Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 163: Nguy hiểm tính mạng




“Không được, anh ta bây giờ đã điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được, tôi không thể để cô mạo hiểm.” Sự kiên trì của anh khiến cô không còn cách nào, lúc này cả hai chỉ có thể trốn trong một góc nhỏ mà không thể làm gì.

“Các người không được đi qua đây, nếu không tôi sẽ cho nổ tung chỗ này!” Trong tay Thành Kiên Vỹ cầm một quả bom có sức công phá kinh người, cứ thế mà nghênh ngang đứng trước mặt mọi người.

“Lùi lại.” Cảnh sát bắt đầu lùi về phía thang lầu, nhưng thím Liễu lại thấy Nhã Lan và Ẩn Hạo đang ở trong nguy hiểm thì nào chịu lùi lại.

“Không được, người nhà tôi còn ở bên trong, tôi phải cứu họ.”

“Nhanh lùi lại!” Mệnh lệnh không ngừng được đưa ra nhưng thím Liễu vẫn nhất quyết không chịu. Có người đi qua muốn kéo bà lui lại.

“Bỏ tôi ra!” Thím Liễu như một con sư tử đang nổi điên, cả mấy người cũng không giữ được bà lại, trong lúc bất chợt bà đã chạy vào cái vòng kiểm soát của Thành Kiên Vỹ.

“Ông Thành, bên trong đó là con trai tôi, tôi không biết tại sao ngài lại muốn dồn nó vào chỗ chết, nhưng nếu ngài thật sự muốn giết nó thì xin ngài hãy để tôi thế chỗ thằng bé!”

Ánh mắt của Thành Kiên Vỹ vì bực dọc mà trở nên đỏ ngầu, hắn ta quơ quơ quả bom trong tay rồi kêu lên: “Bà già, đừng có khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi, mau chút cút về đi, nếu không đừng trách tôi sao lại cùng chết hết với mấy người!” Hắn ta không nổ súng, vì vẫn sợ tia lửa sẽ thật sự dẫn nổ quả bom.

“Nhanh dừng lại!” Cấp dưới của hắn rất nhanh nhìn thấy quả bom trong tay hắn, cũng vội vàng ngừng bắn.

“Nhìn cho kỹ, uy lực của quả bom này có thể làm nổ tung cả tòa nhà, mấy người muốn thử không?”

“Đừng, nghe tôi nói.” Thím Liễu cố giữ vững bình tĩnh, rồi nhích người về hướng Nhã Lan và Ẩn Hạo đang ẩn trốn. “Ngài còn trẻ, sao lại không yêu tiếc tính mạng mình thế, như vậy thật không đáng.” Bà đã thành công dựa gần vào chỗ giá đồ mà hai người họ trốn, rồi che trước mặt hai người, sau đó đặt tay lên giá, hai người nhìn rõ được bà đang phất tay ý bảo hướng ra sau.

“Thím ấy kêu mình chạy đến chỗ cửa.” Nhã Lan nhỏ giọng nói. Cửa cách chỗ này gần 50m, chỗ đó không có gì che chắn, nếu mà nổ súng, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Tay bà càng phất nhanh hơn, khi nói chuyện thím Liễu đã quay người sang một bên, như thế bà đã ngăn được một phần tầm nhìn của Thành Kiên Vỹ, như thế Nhã Lan bọn họ có thể chạy xa hơn một chút mới bị phát hiện.

“Hạo, nhanh.” Thím Liễu nhân lúc giả vờ che miệng ho thì đã nhanh chóng nói. “Đừng làm lỡ thời gian.”

Ẩn Hạo còn đang do dự thì Thành Kiên Vỹ lại đầy hứng thú mà giơ giơ quả bom, rồi như chẳng quan tâm gì với lời của thím Liễu. Thời gian không còn nhiều, cảnh sát ở xuang quanh căn bản không dám lại gần, tay của thím Liễu càng phất mạnh hơn, nếu không đi nữa thì tất cả sẽ càng nguy hiểm hơn.

“Tôi đếm đến ba, sau đó thì cùng chạy.” Ẩn Hạo nói nhỏ bên tai Nhã Lan. Nhã Lan chỉ thím Liễu, ý bảo nếu bọn họ chạy ra thì thím ấy sẽ gặp nguy hiểm.

“Đừng lo, trong tay anh ta cầm bom, không dám nổ súng đâu, chúng ta nhanh một chút là có thể cùng chạy ra!”

Một, hai, ba...

Ẩn Hạo nhanh chóng kéo lấy tay cô rồi chạy ra ngoài. “Đi mau.” Anh kéo thím Liễu, trong ánh mắt thím lúc này hiện ra một sự kích động, bàn tay bà co lại rút trở về. Ngược lại còn đẩy bọn họ ra rất xa. “Không cần để ý thím, cả hai đi đi!”

“Bà già kia, dám đùa giỡn tao à!” Thành Kiên Vỹ phát hiện động tác của họ, liền vô cùng giận dữ, ném quả bom trong tay như ném quả dưa hấu xuống vậy.

“Cẩn thận, bom nổ!” Ẩn Hạo vốn đang kéo Nhã Lan chạy ra ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Thành Kiên Vỹ ném quả bom đến chỗ thím Liễu, liền vội đẩy Nhã Lan, rồi lăn vài vòng, đá quả bom ra rồi cùng lúc lôi thím Liễu cũng ngã xuống đất...

“Ẩn Hạo, thím Liễu!” Nhã Lan vội vã mà muốn chạy theo cùng, nhưng cảnh sát đứng ở cửa lại giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

“Các người bỏ tôi ra...” Cô không dám tưởng tượng.

“Tản về sau!” Có người ra lệnh, Nhã Lan giãy dụa. Một lát sau mọi người đều kinh ngạc nhận ra quả bom đó không hề nổ.

“Ẩn Hạo, nếu mày còn ngăn cản tao nữa thì hôm nay tao không nương tay với mày đâu.” Đôi mắt Thành Kiên Vỹ đỏ ngàu, vết sẹo trên mặt cũng kéo dài một cách dữ tợn, nhe ra hàm răng rướm máu, điên cuồng kêu lên, tiếp đó liền bưng lên cái súng máy...

“Không cần!” Nhã Lan nhìn thấy Ẩn Hạo đã đỡ thím Liễu dậy, đang lùi về phía cửa thì lúc này Thành Kiên Vỹ đã liên tiếp bắn súng.

Tạch tạch tạch tạch...

Những tiếng tạch tạch liên tục vang lên từ khẩu súng, khuôn mặt Nhã Lan lập tức trắng bệch, cô không thể tin được mà lắc đầu, kêu to tên của Ẩn Hạo và thím Liễu, rồi giãy dụa càng mạnh hơn.

Ngay lúc mà cô sợ đến suýt ngất này thì có người kêu lên. “Cô Hoắc đừng lo, họ đã núp được rồi.”

Thật sao? Tiếng súng vừa rồi vừa dày đặc mà lại nhanh chóng nên cô có chút không tin được. “Cô xem, họ đang núp ở giá đồ bên cạnh.”

Nhã Lan trừng to mắt, cẩn thần tìm kiếm, chỗ bọn họ ngã xuống vừa nãy chẳng còn một ai, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát thì cô đã thấy một cái giá hàng bày quần áo bị đạn bắn xuyên vào.

Ở đó có chút rung động, chắc hẳn là có người còn sống.

“Người đàn ông kia có vẻ có kinh nghiệm trong việc né đạn, thế nên cả người họ áp rất thấp, vậy nên đối phương rất khó bắn trúng họ.”

“Nhanh, nhanh cứu họ đi.” Cô thật sự không xem nổi thêm cái tình cảnh nguy hiểm nào nữa, nếu lại bấn thêm một lần nữa, có lẽ họ sẽ chẳng may mắn mà thoát được.

“Cô yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp xong người rồi!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì lại có tiếng súng truyền đến.

“A! Không cần!” Thần kinh của cô lúc này vô cùng yếu ớt, chỉ vừa nghe thấy tiếng súng đã lo tới suýt nữa ngất đi.

“Cứu viện đến rồi!” Cảnh sát vừa nói xong thì cấp dưới của Thành Kiên Vỹ đã ngã xuống hết, hắn ta thì phản ứng khá nhanh mà né được.

Chỗ trần nhà trên lầu ba đột nhiên hạ xuống rất nhiều dây thừng, hơn 10 người trượt xuống từ đó, người đứng đầu nổi bật nhất, chính là Lãnh Mạn Nguyên đây oai hùng mạnh mẽ!

“Nguyên!” Trong lòng cô đột nhiên thoải mái hẳn, nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên khiến cô như nhìn thấy hy vọng.

Đi theo sau Lãnh Mạn Nguyên là Uông Minh Thiên và Đại Hưng. Còn cả một đám cấp duwói mặc áo chống đạn, trong tay bọn họ cầm súng, bắn phá từng chỗ đi qua.

“Ha ha ha!” Thành Kiên Vỹ đi ra từ trong góc, trong tay cầm một cái điều khiển từ xa. “Đến thật là chuẩn mà!”Hắn cười đắc ý đến kì lạ, âm thanh khàn khàn mà ghê rợn vô cùng.

“Quên nói cho mấy người biết, đây là quả bom được điều khiển từ xa, chỉ cần tôi ấn nút, mấy người đều phải chết!” Hắn ta nghiến chặt răng, nhất là khi đối mặt với Lãnh Mạn Nguyên.

“Mày cũng chẳng sống được!” Lãnh Mạn Nguyên không hề lo lắng, mặc dù không tiến lại gần thêm nhưng là vẫn có vẻ rất thản nhiên. “Đường lui của mày cũng bị tao chặt đứt rồi, đâm xã hội đen và cái tổng đàn gì đó của mày ở Australia đều trở thành rác cả, thế nhưng, bố mẹ mày thì vẫn còn yên ổn, bọn họ mong mày sống trở về.”

“Mày làm gì bố mẹ tao?” Hắn kêu to.

“Trong mắt mày còn có bố mẹ cơ à? Sự nghiệp của gia đình mày bị mày phá sạch, chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ sống qua ngày, mày còn có tư cách gì mà làm con người ta chứ.” Trên mặt Uông Minh Thiên hiếm thấy có sự tức giận, che dấu đi sự tao nhã thường ngày. Cậu ta vốn khinh thường nhất loại người thế này.

“Liên quan gì đến mày!” Hắn ta hét lại một câu, xem ra có vẻ chẳng hối hận gì đối với việc mình đã làm.

“Vũ!” Ẩn Hạo đi ra khỏi chỗ nấp, rồi đứng đó kêu. “Rời đi thôi, đừng có lại u mê không tỉnh như thế nữa. Anh tìm nơi nào đó mà mai danh ẩn tích, sống tốt nửa đời còn lại, tôi sẽ chăm sóc bố mẹ anh.”

“Câm mồm!” Thành Kiên Vỹ lại nhắm súng vào anh.

“Hạo Nhi.” Thím Liễu kéo Ẩn Hạo lại, đầu tóc bà bù xù, hiển nhiên là tạo thành bởi sự tránh né vừa nãy, nhưng mà trê người không có vết thương nào.

“Thành Kiên Vỹ, sao cậu cứ phải nhớ mãi cái thù hận này chứ!” Ẩn Hạo kéo người bà ra, trên mặt thím Liễu hiện lên chút thất vọng, rồi bà quay người khuyên nhủ Thành Kiên Vỹ.

“Hừ, tôi sống cũng chỉ là vì thù hận mà thôi!” Thành Kiên Vỹ nói thẳng thừng.

“Sao cậu lại phải khổ thế chứ, chẳng phải cậu yêu Nhã Lan sao? Bây giờ cô ấy rất hạnh phúc, chẳng phải cậu nên vui cho cô ấy sao? Tình yêu của cậu, chẳng phải là hy vọng người mình yêu sống thật hạnh phúc hay sao?” Bà cố gắng thuyết phục hắn.

“Con mụ chết tiệt kia, đừng có mưu mô lắm chuyện, bà còn nói thêm câu nào nữa thì tao sẽ bắn chết bà luôn!” Một tay hắn ta giơ súng, một tay cầm điều khiển từ xa, nom vẻ đắc ý vô cùng.

“Có nắm chắc không?” Lãnh Mạn Nguyên cùng Đại Hưng bàn bạc.

“Ừm.” Đại Hưng tập trung nhìn chăm chú, trong tay cậu cầm một con dao nhỏ. “Tốt nhất kêu Ẩn Hạo và thím Liễu trốn đi, trong tay hắn ta còn có súng.”

Lãnh Mạn Nguyên vẫy tay ra hiệu cho Ẩn Hạo và thím Liễu, ý bảo bọn họ lui ra.

“Đi thôi.” Ẩn Hạo hiểu được liền kéo góc áo của thím Liễu.

“Đừng có hòng!” Súng của Thành Kiên Vỹ đã lên nòng, tùy thời có thể bắn phá một hồi.

“Mặc kệ đi, trước cứ đánh rơi cái điều khiển đã.” Uông Minh Thiên đề nghị.

Lãnh Mạn Nguyên gật đầu. “Được, chuẩn bị cho tốt, nhất định phải ngắm chuẩn!”

“A!” Đột nhiên một tia sáng lóe lên, Thành Kiên Vỹ còn chưa chú ý đến, cũng không ngờ bọn họ lại dùng đến chiêu mạo hiểm này, tay bỗng thấy đau, và cái điều khiển rơi xuống.

“Đáng chết!” Hắn ta vừa giơ súng, vừa muốn cúi người nhặt cái điều khiển.

Ẩn Hạo lúc này lăn mấy vòng qua chỗ hắn, tốc độ vô cùng nhanh chóng, tựa như một tia chớp. Anh tóm chặt cơ hội, dùng chân đem điều khiển đá ra xa, nó liền rơi vào đống mảnh vụn trên mặt đất.

“Ẩn Hạo, con mẹ nó mày cứ phải đối đầu với tao!” Thành KIệt Vũ cũng không phải kẻ ngu, hắn ta nhanh chóng quay người rồi trốn vào một chỗ an toàn, rồi bắn liền mấy súng về phía Ẩn Hạo chưa kịp đứng dậy...

“Ẩn Hạo!” Nhã Lan và thím Liễu cùng kêu lên, nhưng thấy Ẩn Hạo lăn liền mấy vòng, rất nhanh cũng lăn đến chỗ an toàn.

“Hạo Nhi!” Thím Liễu đứng ở một bên khác, lo lắng đến phát khóc. Ẩn Hạo tìm một chỗ rồi đứng dậy, đạn của Thành Kiên Vỹ lại lần nữa sượt qua.

“Cẩn thận!” Nhã Lan hét to, một loạt tiếng súng vang lên, Lãnh Mạn Nguyên và cấp dưới của anh nhanh chóng nhắm bắn vào vị trí của Thành Kiên Vỹ, thành công ngăn cản hắn ta bắn súng.

“Hạo, không sao chứ.” Thành Kiệt vũ im lặng lại, thím Liễu liền không để ý nguy hiểm mà chạy đến bên Ẩn Hạo rồi cẩn thận kiểm tra. Vết thương trên người anh vẫn còn chảy máu, nhưng may là không có thêm vết thương mới.