Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 105: Ý nghĩ đáng sợ




"Vâng!" Ngẫm lại cũng đúng, khẳng định là cô gái kia đang lừa cô.

Hội chiêu đãi ký giả chính thức bắt đầu.

Cận Ti Hàn nhìn cô gái mất hồn vía bên cạnh, không rõ cô đang nghĩ điều gì.

"Hôm nay mở hội chiêu đãi ký giả, tôi muốn thông báo hai sự kiện. Thứ nhất, thân thể tôi rất tốt. Mấy hôm trước bị cảm mạo, cho nên có cjuts khó chịu, giờ mọi người cũng thấy rồi, tôi rất tốt."

"Thứ hai, bên cạnh tôi đây chính là vợ tương lai của tôi, một tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn. Cô ấy vẫn chỉ là sinh viên, hi vọng mọi người sẽ không làm phiền cô ấy." Mắt lạnh quét một vòng đám phóng viên không an phận, "Những gì tôi muốn nói chỉ có vậy, còn gì thắc mắc có thể hỏi thư kí của tôi."

Nói rồi anh ôm lấy cô gái đang mất hết thần trí rời đi, bỏ lại sau lưng bao thư kí của mình cùng với đám phóng viên và cục diện rối rắm.

Mãi đến khi hai người ngồi vào trong xe, Cận Ti Hàn thấy cô vẫn là không yên lòng.

Đưa cô về tòa thành, lại đổi xe về phủ tổng thống, vào phòng làm việc trực tiếp gọi cho thiw kí."Vào đây."

"Tổng Thống tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì."

"Cậu đi tra xem tai nạn xe cộ mười năm trước của cha mẹ An Chỉ Manh, nguyên nhân là gì? "

Bí thư nhìn tue liệu trong tay."Vâng, tôi lập tức đi làm."

—————————— tòa thành tổng thống ————-

An chỉ Manh cởi giày, nằm trên sô pha, trong đầu vẫn quẩn quanh lời cô gái kia.

Suy nghĩ phiền toái một hồi, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số gọi đi.

Cô đã do dự rất nhiều lần, tối rồi còn gọi tới như vậy...

Điện thoại vang lên một hồi liền truyền đến giọng phụ nữ tang thương,."Alo, manh manh a! Nhớ bà ngoại phải không?!"

"Đúng vậy! Cháu nhớ bà ngoại. Bà, dạo này bà có khỏe không?"

"Bà khỏe! Ăn ngon ngủ ngon, cháu có khỏe không? Một mình ở bên ngoài đừng bắt ép chính mình, ăn uống đầy đủ vào đó. "

"Vâng! Cháu biết rồi, bà cũng phải chú ý đừng để bị cảm nắng." Hai người nói chuyện phiếm một hồi, cô đột nhiên có chút không biết nên mở miệng thông báo với bà như thế nào. "Bà ngoại, tháng sau cháu sẽ đính hôn." Cuối cùng, cô đành đánh liều nói ra.

"Đính hôn? Manh manh! Cháu đừng dọa bà ngoại, cháu vừa qua 18 tuổi, sao có thể đính hôn sớm vậy chứ! Người đàn ông kia là ai, có khi nào là lừa đảo không, manh manh a! Cháu còn nhỏ, ở bên ngoài đừng đẻ bị người ta lừa. Không được, cháu ở đâu? Bà qua đó. "

Nghe những lời quan tâm qua điện thoại, đa tạ lòng cô trở nên ấm áp. 

Trên thế giới này cũng chỉ có bà ngoại đối xử tốt với cô."Bà ngoại, không phải kẻ lừa đảo đâu. Vị hôn phu của cháu chính là tổng thống. "

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, lát sau mới nghe đuoực thanh âm sắc lẹm đầy giận dữ" Mamh Manh, mau quay về. Nếu không, đừng trách bà không nhận cháu nữa. "

"Bà ngoại, thật sự là tổng thống, không phải kẻ lừa đảo mà. "

"Nhanh, mau trở về."

Đầu dây thúc giục, khiến cô có chút hoang mang."Bà ngoại, thật sự không phải kẻ lừa đảo, hôm nào cháu dẫn anh ấy tới gặp bà, bà sẽ biết anh ấy có phải lừa đảo không. "

"An Chỉ Manh, nếu ngày mai cháu không về, vậy đừng bao giờ nhận bà là bà ngoại cháu nữa. "

"Đô đô đô..."

Điện thoại bị cúp, bên tai còn văng vẳng lời nói giận dữ của bà ngoại.

Bà ngoại nghe thấy tổng thống liền phản ứng lớn như vậy?? Nghĩ đến lời cô gái kia, não bộ An Chỉ Manh xuất hiện ý nghĩ đáng sợ.

Cô lắc mạnh đầu."Sẽ không! Sẽ không! Anh ấy chưa bao giờ uống rượu!