Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 47: Loại chân dài lắm chuyện đang ghét




Nhã Lan coi như bị Lãnh Mạn Nguyên giam lỏng, ngoai việc chỉ biết còn ở lại trong phòng, còn đâu cô cũng không được đi. Vừa nhận được cuộc điện thoại từ mẹ, vốn dĩ Thiên Ôn muốn kêu góp vốn cho Quắc Thị, đột nhiên bị rút, vốn dĩ lễ ký hợp đồng được tổ chức ngày hôm nay cũng đã bị huỷ.

Việc này đối với Quắc Thị mà nói, là một tổn thất rất lớn, bố cô không vui chút nào, dì và chị hai mượn thời cơ để ăn hiếp cô.

Ài! Nhã Lan nhẹ nhàng thời dài một cái, trong phòng mùi thức ăn phảng phất, cô cảm thấy bí bách lạ thường. Bỏ qua một bàn đầy sơn hào hải vị, Nhã Lan tiến về phía chiếc cửa sổ, mở nó ra, hít một hơi thật sâu.

Cốc, cốc, cốc, cách gõ cửa có nhịp điệu, tẩm quản Trương với hình dáng beo béo xuất hiện trước cửa.

“Bà Lãnh, tôi đến dọn dẹp phòng.” Bà nhìn lên bàn ăn đồ ăn gần như còn nguyên vẹn, mặt bà xị ra, “ bà Lãnh, đồ ăn không hợp khẩu vi bà sao?”

“Rất ngon.” Nhã Lan trả lời một cách ngăn gọn.

“Ô.” Tẩm quản Trương không nói gì thêm. Bà vô cùng không hài lòng với công việc hiện tại. Ngày hôm qua trờ về, Lãnh Mạn Nguyên đã kêu bà phụ trách trông coi Nhã Lan, ngày ba bữa, bà đường vốn là tẩm quả nhà ọ Lãnh do chính tay Bà Lãnh chọn bà, thé mà giờ đây bà trở thành người đi chăm sóc một đứa nhà ở!

Có điều lúc đó Lãnh Mạn Nguyên thật đáng sợ, anh ta chỉ tay vào chán bà cảnh cáo bà làm việc cho tốt, nếu không kể cả bà Lãnh có đến cũng không cưu được bà. Có lẽ nào Mạn Nguyên đã biêt được là bà được bà Lãnh phái đến để theo dõi tình hình của anh và Nhã Lan.

Tạm thời phải nhẫn nhịn đã, nghĩ đến thù lao hậu hĩnh, cộng thêm thi thoảng bà Lãnh lại cầm đến những món đồ giá trị không tầm thường, Trương tẩm quản gần gật đầu, tiếp nhận nhiệm vụ này.

Bà giả vờ như đang thu dọn đồ ăn trên bàn, nhưng thực chất là đang nhìn trộm Nhã Lan dang đứng ở phía cửa sổ. Người con gái này khi mới đến, đá bà một cái, nếu như một ngày nào đó cô ta thật sự được tổng giám đốc yêu chiều, thì lúc đó đúng là bà không còn đất dụng võ rồi.

Trên khuôn mặt bà thoáng chút nguy hiểm, bà dẩy chiếc đố ăn ra ngoài, cũng không chào Nhã Lan một tiếng. “ Alo, bà Lãnh đó à, uk có biến mới, là như thế này…bà sẽ về sao? Ô, được, được cảm ơn bà.” Đẩy chiếc xe ra hành lang, Trương tẩm quản liên móc ở trong túi ra chiếc điện thoại, gọi ngay cho bà Lãnh đang du lịch ở bên Mỹ. Kết thúc cuôc điện thoại, những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà dần dân được giãn ra, để lộ một nu cười đầy âm mưu.

Nhã Lan đương nhiên là không biết đến gương mặt đang sợ đó của bà, và cô càng không biết đến ngoài kia, trên các con hẻm nhỏ, các tạp trí lá cải đang đươc bày bán đầy đường, trên nhưng trang tạp trí đó đầy là những hình của của Lãnh Mạn Nguyên, Thành Kiệt vũ và cô, với các tiêu đề khác nhau, nhưng nôi dung thì cùng viết về cuộc tình tay ba của ba người.

Có một số phóng viên dỗi việc thậm trí còn mơ hẳn một chuyên đề, có ý chạy theo xu thế đến cùng.

“Ngay lập tức gọi điện cho những tạp trí đó, kêu những phóng viên đó ngay lập tức gỡ bài xuống, nếu như ngày mai vẫn còn những tin đại loại như vậy thì bảo họ chờ mà đống cửa đi.” Từ văn phòng làm việc trên tâng chín mưới của tổng giám đốc văng vẳng tiếng quát tháo, Lãnh Mạn Nguyên chút cơn giận trong một phút chốc tất cả đồ vật trên bàn bị anh văng hết xuống đất, có mấy cuốn tạp trí bị ném vào góc xó, tên đó có in hình mặt của Nhã Lan.

“Mẹ nhà nó chứ!” Một chân dẫn mạnh lên, khuôn mặt đó bị hăn lên một vết chiếc giầy da, Lãnh Mạn Nguyên phẫn nộ liền di đi di lại trên tấm hình đó, dường như muốn nghiền nát Nhã Lan thành cững mảnh vỡ.

Uông Minh thiên với ánh mắt đáng tiếc, nhìn lên cuốn tạp trí bị Mạn Nguyên di đi di lại thành cục, tay đan vào nhau, cơ thể dựa vào, thoài mái ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn. Ngăn cản chuyện này cũng không có vẫn đề gì, nhưng nếu muốn dứt điểm chấm dứt thì cũng ta phải mở một cuộc họp báo, tốt nhất là có cả chị dâu đi cùng.,,”

“Lại là buổi họp báo, tôi mời bọn họ đến là chỉ vì chuyện tầm phào này sao?” Đấm một cú lên chiếc ghế sô pha đã nằm sẵn trên đất, để lại cái lỗ.

Anh sờ chiếc mũi của mình, Uông Minh Thiên vì bản thân vẫn còn lành lặn không bị tổn thất gì ma vẫn cảm thấy vui vẻ. “ Không mở họp báo cũng được, nhưng anh không sợ, lão phật gia lấy lí do bắt anh phải lấy Lý Doanh Doanh sao? Trong tay bà ấy hoàn toàn có quyền sinh sát anh.”

“Shit!” một chân anh đá bay chiếc kệ để tạp trí, ngay lập tức phân thành bốn năm mảnh, anh dũng trượng nghĩa.

“Trong lúc tình hình chưa được nắm chắc không nên đắc tội với mẹ anh, lại có thể giải quyết một cách hợp lý chuyện của anh, mở cuộc họp báo là biện pháp tốt nhất.” Khuôn mặt thư sinh hiện ra nét tự tin đối với bản thân, Uông Minh Thiên được giao cho xử lý chuyện này.

“Vậy còn không mau đi chuẩn bị!”

Lại là một chận giải quyết vụ bê bối.

Tập đoàn Thiên Ôn khi loạn lên, Thành Kiên Vỹ cũng từ những tờ báo lá cải trên đường mà biết được chuyện này, anh ngoài việc hết sức bàng hoàng thì còn lo lắng hơn cho Nhã Lan.

Hình ảnh ba người trên tạp trí, bên cạnh là vô số các mĩ nhân khác, những phóng viên rảnh việc—đếm số lượng các mĩ nhân trước đây đã từng có tin đồn không hay với Lãnh Mạn Nguyên làm chủ đề. Trong đó, có một tấm, là tấm hình chụp chung của Lãnh Mạn Nguyên và một mĩ nữ, phía dưới miêu tả thời gian, địa điểm, bối cảnh họ gặp nhau, thậm trí còn có hôn nhau, đi khách sạn. Ngày 24 tháng 8, không phải là ngày hôm qua sao? Đúng là đáng chết.

Thành kiệt vũ tức đến nỗi xé vụn ra cuốn tạp trí đó.

“Alo, Uyển Nhân à, dạo này cô có liên lạc với Nhã Lan không? Sao cơ, hôm nay cô goi điện nhưng tắt máy à? Được rồi, tạm biệt.” Thành Kiên Vỹ lo lắng vội vàng cúp máy rồi gọi thêm mấy lần cho Nhã Lan. Hết lần này đến lần khác nhắc nhở tắt máy làm cho anh cảm thấy nhưng như bị dơi xuống cùng cốc.

Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Anh tưởng tượng ra cảnh toàn thân Nhã Lan mà máu tươi nằm dưới chân của Lãnh Mạn Nguyên, tim anh đau thắt lại như bị xe ra từng mảnh nhỏ.

Không được, tôi phải đi xem cô ấy thế nào.

“Không có mắt à? Đá loạn trên đường, đá hỏng có tiền đền không?”

Thành Kiên Vỹ chỉ nghĩ đến Nhã Lan, không cẩn thận đá phải chiếc chậu hoa, một ông chủ đang sửa xe lớn tiếng mắng anh.

Thành Kiên Vỹ cũng không xin lỗi, thản nhiên nhìn một cái với chiếc chậu hoa không hề sứt mẻ gì, tiếp tục dảo bước, ở phía sau người đàn ông đó vẫn đang tiếp tục la mắng.

“Ông chủ à, người ta cũng chỉ là sờ một chút vào đồ của ông, có gì mà ông lại dữ như vậy.” một người quen chạy đến chêu ông.

“Đấy là ông không biết thôi, châu hoa này là đưa đến nhà họ Lãnh, người ta trả tiền gấp đôi, có thể hỏng được sao?”

Nhà họ Lãnh? Tiếng của ông đủ lớn để đến ngưởi đi xa như Thành Kiên Vỹ cũng nghe thấy được, anh bi hai chữ Lãnh gia thu hút.

“Ông chủ, ông nói là nhà họ Lãnh nào?” Thành Kiên Vỹ chạy quay lại, liền hỏi dồn ông.

“Nhà nào vào đây nữa, Lãnh gia nhà giàu nứt đố đỏ vách, anh lại không nghe nói sao, làm hỏng đồ nhà họ anh chỉ có…”

“Ô, ô, tôi biết rồi” Thành Kiên Vỹ không để ý đến vị lão bản vẫn đang thao thao bất tuyệt nói, liển cất bước chạy đi xa.

“Ông nhìn đi, tôi vừa mới nhắc tới anh ta đã bị doạ sợ chạy mất rồi.” Chủ tiệm quán chi tay về phía Thành Kiên Vỹ đắc ý mà nói.

Thành Kiên Vỹ vẫn chưa đi xa, rẻ ở một khúc cua, anh từ một nơi khác chạy vòng lại. Chủ của tiệm vẫn đang từng chậu từng chậu chuyển lên xe, ông đang nghĩ, lam sao có thể lại gần hơn thùng xe của chiếc xe đây.

“Bà nó à, cơm chín chưa, ăn cơm xong là phải lên đương luôn!” ông chủ tiệm chuyển chậu xong, đẩy một cái đóng sập cánh của chiếc xe lại. trong căn phong vọng ra tiếng người phụ nữ, ông cầm lấy chiếc khoá đi vào trong tiệm.