Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 73




Chương 73: Cho cô.

Khi Tô Phương Dung quay lại bộ phận phát triển, cô chán nản ngồi xuống, trong đầu bắt đầu có những suy nghĩ lung tung.

“Ơ, có chuyện gì vậy, từ lúc về tới giờ có chuyện gì mà trông cô có vẻ bơ phờ thế?”

Phú Quý nghiêng ghế sang bên cạnh Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung liếc anh ta một cái, lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu.”

Phú Quý ôm mặt nói: “Nhìn cái bộ dạng hận thấu xương này của cô, rốt cuộc là ai đã đắc tội với cô vậy? Nói đi, chị em thay cô trút giận!”

Tô Phương Dung vẫn lắc đầu: “Không có chuyện gì mà.”

Phú Quý đi tới cúi đầu, ghé vào tai cô: “Này, không phải là người kia… Cô Ngọc Vân đó chứ?”

Tô Phương Dung quay đầu qua chỗ khác, hai mắt mở to, nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Phú Quý có vẻ hiểu rõ bộ dạng này, anh ta duỗi thẳng ngón tay, nhìn bộ móng tinh xảo mình vừa mới làm, thở dài nói: “Cô gái bé nhỏ của tôi ơi, tôi mời cô ăn đồ ăn vặt, nhưng cô còn không hề quan tâm đến! Còn vị tổng giám đốc lớn kia của cô cũng không biết có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh đâu! Nếu cô không quan tâm thì sớm muộn gì cũng bị người ta giật mất đó!”

“Tôi…” Tô Phương Dung vừa định phản bác thì anh ta cắt ngang.

Phú Quý quay người, hai mắt sáng lên, oán hận nói: “Tôi thấy yêu tinh nhỏ kia cũng không dễ gì mà đối phó. Tôi chỉ có thể cảnh cáo cô, cô không thể thua cô ta được! Nếu như cô thua, tôi sẽ không thể nở mày nở mặt!”

Tô Phương Dung cười như không cười: “Chị Quý, tôi thề, mọi chuyện không hề phức tạp như những gì anh nói đâu.”

Phú Quý mới không nghe kỹ đầu đuôi, cao thấp liếc nhìn đánh giá Tô Phương Dung: “Nhìn cô ăn mặc giống bảo mẫu của công ty bán thời gian vậy! Như vậy đi, tôi sẽ hy sinh một chút tuổi thanh xuân quý giá của mình mà đưa cô đi mua một ít trang phục và dụng cụ.”

Tô Phương Dung đỡ trán, Phú Quý làm ầm ĩ như vậy, ngược lại tâm tình cô cảm thấy khá hơn: “Anh Quý, thật sự không cần đâu.”

Hơn nữa, không phải mua quần áo sẽ phải tốn tiền sao? Cô không bỏ được đâu!

Những bộ quần áo cô mua ở siêu thị và chợ quần áo gần nhà đều rất đẹp nên căn bản cô không cần tốn thêm tiền để mua quần áo nữa!

Phú Quý liếc cô một cái liền đoán đúng tâm tư cô đang nghĩ gì, không khỏi bĩu môi: “Này, cô không phải là vắt cổ chạy ra nước không phải là không nỡ bỏ tiền ra mua đấy chứ!”

“Mua một bộ quần áo tử tế còn không bằng tiền mà hai người chúng ta ăn một bữa tối đâu.” Tô Phương Dung cảm thấy bất lực, nhìn lại chính mình, quần áo cô đang mặc này cũng không tệ.

“Hừ…” Phú Quý bĩu môi, nũng nịu hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Phương Dung nháy mắt một cách ma mị: “Tôi thực sự phục cô!”

Tô Phương Dung cả người run lên, ngồi thẳng vị trí sau đó tự thuyết phục chính mình, phải làm việc, làm việc.

Thời gian trôi một cái rất nhanh đã đến buổi trưa, Tô Phương Dung duỗi thắt lưng, vặn vẹo cổ, nói với Phú Quý cách đó không xa: “Ngày hôm qua tôi nói mời cô đi ăn tối, đi thôi.”

Phú Quý vặn vẹo eo bé nhỏ thon thả đi tới trước mặt cô, ngón tay hoa dơ lên cao: “À, ha ha, cô nói nghiêm túc sao? Tôi còn tưởng rằng cô chỉ đang nói đùa thôi chứ.”

“Tôi là loại người như vậy sao?”

Đôi mắt Tô Phương Dung giả vờ giận dữ trừng mắt liếc nhìn anh ta, hai má phồng lên trông khá là đáng yêu, Phú Quý nhịn không được thò tay nhéo nhéo mặt của cô một cái.

“Cô không như giống ai đó sao?”

“Không giống đâu!”

Phú Quý thuận tay cầm lấy túi xách của Tô Phương Dung, một tay ôm lấy vai cô, đi về phía thang máy như không có xương cốt, hai người thỉnh thoảng nói đùa vài câu rồi đi đến trước cửa thang máy. Thời điểm cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, Tô Phương Dung vô tình quay mặt lại nhìn thoáng qua người ở bên trong thang máy, như nhận ra điều gì đó, cô bỗng nhiên ngẩn người ra.

Quý Bình Long đứng trong thang máy, khóe miệng nở một nụ cười, nhìn thấy đó là cô, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, anh ta nhìn thẳng vào cô.

Tô Phương Dung phản ứng nhanh, lập tức nói: “Tổng giám đốc Quý, anh đến tìm tổng giám đốc Tần sao? Anh ấy đang ở tầng hai mươi chín.”

Phú Quý liếc nhìn hai người, lập tức nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc của chúng tôi hẳn là vẫn còn ở đây, anh nhanh đi lên tìm anh ấy đi.” Anh ta còn tưởng rằng Quý Bình Long là đi tìm Tần Lệ Phong, nói xong vẫn không quên nháy mắt hai cái với Quý Bình Long.

Người đàn ông này phong nhã, rất hợp gu của anh ta.

“Tôi không đến tìm tổng giám đốc Tần.” Quý Bình Long lịch sự trả lời, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tô Phương Dung: “Tôi đến để gặp cô ấy. Không phải buổi trưa hẹn tôi ăn cơm cùng sao?”

Phú Quý quay đầu lại liếc nhìn Tô Phương Dung, sau đó nhìn về phía Quý Bình Long, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, thật có vấn đề!

“Tôi không nhớ mình đã hứa…” Tô Phương Dung có chút xấu hổ gượng cười.

Trời ạ, cô thực sự quên mất!

“Không thành vấn đề, dù sao thì tôi cũng tới đây rồi, đi thôi, đi ngay bây giờ.” Anh ta bước lên trước, cứ như vậy, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Tô Phương Dung ánh mắt rũ xuống, nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh kia, không chút nghĩ ngợi liền lùi lại phía sau một bước, tránh cho anh ta đụng chạm. Trên mặt là một nụ cười lịch sự, cô giữ một khoảng cách thích hợp với Quý Bình Long.

Ánh mắt thâm sâu của Quý Bình Long liếc nhìn bàn tay đang ở giữa không trung của mình, hai mắt hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Tô Phương Dung bất chấp, không nóng không lạnh.

Phú Quý đưa túi xách cầm trong tay của Tô Phương Dung, phút chốc nhét vào trong vòng tay cô: “Ồ, tôi vừa mới nhớ ra là còn công việc chưa làm xong. Nếu không tranh thủ làm xong chuyện này, tổng giám đốc sẽ xé xác tôi mất!”

Anh ta cười nói: “Phương Dung, tôi sẽ không đi nữa. Cô cùng tổng giám đốc Quý đi ăn trưa đi. Người ta ở xa cũng đã đến rồi, nếu không đi sẽ rất bất lịch sự.” Sau đó, anh ta không để ý thái độ của Quý Bình Long ra sao, anh ta đột nhiên tạo dáng cổ vũ Tô Phương Dung rồi quay đầu lắc vòng eo thon thả rời đi.

Tô Phương Dung trợn tròn mắt, nếu không đi thì cũng không thể nói ra việc như này chứ!

Bất đắc dĩ cô đành phải đi vào thang máy, cả đoạn đường không nói lời nào với anh ta, chỉ lẳng lặng đi theo sau Quý Bình Long, mí mắt của cô thì luôn cụp xuống.

“Cô muốn ăn cái gì?”

Anh ta hỏi.

“Ăn gì cũng được, tôi không chọn.” Tô Phương Dung đáp, chiếc xe Europa dừng ở trước cửa công ty làm cho rất nhiều người chú ý đến.

Quý Bình Long nhún vai, đi tới trước xe, mở cửa giúp cho cô.

Người xung quanh dần nhiều hơn, Tô Phương Dung không có cảm giác thích thú khi bị ánh mắt của người khác nhìn vào, thân thể bé nhỏ như con mèo của cô vội vàng tiến vào trong xe.

Ánh mắt Quý Bình Long đảo quanh, anh ta nhanh chóng bắt gặp một bóng người màu đen, đôi lông mày nhướng lên, nụ cười khó tả của anh ta nơi khóe miệng bất giác làm cho người ta cười theo.

“Vậy tôi sẽ tự mình quyết định.” Anh ta ngồi vào trong xe rồi mới nói với Tô Phương Dung. Sau đó cúi đầu không nói lời thứ hai mà tự tay thắt dây an toàn cho cô, Tô Phương Dung sững sờ, tuy muốn phản đối cũng đã muộn.

Anh ta đang ở rất gần cô, Tô Phương Dung lập tức tránh né ánh mắt đi ánh mắt ấy. Tô Phương Dung vô tình liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, nội tâm cô run lên không thể giải thích được, cô vô thức vươn tay đẩy Quý Bình Long ra: “Tôi tự mình làm được.”

Quý Bình Long ánh mắt bình thản cười: “Tôi làm xong rồi.”

Tô Phương Dung cúi đầu, quả nhiên đã thắt rồi, mơ hồ đáp: “Ừ.”

Chiếc xe ở trước mặt của người nào đó đã rời đi.

Rất lâu sau không một ai lên tiếng, Quý Bình Long ổn định lái xe, nhìn Tô Phương Dung qua kính chiếu hậu, cô không hề thay đổi sắc mặt dù chỉ một chút.

Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, gió mát lạnh thổi tóc cô lên, cảnh vật ngoài cửa sổ từ từ lướt qua, càng ngày càng quen thuộc.

Cô nhìn lên mới phát hiện cửa hàng này là địa điểm yêu thích của hai người khi còn ở cùng nhau.

Những thứ ở đây không đắt cho lắm nhưng lại vô cùng sạch sẽ, hương vị rất ngon, cô và Quý Bình Long đều rất thích.

Quý Bình Long dừng xe, đi xuống xe và mở cửa cho cô.

“Còn nhớ nơi này không?”

Anh ta nhẹ nhàng hỏi cô.

Tô Phương Dung ánh mắt đảo quanh một hồi, thật sự là một chút cũng không thay đổi, cô trong thoáng chốc sững sờ lại một lần nữa nhìn thấy.

“Ừ.” Khóe miệng cô không tự giác mỉm cười, quả nhiên là một nơi đáng nhớ.

“Phương Dung…” Anh ta nhẹ nhàng gọi tên, giọng nói truyền đến tai cô, vô cùng dịu dàng, giống hệt như lúc cô còn đi học.

“Tổng giám đốc Quý, tôi đã kết hôn rồi, loại xưng hô này không thích hợp cho lắm.” Tô Phương Dung rũ mắt xuống, nhàn nhạt mở miệng nói, ánh mắt mờ mịt khó phân biệt, dường như cô càng có thể nhận thức được được người và vật không còn như trước.

Quý Bình Long sửng sốt một lúc, sắc mặt nhìn thoáng qua có vẻ ủ rũ: “Đi thôi.”

“Ừ.” Tô Phương Dung đi theo sau anh ta, một trước một sau.

Quý Bình Long tùy tiện gọi vài món, đều là món hai người từng thích ăn.

Tô Phương Dung nhìn qua một bàn đồ ăn tinh xảo, lúc trước cô sẽ ăn rất nhanh, nhưng bây giờ cô cảm giác như đang nhai sáp nến.

“Cô Tô, chuyện của mẹ tôi…” Khi Quý Bình Long định nói, Tô Phương Dung đã cắt ngang lời của anh ta: “Tôi đã nói rồi, chuyện này đã qua, tôi sẽ không truy cứu nữa, tôi hy vọng vợ anh có thể thu lại tất cả những chiêu trò này, dù sao tôi cũng là mẹ của đứa trẻ.”

Lời nói của cô không khỏi có chút oán hận, dù sao cô cũng suýt chết trong tay đám xã hội đen đó.

Quý Bình Long nheo mắt, uống một hớp nước, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có một chiếc Maybach S600 đang đậu.

Lông mày của anh ta dứt khoát nhướng lên, lấy khăn giấy lau miệng cho Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung sửng sốt, trước đây làm loại chuyện này thường xuyên, nhưng bây giờ dường như cô có chút không quen, cô lập tức quay mặt đi hướng khác nói: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ tự mình làm.”

Thấy cô không muốn, Quý Bình Long đương nhiên cũng không miễn cưỡng, Quý Bình Long lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, quả nhiên chiếc Maybach chẳng biết lúc nào đã rời đi.

Tần Lệ Phong mở toang cửa sổ, châm một điếu thuốc rồi hút, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo.

Chuông điện thoại lúc này vang lên, anh ta cúi nhìn bấm nghe máy: “Tôi nghe.”

“Chú!” Giọng nói của Gia Bảo vang lên, xua đi chút tâm trạng u ám của anh.

“Có chuyện gì vậy?”

Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Cái đó… cái đó…” Giọng nói trong điện thoại có chút ngập ngừng.

“Nói đi xem nào.”

“Trường mẫu giáo đó có hoạt động của phụ huynh và con. Cháu muốn đưa bố tham gia. Chú có thể đến tham gia một chút được không?”

Giọng nói nho nhỏ trong điện thoại khiến anh cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

“Được rồi.” Anh thấp giọng đáp.

“Thật sao!” Giọng nói non nớt tràn đầy hưng phấn khiến ánh mắt anh dịu dàng hơn.

“Ừ.”

“Chú à, thứ hai tuần sau chú nhớ đến nhé.”

“Ừm, chú sẽ đến.” Tần Lệ Phong gật đầu đáp ứng.

“Vậy chào tạm biệt chú gặp lại sau.” Giọng nói bên kia có chút không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúp máy.

Tần Liệt nhìn điện thoại di động đã kêu lên tút tút, anh xoay vô lăng lái xe về phía công ty.

Sau bữa ăn, Tô Phương Dung được Quý Bình Long đưa về công ty.

Hai người trên xe không nói năng câu gì, anh ta chỉ tập trung lái xe, người còn lại thì đầu óc có chút lơ đãng.

Đến cửa công ty, Tô Phương Dung đang định xuống xe thắt dây an toàn, Tô Phương Dung đột nhiên bị Quý Bình Long giữ chặt.

Vì lời dặn dò của Tần Liệt lần trước, cô đã đặc biệt đeo nhẫn vào tay mình.