cái, dùng sức mà vò chặt mái tóc, nếu cứ tiếp tục thế này, anh sợ rằng bản thân sẽ điên lên mất.
Như nghĩ ra điều gì đó, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động mang theo bên người ra, ngón tay lúc này cũng run lên, Cư Hàn Lâm mới mất rất nhiều sức mới có thể bật màn hình lên.
Hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.
Không những không có thông báo cuộc gọi, mà thậm chí còn không có nổi một tin nhắn, trái tim anh tức giận như muốn vỡ tung, anh vung tay đập mạnh điện thoại vào tường, âm thanh vỡ nát khô khốc vang lên.
Điện thoại bị đập vào tường rồi rơi xuống đất, màn hình bị vỡ tan.
Lâm Dịch Tuấn vừa tới, định đưa tài liệu, nhưng nhìn thấy Cư Hàn Lâm đứng cạnh bàn làm việc với vẻ mặt rất xấu, còn dưới chân Lâm Dịch Tuấn là một chiếc điện thoại di động đã hỏng nát bét.
Lâm Dịch Tuấn liếc thấy bàn làm việc của Lạc Cẩn Thi trống rỗng, đại loại cũng biết Cư Hàn Lâm vì cái gì mà tức giận. Nhưng Lâm Dịch Tuấn vẫn không nói nhiều, chỉ là không biết tại sao anh lại tức giận đến mức đập vỡ chiếc điện thoại di động quan trọng như vậy.
Lâm Dịch Tuấn khom người cầm điện thoại định mở, nhưng phát hiện điện thoại đã hỏng, không có cách nào dùng được. Lâm Dịch Tuấn có chút không nói nên lời:
“Tôi giúp anh sửa.”
Cư Hàn Lâm không trả lời, anh chỉ đứng đó, Lâm Dịch Tuấn đã quen biết anh nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Cư Hàn Lâm là như thế nào.
Lâm Dịch Tuấn cầm điện thoại di động đến cửa hàng sửa chữa, anh biết chiếc điện thoại di động này quan trọng như thế nào, trong đó có rất nhiều tài liệu, đối tác quan trọng cũng cần gọi điện thoại này, vậy mà Cư Hàn Lâm lại vì Lạc Cẩn Thi mà đánh mất lý trí.
Lâm Dịch Tuấn khó có thể tưởng tượng được Cư Hàn Lâm cũng có lúc mất bình tĩnh, vì những chuyện như vậy mà đập nát điện thoại di động của mình thành đống hỗn độn. Lâm Dịch Tuấn không khỏi thở dài, tuy rằng không biết hai người có chuyện gì, nhưng vẫn hy vọng hai người có thể tốt đẹp.
Đỗ Tương Dao nhận được tin nhắn của Lạc Cẩn Thi nói rằng cô ấy không khỏe, thì không biết có nên nói với Cư Hàn Lâm hay không. Nhưng cô nghĩ rằng Lạc Cẩn Thi đã gửi tin nhắn cho mình, không thể không nói cho Cư Hàn Lâm biết, vì vậy cô ấy quyết định nhắm mắt bỏ qua.
Mặc dù cô có thể quan tâm đến Lạc Cẩn Thi, nhưng cô cũng không nên quá tọc mạch về một số chuyện quá mức.
Cư Hàn Lâm không biết Lạc Cẩn Thi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì, cô ấy có nhất thiết phải trốn tránh anh đến mức độ như vậy sao? Cô không những không về nhà, bỏ đi cả đêm, thậm chí buổi đi làm thứ hai cũng không đến.
Chính xác thì Lạc Cẩn Thi định làm gì đây, có thực sự cần phải tuyệt tình đến vậy không?
Cư Hàn Lâm cảm nhận được sự tức giận của mình, bởi vì thật ra trước đây anh chưa từng chỉ vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy. Vậy mà giờ lại gặp phải một Lạc Cẩn Thi không hề dễ dàng, cô không hề trân trọng, cũng không đủ hiểu anh, thâm chí còn ngỗ ngược và bướng bỉnh với anh.
Cư Hàn Lâm không biết mình đã làm sai điều gì, đã làm gì khiến Lạc Cẩn Thi không hài lòng, tại sao hai người lại không thể hiểu nhau, không thể cảm thông cho nhau để rồi phải đi đến bước này.
Anh không muốn mềm lòng, anh đã chịu xuống nước với Lạc Cẩn Thi nhiều lần rồi, anh không tình nguyện và anh cũng không muốn, còn anh bây giờ thì đang vô cùng tức giận,
Nhất định phải khiến Lạc Cẩn Thi nhận thức được sai lầm của mình, anh không tin nếu như bản thân tiếp tục chiến tranh lạnh, tiếp tục không quan tâm thì sẽ không thể khiến cô đánh mất tinh thần, không thể khiến cô nhận sai một lần.
Cư Hàn Lâm tự mình làm việc của mình, mặc dù đang giải quyết công việc chính thức nhưng trong lòng anh vẫn mơ hồ, cứ như đang mơ vậy.
Thật ra tâm trí của anh hoàn toàn không đặt ở những công việc này, cũng không có ý định xem xét đủ loại bảng biểu lịch trình, tài liệu công việc mà mọi người mang đến. Những hình ảnh của Lạc Cẩn Thi trong đầu như thể đang chống đối lại anh, liên tục hiện lên trước mắt.
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, khác với cách gõ cửa của các nhân viên khác, chỉ có duy nhất Lạc Cẩn Thi và Lâm Dịch Tuấn đôi khi quên mất phải gõ cửa.
Cư Hàn Lâm vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt anh lại là Lâm Dịch Tuấn. Lâm Dịch Tuấn có thể cảm nhận được sự thất vọng trong ánh mắt của Cư Hàn Lâm, và anh cũng biết Cư Hàn Lâm vừa rồi thất vọng điều gì.
“Điện thoại đã sửa xong rồi.” Lâm Dịch Tuấn đặt điện thoại của Cư Hàn Lâm lên bàn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Đem hồ sơ trên bàn của tôi đi xử lý.” Cư Hàn Lâm mặt không chút biểu cảm, hờ hũng nói.
Lâm Dịch Tuấn biết Cư Hàn Lâm không có tâm trí để giải quyết những chuyện này.
Sau khi Lâm Dịch Tuấn rời đi, Cư Hàn Lâm vẫn đi lấy điện thoại di động. Hiện tại đã là buổi trưa mà vẫn không có tin tức gì.
Cư Hàn Lâm thử cố gắng gọi cho Lạc Cẩn Thi, cuối cùng anh vẫn là không thể kiềm chế mình.
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cư Hàn Lâm không thể chịu đựng thêm được nữa.
Lúc này Đỗ Tương Dao mới đi vào để giao tài liệu, nhìn thấy phòng làm việc của Cư Hàn Lâm như bị áp suất thấp vây quanh, cô không dám nói chuyện, chỉ để tài liệu trên bàn văn phòng, định lén lút trốn đi ra ngoài.
“Có mang điện thoại theo người không?” Cư Hàn Lâm đột ngột lên tiếng, và Đỗ Tương Dao không biết tại sao anh lại hỏi mình như vậy.