Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 138: Đỏ mặt, tu tu đát




Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên. Cô cúi thấp đầu, hận không thể tìm lỗ chui xuống.

Ông trời ơi! Mau cho sấm sét đánh chết con đi!

"Phốc phốc..." Tống Húc nhìn An Chỉ Manh đỏ mặt, thật sự là nhịn không được cười ra tiếng.

Trong thư phòng có mười người đàn ông, cũng vẻ mặt nhăn nhó, rất là xấu hổ.

Quản gia đứng một bên, mặt co rúm. Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là thoải mái a!!!

"Cái kia... Mọi người có chuyện, tôi xin phép ra ngoài trước." Cô quay người,nhanh chóng ra khỏi cửa.

"Khục khục... Tôi vẫn là nên đi trước,không quấy rầy các người sinh em bé." Tống Húc cười híp mắt nhìn hai người, cũng mặc kệ người kia có đồng ý hay không, trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc ra còn thuận tay kéo An Chỉ Manh quay lại, nháy mắt mập mờ, ý bảo cô cố lên.

"Tổng Thống tiên sinh, vậy tôi cũng đi trước."

Từng người một nhanh chóng chuồn đi, bọn họ sợ còn ở lại thêm một giây, không phải là bị nén cười đến chết, cũng là bị ánh mắt lạnh như băng của Tổng Thống tiên sinh đông chết.

Vừa ra ngoài cửa, còn chưa đóng cửa lại, Tống Húc liền không kiêng dè cười lơn "Ha ha ha..."

Có người dẫn đầu, cả đám thị vệ cũng không nhịn nổi cười.

"Ha ha ha..."

"Ha ha ha..."

Quản gia nghẹn đỏ mặt, yên lặng đóng cửa phòng, ngăn cách hết thảy tạp âm.bên ngoài

An Chỉ Manh đứng hồi lâu vẫn chưa hết đỏ mặt."Em... Em không phải cố ý, em thật sự không phải cố ý." Cô nào biết chỗ anh hôm nay lại có nhiều người như vậy chứ!

Tuấn nhan của anh cũng có chút mất tự nhiên, đi đến bên cạnh cô, ôm lấy eo nhỏ theo thói quen, ngồi ở trên ghế sofa."Em tìm anh có chuyện gì.”

Nói đến cái này, An Chỉ Manh trong nháy mắt không biết xấu hổ coi nhẹ chuyện vừa rồi.

"Nói mau, anh có phải đưa em vào bẫy rồi không?."

Cận Tư Hàn trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhanh chóng che giấu."Saoi anh lại lừa em vào bẫy chứ. Ai nói lung tung gì với em rồi." Chờ anh phát hiện ra kẻ chỉ điểm, anh lập tức trừng trị.

"Không có mà!" Thấy anh một mực nghiêm túc, cô tự hỏi có phải mình suy nghĩ nhiều rồi hay không."Vậy nếu em nhất quyết không chịu mang thai, có phải em không thể thực hiện ước mơ không?"

Sắc mặt anh trầm hẳn xuống, quả nhiên là có người chỉ điểm cho cô.

Cận Tư hàn bình thản ung dung nói: "Em thấy anh không bình thường?"

"Không có a! Rất bình thường a!" Não bộ lập tức hình thành thân ảnh cường tráng, cơ bụng sáu múi, xương quai xanh khêu gợi.

Gương mặt lần nữa nóng bừng.

"Vậy em không bình thường?"

Nghe xong lời này, cô liền cọ cọ vào lồng ngực anh."Dĩ nhiên không phải."

"Đều bình thường, vậy sao lại không mang thai?" Anh mắt đen lấp lóe.

An Chỉ Manh ngẫm lại, hình như rất có lí."Cũng đúng. Vừa rồi không có ý gì đâu, là em hiểu lầm anh rồi.”

"Ừm, không sao. Em muốn ăn khuya thứ gì?."

"Thật, có thể ăn khuya sao?" Từ khi đến tòa thành của anh, thời gian ăn uống đều phải đúng giờ.

Bữa ăn khuya càng là hàng cấm, nói là ăn như vậy không tốt cho cơ thể.

"Ừm!" Cười yếu ớt lấy nhìn cô, quả nhiên là cô gái dễ bị dụ chuyển đề tài.

Đơn thuần khiến cho người ta không nhịn được muốn bảo vệ cô, đặc biệt là khiến anh không muốn để xã hội dơ bẩn ngoài kia làm ô nhiễm cô.

Cô nhìn anh, đầy mong đợi."Em muốn ăn đồ nướng, có thể chứ?" 

Cận Tư Hàn mắt nhìn cô còn chưa cắt chỉ."Em cảm thấy thế nào?"

Cô cũng cúi đầu nhìn vết thương còn chưa cắt chỉ của mình, méo miệng."Người ta vì anh mà bị thương.”

139. Chương 139: Dừng lại, đó là cái gì