Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 103: Thành phố không ngủ yên, xin anh buông tay




Cuối cùng Đường Thi cũng hiểu Khương Thích nói tiếp đãi cho tới là ý gì rồi.



Cô vừa mới ngồi xuống ghế dài, đã có một hàng trai đẹp đi tới, ai ai cũng là tiểu thịt tươi, anh giai nào cũng siêu cấp đẹp trai, cứ đi thẳng tới ngồi xuống xung quanh Đường Thi, dáng vẻ còn khoa trương hơn cả Khương Thích lần trước, mỗi người đều lễ phép gọi chị.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Đường Thi bị vây lại mà nổi hết cả da gà da vịt, chỉ có mỗi Khắc Lý Tư là sáng mắt lên, tụ thành một nhóm nói chuyện luyên thuyên với đám người đó, dưới âm nhạc điện tử sôi động, tâm tư dục vọng đen tối trong lòng mọi người đều rục rịch. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, mặt mọi người đều bị chiếu thành những dáng vẻ khác nhau, vui vẻ, cười đùa, tức giận, trách mắng, ai cũng như đào kép hết cả.






Mỗi lần đến đây, Đường Thi đều cảm thấy quán bar này y như địa ngục trần gian, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ đầu trâu mặt ngựa, chỗ này yêu quái, đằng kia thần tiên, chẳng biết ai là ai mà vẫn hát hò lôi nhau lên sân khấu, tất cả mọi người phóng đại mọi cảm xúc và giác quan, uống rượu, tiêu sài, tùy ý giết thời gian, hao mòn sinh mệnh, chỉ vì một đêm vui thích, tại đây náo động đến linh hồn không được bình an ở mọi ngóc ngách, sa đọa từng chút một rồi rơi xuống vực thẳm.



Mấy người đàn ông bên cạnh đều ra sức mời cô uống rượu, Đường Thi không lay chuyển được bọn họ, cô chỉ có thể cười nhẹ từ chối, không từ chối được thì cứ uống bừa cho qua chuyện, khi rượu trôi xuống cuống họng, linh hồn cô cứ như sắp bị tách ra khỏi môi lưỡi bỏng rát.



Lúc đó, cô như bông hoa xinh đẹp mỏng manh tựa vào lòng người đàn ông khác, uống hết ly này đến ly khác khiến đôi môi cô đỏ ửng lên, giữa chốn phong hoa tuyết nguyệt này, cô y như một con yêu tinh lẳng lơ, quyến rũ, yết hầu của Bạc Dạ vô thức chuyển động lên xuống một cái, ngay sau đó ánh mắt anh tối sầm xuống.



Đường Thi phát hiện có ánh mắt nóng rực nào đó cứ dán vào người cô, bèn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt va phải đôi mắt của người đàn ông kia, cô hơi nhíu mày lại, làm như chưa từng thấy gì mà thu hồi ánh mắt lại, sau đó ung dung đưa ly rượu đến bên môi một người đàn ông ngồi cạnh mình, động tác ve vãn tán tỉnh này vô cùng thành thạo, cứ y như đã làm rất nhiều lần rồi.



Bạc Dạ đi đến, Tô Kỳ theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi tới cạnh ghế Đường Thi, khiến cô khẽ cười một tiếng: "Muốn ngồi xuống uống một ly không?"










Bạc Dạ nhìn Đường Thi chằm chằm, muốn nhìn ra gì đó khác thường trên khuôn mặt cô nhưng không thấy gì cả, có lẽ Đường Thi say rồi, cô híp mắt nhìn bọn họ mà cười, không sợ chết nói: “Đến tìm tôi có việc gì sao?"



Bạc Dạ cười khẩy: “Đường Thi, sao anh lại xem thường bản lĩnh mê hoặc



đàn ông của em chứ nhỉ?"



Câu nói này lại khiến Đường Thi bật cười, cô chống lên bả vai người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ vô cùng quyến rũ: “Bạc Dạ, tôi quyến rũ ai thì liên quan gì đến anh hả?"



Trái tim Bạc Dạ thắt lại một cái, nhanh chân bước lên nắm lấy tay Đường Thi, Đường Thi không cười nữa, ánh mắt cũng dần tập trung lên gương mặt anh, cô mở miệng, nhấn mạnh từng chữ một: “Mời anh buông tay ra.”



"Đường Thi!" Bạc Dạ lên giọng rất cao, tại sao, tại sao khi anh thấy cảnh tượng này lại thấy buồn bực như vậy? Tại sao anh thấy Đường Thi tựa lên người khác thì vô cùng chướng mắt! Tại sao chứ!



Những câu hỏi này tích tụ trong lòng Bạc Dạ khiến anh không tìm được lối ra, tay anh siết chặt tay Đường Thi hơn nữa, đau đến mức khiến cô tỉnh tào hơn rất nhiều, Đường Thi đừng lên, hất mạnh tay anh ra: "Tôi nói anh buông tôi ra!"



Trong suốt quá trình đó, Tô Kỳ đứng sau bọn họ nhưng lại không nói bất cứ câu gì, chỉ có ánh mắt anh ta nhìn Đường Thi vô cùng nguy hiểm.