Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 510: Sự trở lại của một vị vua, không ai sánh nổi!




Một giọng nói cất lên, xé tan mọi ngượng ngùng và căng thẳng, Đường Thi nhìn chằm chằm dáng vẻ của người đàn ông này, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều yên lặng.



Sau lưng anh là tiếng nhạc điện tử ồn ào náo động, một đoàn người lắc lư tay chân theo tiết tấu điên cuồng, nhưng chỉ có người đàn ông này trực tiếp từ ghế dài bên cạnh cầm ly rượu qua, bóng dáng cao gầy, giống như trong giấc mơ nửa đêm của Đường Thi, là thân ảnh thường xuyên đánh thức cô bởi cơn ác mộng.



Anh một đường đi đến, cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, sau đó vứt bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Giây tiếp theo, khi anh đến gần ghế dài của họ, khuôn mặt không hề cố ky ai thu hút ánh nhìn của mọi người!

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm, cả hội trường đang náo động!






Khuôn mặt này... là... Bạc Dạ!



Là Bạc Dạ phất tay làm mây vẫy tay làm mưa ở Hải Thành.



Cậu... cậu ta chưa chết?! Đứa cháu rùa ngớ ngẩn nào lừa ông ta rằng Bạc Dạ đã chết?



Vẻ mặt Mã Kiến đột nhiên thay đổi, vẻ đắc ý ngay từ đầu giờ đã biến thành một mảnh tro tàn, dường như ông ta không thể tin được trên đời này lại có chuyện khó tin như vậy, Bạc Dạ cư nhiên chưa chết.. Cậu ta không chết, vậy ngày hôm đó là ai chết?



Người đàn ông trước mặt mình có đúng là Bạc Dạ không?



Người xem xung quanh chú ý tới động tĩnh ở đây, khi quay đầu lại nhìn thì hô hấp đều ngưng trệ.



Có một người đàn ông cao ráo đang đứng đó, đầu ngón tay thon dài đang nghịch ly rượu, chất lỏng trong suốt bên trong đang từ từ nhấp nhô như mực nước biển, đôi mắt đen của anh dưới ánh sáng chiếu đến, giống như mảnh vụn sao trời rơi vào trong mắt anh.










Đây là một người đàn ông nguy hiểm và quyến rũ như màn đêm khuya.



Nhất là khi anh cười khóe miệng nhìn rất tà ma, chậm rãi đi tới gần Đường Thi, sau đó tự nhiên ngồi xuống như địa bàn của chính mình, làm càn không ai bì nổi mà chào Mã Kiến: “Ây, tổng giám đốc Mã à."



Thanh âm kéo dài cổ quái, như có vô số ý tứ sâu xa, Mã Kiến giật mình toát mồ hôi lạnh.



Bạc... Bạc Dạ! Chắc chắn là Bạc Dạ! Ai có thể có một giọng nói bí hiểm như vậy ngoại trừ cậu ta!



Tuy rằng trước kia Bạc Dạ không hay cười lắm, nhưng người hiện tại mang theo nụ cười này so với trước kia khí thế càng thêm nguy hiểm và có tính công kích, ông ta có chút sợ hãi việc Bạc Dạ đột nhiên xuất hiện, thậm chí ly rượu cầm trong tay cũng run rẩy lắc lư.



Chất lỏng bên trong ly vốn dĩ định làm khó dễ với Đường Thi cũng bị bắn ra bên ngoài mấy giọt.



Bạc Dạ nhếch môi mỏng cười chế giễu, nếu như trước đây Bạch Việt không lãi nhãi dạy anh một khóa, anh cũng không nhớ nổi vị tổng giám đốc Mã ngang ngược tàn ác ở trước mặt mình diễn kịch là ai, nhớ tên ông ta thật lãng phí thời gian: "Tôi nghe thấy tổng giám đốc Mã kêu gào ở đây, hình như luôn muốn Đường Thi kính rượu cho ông?"



Mã Kiến lắp bắp không nói nên lời, Bạc Dạ cười rất vui khi thấy ông ta như thế: “Đừng nói là tổng giám đốc Mã, chúng ta đều là người một nhà, ông xem, Đường Thi cũng uống nhiều rồi, ly này không bằng để tôi kính ông?"



Thằng... thằng quái nào dám để cho Bạc Dạ kính rượu? Không muốn sống nữa sao? Nếu ai dám để Bạc Dạ cúi đầu, cũng chính là tự tìm cái chết! Mã Kiến nhìn người đàn ông như thần giáng thế này, đầu óc đều bị suy nghĩ khiếp sợ chiếm cứ, không phát ra được âm thanh nào khác.



Bạc Dạ đã trở lại... Bạc Dạ đã trở lại rồi sao?



Đường Thi cũng kinh ngạc nhìn Bạc Dạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, giống như một sự tình cờ do số phận tạo ra, anh đã mấy lần đẩy cô xuống địa ngục, nhưng anh lại cứu cô khỏi biển lửa.