Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 327: Đang suy nghĩ gì, đỏ mặt




"em đang suy nghĩ gì đấy? Đỏ mặt thành thế này?" Khóe miệng của anh giơ lên một chút nhàn nhạt cười trêu tức, tròng mắt tựa như xem thấu hết thảy suy nghĩ trong lòngcô.

"A... Ha ha, ha ha... Lộc cộc..." Cô quẫn bách tới cực điểm, không nhịn được nuốt nước bọt, lấy tay vén qua tóc mái có chút phân tán.

Cái gì, bây giờ là đang nói đùa sao? Rõ ràng em đã chờ anh!

Trong nội tâm cô không thể không nói có một chút mất mác.

Bốp!

Tiếng nói cô vừa ngừng, cổ tay liền bị Cận Tư Hàn bắt lấy thật chặt, anh quay người, có thể đặt cô ở dưới thân.

Cô trừng to mắt, trong miệng có chút khô khốc.

"Tư... Tư Hàn, đây là anh muốn làm gì?" chỗ này cô biết rõ còn cố ý hỏi.

Bên trong giọng điệu mang theo một tia lười biếng, có chút dụ hoặc.

"người phụ nữ của anh vì đóng bộ phim đáng chết này, đã có thời gian dài không có ở bên cạnh anh rồi hả?" lời anh nói rõ ràng

Gò má cô cơ hồ là muốn cháy lên.

"Thế nhưng mà..." tiếng cô nói, cơ hồ nhỏ đến khó có thể nghe.

"Tính như vậy, giống như em nên đền bù tổn thất thật tốt." Anh nói tùy ý mà kiên quyết, có thể không có ý định thương lượng cùng với cô một phen.

"Thế nhưng mà, nơi này dù sao cũng là bệnh viện!" Cô hơi cao giọng, cuối cùng là để anh có thể nghe rõ ràng ở gần trong gang tấc.

Cô nói làm cho anh không thèm cười.

Anh không hề nói cái gì, cúi người ép sát.

"Kẹt kẹt..."

Cửa phát ra tiếng két két rất nhỏ, nơi này An Chỉ Manh dường như bị phóng đại vô hạn, thần kinh cô đột nhiên kéo căng, ý thức đẩy Cận Tư Hàn trước mặt ra.

Cận Tư Hàn nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia không vui.

Người tiến vào là Tịch Cẩm Viêm.

Sắc mặt anh biến hóa, đồng tử co vào. "Tổng Thống tiên sinh."

Cận Tư Hàn thả tay An Chỉ Manh, nhưng anh vẫn ngồi sát cô như cũ, giống như đang tận lực truyền đạt với Tịch Cẩm Viêm thân mật ở giữa anh và cô.

"Ừm." Anh trả lời có chút kiêu ngạo, lập tức hơi cao giọng: "Nghe nói là anh đưa Manh Manh đến bệnh viện? Người đầu tư bộ phim này là anh, có lẽ anh cũng cần phải cam đoan diễn viên được an toàn!"

Ngữ khí băng lãnh.

Tâm lý An Chỉ Manh cấp bách, cô đối với Cận Tư Hàn cũng có chút điểm hiểu rõ. Lúc anh dùng khẩu khí này nói chuyện, hơn phân nửa là không cao hứng rồi.

Cô có chút khẩn trương, rất rõ ràng cô cũng có thể quá sức, sắc mặt Tịch Cẩm Viêm cũng bất thiện, chí ít không đơn độc cười hiền hoà với cô.

Bầu không khí có vẻ hơi cứng ngắc, giống như đang nổi lên một trận phân tranh lớn.

"Tư... Tư Hàn..." Cô muốn vì Tịch Cẩm Viêm giải thích một phen, nhưng lời nói vọt tới bên miệng, đến tột cùng vẫn là không có nói ra.

Nếu như giúp Tịch Cẩm Viêm nói chuyện, anh hẳn là sẽ càng thêm tức giận.

Nghĩ như vậy, cô có chút không biết làm sao.

Khóe miệng Tịch Cẩm Viêm móc ra một đường cong, hoặc là anh không muốn cùng Cận Tư Hàn phát sinh xung đột chính diện, khéo léo vòng qua trọng tâm đề tài có chút đối chọi gay gắt, thản nhiên nói: "Tổng Thống tiên sinh cũng có thời gian đến nơi này sao? Nghe nói buổi chiều Tổng Thống tiên sinh phải tiếp kiến sứ giả đến từ Nước M, thời gian không còn nhiều, chỉ sợ đã thất ước!"

Lấy địa vị anh trong giới kinh doanh, biết một số chương trình trong một ngày của tổng thống, cho dù an bài này là giữ bí mật, cũng không đủ.

Anh tựa hồ thị uy với Cận Tư Hàn, chứng minh năng lực của anh.

Nhưng điểm An Chỉ Manh quan tâm lại không ở chỗ này.

Người này, vì tới thăm cô, đều trì hoãn xử lý việc quốc gia sao? Anh thật đúng là...