Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 49: Tôi phải làm như thế nào mới có thể cứu được anh ấy




Lãnh Mạn Nguyên lấy chân dẫm lên bàn tay của Thành Kiệt vũ, “Là bàn tay này đúng không? Là bàn tay này vừa động vào vợ của tôi đúng không, được.”

Nhã Lan chưa kịp ngăn cản, thì Thành Kiên Vỹ đã kêu lên một tiếng xé gan xé thịt, tiếp đó là âm thanh của những xương ngón tay bị nghiền nát…đúng quả thật là sởn cả gai ốc.

Nhã Lan lấy tay che miệng lại, nước mắt không ngừng tuôn, thật khó mà tin được tất cả những gì đã xảy ra, cô không ngừng lắc đầu. Thành Kiên Vỹ chảy máu đến nỗi làm mờ đi bàn tay anh khiến cho trái tim của Nhã Lan vỡ thành từng mảnh vụn, toàn thân đau nhức ê ẩm. Tay của anh ấy, tay của anh ấy, đó là bàn tay mà anh dùng để điều chỉnh máy ảnh, đó là bàn tay anh dùng để chụp lại những tấm hình đẹp nhất, dùng để thể hiện sự hạnh phúc, thời khắc đó, trên cánh tay đó toàn là một màu đỏ au của máu! Màu đỏ đó, qúa đỗi tàn khốc, quá đỗi vô tình, quá đỗi tàn nhẫn! Nhã Lan khóc lớn thành tiếng, nếu như có thể, cô tình nguyện thay anh nhận lấy sự trừng phạt đó.

“Lãnh Mạn Nguyên, sao anh lại có thể ác độc như vậy!” Cô thật sự tuyệt vọng, chỉ về hướng Lãnh Mạn Nguyên mà lên án, đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm về người con trai đứng trước mặt cô dường như chỉ muốn ăn tơi nuốt sống anh ta. Cơ thể cô run lên bần bật, răng nghiến ken két vào nhau, đầu gối cô mền đi, quỳ trên san, toàn thân cô toát ra một vẻ bi thương. “Hãy tha cho anh ấy, Lãnh Mạn Nguyên, chỉ cần anh tha cho anh ấy, anh bảo tôi làm gì cũng được.”

Cô trở nên điên cuồng, trước cảnh tượng thảm khốc như vậy, khiến trái tim cô kiên cường với một cú đánh thật mạnh. Sau khi lên án, cô cúi người xuống, chỉ cần cứu được Thành Kiên Vỹ, cô tình nguyện nhận thua!

“Nhã Lan, em…đừng…đừng…mau…cứu lấy anh ấy!” Thành Kiên Vỹ với tiếng nói trầm nhỏ cho thấy sự xu nhược và yếu ớt của anh.

Cô nhìn thấy, Thanh Kiên Vỹ đang cố gắng chống dậy, bò về phía cô. “Anh Kiên Vỹ, anh…” trên cả một đoạn đường, vế máu bê bết, khiến ai cũng kinh sợ. Nhã Lan thực sự không chịu nổi nữa, cô quỳ xuống đón lấy Thành Kiên Vỹ. “ Đều là do em, do em, em hại anh đến nông nỗi này, anh Kiên Vỹ, em xin anh, xin anh, nhất định không được có chuyện gì xảy ra với anh…”

Tiếng khóc thảm thiết dần dần biến thành tiếng khóc đầy oan hận, bi thương, Nhã Lan đỡ lấy Thành Kiên Vỹ với đôi tay gãy xương biến dạng, khóc đến nỗi ruột gan đứt dạn.

“Nhã Lan, đừng khóc.” Thành Kiên Vỹ ngồi dậy, dùng cánh tay không bị thương nắm lấy bờ vai đang run lẩy bẩy của cô, “anh làm em sợ rồi, anh xin lỗi.”

Anh kéo cô ngả vào lòng, nở một nụ cười đầy khó khăn, chỉ xin có thể an ủi được Nhã Lan. Một cơn đau khiến cho anh không còn cười được, anh chỉ biết dùng cánh tay duy nhất nắm lấy tay cô, chuyền thêm dũng khí cho cô. Nhã Lan chìm đắm trong sự đau khổ, cô hoàn toàn dựa sát vào cơ thể anh, biểu thị sự bất lực của mình.

Ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên liền dừng lại ở cái ôm của hai người, toàn thân anh toát ra hơi thở của một con mãnh thú, lại một lần nữa nắm tay anh nắm chặt lại, từng tiếng răng rắc của ngón tay kêu lên. Cảnh tượng trước mắt lại càng làm anh tức điên lên, trái tim đầy sự kiêu hãnh của anh bị từng dao từng dao đâm vào.

“Quắc Nhã Lan, cô qua đây cho tôi!” không biết từ lúc nào, Lãnh Mạn Nguyên đa rút ra một khẩu súng, nòng súng chĩa thẳng vào đầu của Thành Kiên Vỹ.

“Lãnh Mạn Nguyên, anh định làm gì!” Nhã Lan lấy cơ thể nhỏ bé của mình che lấy Thành Kiên Vỹ, dùng lời nói thảm thiết hỏi Lãnh Mạn Nguyên.

Lãnh Mạn Nguyên vẫy vẫy khẩu súng trong tay mình, cười lên một cái đầy tức giận. “Nếu như cô còn không qua đây, tôi sẽ bắn vỡ tung đầu anh ta.” Anh dùng miệng bùm lên một tiếng.

Tiếng cười rợn cả tóc gáy chỉ có thể nghe được từ địa ngục, Nhã Lan lấy tay bịt lại đôi tai mình, cự tuyệt âm thanh đó đang xâm lấn cô.

“Lại đây!” con ác quỷ đó đưa tay ra, cùng với một nụ cười đầy máu, để lộ ra những chiếc răng anh đầy chất độc.

“Lại đây!” con quỷ đó mở rộng móng vuốt tiến về phía cô, khẩu súng trên tay nó lại gân thêm, ngắm thẳng vào đầu Kiên Vỹ.” Tôi đếm đến ba, một…” từ trong cổ họng hắn phát ra thứ tiếng đó.

“Đừng, tôi qua.” Giọng điệu cầu xin, Nhã Lan đưa ra cánh tay trắng muốt của cô, nước mắt lã trã rơi xuống, nhưng mắt cô không rời khỏi cánh tay bị đánh gãy của Thanh Kiên Vỹ.

Không một chút thương hoa tiếc ngọc, Nhã Lan bị Lãnh Mạn Nguyên lôi một cách thô lỗ vào trong lòng. Bàn tay anh nắm chặt lấy cơ thể của Nhã Lan, cánh tay cầm súng thu về đồng thời ngắm chuẩn lên đùi của Thành Kiên Vỹ.

“Chẳng phải anh đã nói rồi sao….”

“Aaa…”

Ba tiếng súng vang lên, không biết bao nhiêu dịch thể bay lên trước mắt, rồi rơi xuống sàn, từng giọt giọt, đỏ như hoa mai…

Nhã Lan nhìn thấy trên đùi của Thành Kiên Vỹ biết bao nhiêu là những cái lỗ, máu tươi ào ạt tuôn ra, ướt sũng cái quần mầu xám giò của anh. “ Không phải anh nói, chỉ cần tôi qua chỗ anh là anh có thể tha cho anh ấy sao, sao anh lại có thể không giữ lời như vậy đươc cơ chứ!” Nhã Lan nắm lấy phần áo phía ngực cảu anh, hỏi giọng đanh thép, nước mắt cô cứ tuôn ướt đẫm khuôn mặt cô, và cả áo của anh ta.

“Tôi chỉ nói không bán nát đầu anh ta, chứ không nói sẽ không bắn đùi anh ta.” Lãnh Mạn Nguyên điềm nhiên như không thổi thổi miệng súng, lạnh nhạt đáp lời cô.

“Người chỉ đơn giản là một con quỷ giết người không chớp mắt, đi chết đi!” Nhã Lan sau khi lên án anh ta, liền đẩy một cái thật mạnh lên người anh, thế nhưng cơ thể anh giống như một ngọn núi, không chút nhúc nhích.

Thành Kiên Vỹ nằm trên sàn lạnh ngắt, không có động tĩnh gì, giống như đã chết đi một nửa.

“Anh Kiên Vỹ.” Nha Linh muốn đi đỡ lấy anh.

“Nếu như cô qua đó, tôi thật sự sẽ lấy đi tính mạng của anh ta!” Lãnh Mạn Nguyên không cần ra tay, giọng nói đầy lạnh lùng của anh ta cũng đủ để ngăn cản bước chân cô.

“Cô yên tâm, anh ta chết không nổi, nhưng tôi không dám đảm bảo là anh ta sẽ không chết vì mất quá nhiều máu.” Lãnh Mạn Nguyên thu lại khẩu súng, tìm lấy một chỗ rồi ngồi xuống, một khuôn mặt lạnh lùng, đối với anh ta giết một người chẳng khác nào như giết một con kiến.

Nhã Lan, với khuôn mặt tràn đầy sự phẫn nộ, cô nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía người đàn ông đó, nếu như cô có súng, ngày lập tức không chút do dự cô sẽ bắn vớ đầu người đàn ông đó! Có điều, việc duy nhất bây giờ là cô phải làm sao không để Thành Kiên Vỹ chết!

“Anh nói đi, tôi phải làm sao, anh mới cứu anh ấy.” Máu chảy càng ngày càng nhiều, trên sàn đã hình thành nên một bãi máu, như một lời cảnh tỉnh anh ấy sắp chết. Lắc đầu, cô thật sự sợ minh sẽ mất đi lý tính.

“Đi cùng tôi đến buổi hop báo, đối mặt với đám phóng viên đo, giả vờ như là một cặp vợ chồng hạnh phúc.”

“Được!”

Còn sự lựa chọn nào khác không? Cô nghiên răng, từ trong miệng chuyền ra đầy mùi máu tanh.

“Lại đây.” Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh.

Nhã Lan giống như một linh hồn, nghe lời tiến lại phái trước mặt hắn, mặt không biểu cảm. Mặt của cô trắng như một tờ giấy giấy, đầu tóc thì bị mồ hôi làm cho ướt nhèm, những sợi tóc rối bời dính trên lưng cô, vai cô, hai bên mặt cô, má cô, bị nước mắt dính lấy, nhếc nhác.

Chiếc váy ngủ trên cơ thể cô dầy nhưng vết nhăn, xen lẫn với những vết máu, càng làm tôn lên cái vẻ nhếc nhác của cô, hiện rõ sự đáng thương của cô.

Những ngón tay dài được duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt đi nhưng sợi tóc trên mặt cô, kéo lấy chiếc váy ngủ của cô, tâm trạng của Lãnh Mạn Nguyên dường như tốt hơn lên nhiều. “đi tắm đi rồi hãy khoác lên người một bộ đồ thật đẹp, trang điểm, tôi đợi cô dưới lầu.”

Ngoảnh đầu nhìn Thành Kiên Vỹ vẫn án binh bất động nằm đó, Nhã Lan không thể nào đi đâu, cô vẫn đứng im ở đó.

“Mau đi đi, muộn nữa là không cứu được anh ta, đừng có trách tôi.” Vỗ vỗ lên lưng cô, nhắc nhở cô mở cánh cửa.

Ngoài cửa bốn nhân viên phục đứng đó, tay cầm chiếc hộp. “Cô à, mời đi bên này.”