Tống Y

Chương 169: Diện than




Lại nghe thấy giọng nói của Tuyết Phi Nhi vang lên: "Đại tiểu thư, ngươi đừng nói như vậy, ca ca của ta đã mổ bụng liệu thương cho mấy bệnh nhân rồi, toàn bộ đều được chữa khỏi, bao gồm cả lão mẫu thân của Chiêm Đề Chiêm đại nhân, ngươi có thể đi hỏi xem, là ngươi không bằng lòng mổ bụng liệu thương, sao có thể trách ca ca của ta không có bản sự chứ?"

"Ta không mổ bụng! Ta cứ nói là hắn không có bản sự đấy! Hắn nếu có bản sự, không cần mổ bụng cũng có thể chữa khỏi rồi! Hiện tại chữa không khỏi, thì là không có bản sự! Ối trời..."

Tuyết Phi Nhi rất muốn nói một câu là sao ngươi không đi tìm đại phu có bản sự mà chữa đi, nhưng Đỗ Văn Hạo lúc trước đã nhiều lần nhấn mạnh là tuyệt đối không cho phép bọn họ nói như vậy với bệnh nhân, một khi Đỗ Văn Hạo biết được, e rằng mình sẽ bị giáo huấn. Chỉ đành bực bội không nói gì.

"Ngươi sao không nói gì? Ối trời..., mẹ, không bằng chúng ta tìm đại phu khác đi, con thấy hắn không có bản sự chữa bệnh này đâu, chỉ là muốn moi tiền của chúng ta thôi... ối trời!"

Đỗ Văn Hạo sầm mặt bước vào phòng. Vừa thấy Đỗ Văn Hạo, Vi tiểu thư lập tức ngậm miệng, chỉ ôm bụng kêu đau.

Quý phụ vội vàng đứng dậy cười bồi, nói: "Đỗ đại phu, ngài mau khám xem thế nào, hài tử đau bụng quá."

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, vén áo lên, lạnh lùng nói: "Phu nhân, tiểu thư, có một câu ta phải nói trước, phàm là trị bệnh, bệnh nhân phải tin vào những việc mà đại phu đã lý giải, nếu không tin đại phu, bệnh này trị không nổi, mà đại phu cũng không dám trị. Vừa rồi lời của tiểu thư ta đã nghe hết, ta rất lấy làm tiếc là tiểu thư tựa hồ như không tin tưởng ta, cho nên phải xác minh một điểm: Nếu tin ta thì ta chữa, không tin, xin đi tìm đại phu khác cao minh hơn!"

Tuyết Phi Nhi không ngờ Đỗ Văn Hạo lại nói ra những lời như vậy, rất kinh ngạc và vui mừng nhìn Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo không để người khác nói như vậy, nhưng bản thân lại tự nói, đó là bởi vì hắn là đại phu, để việc trị liệu được tiến hành thuận lợi, hắn trước tiên phải có được sự tín nhiệm của bệnh nhân, đây là tiền đề của việc trị bệnh cứu người, hiệu quả giữa hắn nói và người khác nói là hoàn toàn khác nhau.

Vẻ mặt của quý phụ rất xấu hổ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện, xin ngài tha thứ. Nếu không tin vào y thuật của Đỗ đại phu, chúng ta cũng đã không đến đây."

"Vậy được, lệnh ái không bằng lòng mổ bụng, ta chỉ có thể dùng liệu pháp bảo thủ, có điều, nói thật, trước mắt cho thấy, lệnh ái quả thực là không cần phải mổ bụng liệu thương, ta sẽ dùng thuốc để chữa khỏi bệnh này."

Vi tiểu thư nói: "Không phải mổ bụng liệu có được không?"

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi cho là thế nào?"

"Bất kể được hay không được, ngươi mau trị bệnh cho ta đi. Muốn nhìn ta đau đến chết à?"

"Lương y như từ mẫu, ta đương nhiên sẽ không đứng nhìn ngươi chết vì đau, có điều, muốn trị khỏi bệnh này, trước tiên phải xác minh ngươi rốt cuộc có bệnh gì! Ngươi còn có chỗ nào không ổn không?"

"Bụng bị trướng! Trướng muốn chết luôn!"

"Bụng bị trướng? Hiểu rồi, tràng vị của ngươi đã bị nghẽn, vị khí tích trệ, chỉ có thể cắm vị quản vào để thông vị khí, đương nhiên, nếu ngươi không quan tâm đến việc bụng trướng lên rồi vỡ ra thì cũng có thể không cần cắm. Ngươi tự quyết định đi!"

"Cắm vị quản? Thế nào là cắm vị quản?"

"Đợi một lát nữa ngươi sẽ biết thôi, Phi Nhi, cắm vị quản cho cô ta đi!"

"Được!"

Đỗ Văn Hạo sau khi đi ra, đứng ở trong viện tử một lát, liền nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng nghẹn họng hừ hừ hừ của Vi tiểu thư, lần này, đừng nói là mắng người, ngay cả nói cũng khó khăn, tưởng tượng ra vẻ đau khổ của Vi tiểu thư, Đỗ Văn Hạo trong lòng thấy buồn cười.

Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo còn chưa ngủ dậy, Anh Tử đã chạy vào: "Thiếu gia! Mau tới xem đi, Vi tiểu thư hình như còn đau kịch liệt hơn."

Đỗ Văn Hạo lục đục bò dậy, dưới sự giúp đỡ của Bàng Vũ Cầm và Anh Tử, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào rồi lao ra khỏi cửa, chạy tới bệnh phòng như một làn khói. Lần này quả thực là không còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Vi tiểu thư, nhưng tiếng rên không thể kìm nổi vẫn luôn vang lên không ngừng bên tai.

Đỗ Văn Hạo tiến vào, chỉ thấy Vi tiểu thư chịu đựng cả một đêm, vành mắt lõm vào, nhãn tình thì to ra, chỉ là hai mắt vô thần nhìn Đỗ Văn Hạo.

"Sao vậy? Có bằng lòng mổ bụng liệu thương không?"

Vi tiểu thư yếu ớt nhìn hắn, trong mũi hừ một tiếng, dẫn tới cổ họng ngứa tới phát ho, một lát sau mới bình tĩnh lại, vùng vẫy nói: "Không! Cho dù chết, cũng không cho phép ngươi chạm vào bụng của ta, ối trời..."

Đỗ Văn Hạo nói: "Trước tiên đừng có nói vậy, nói cho ta biết, bệnh tình của ngươi sau một đêm có gì biến hóa?"

"Bụng đau..., Đỗ đại phu, ngươi đúng là thần y, giúp ta giảm đau đi..., ta thật sự chịu không nổi nữa rồi..."

Đỗ Văn Hạo không để ý đến lời của cô ta, hỏi: "Ngươi đau chỗ nào?"

"Bụng! Bụng trên!"

"Hôm nay có đại tiện không?"

"Không."

"Tiểu tiện thì sao?"

Vi tiểu thư trù trừ một thoáng, thở gấp, nói rất khó khăn: "Tiểu tiện..., tiểu tiện rất ít, hơn nữa hơi đỏ đỏ... ối trời.."

Đỗ Văn Hạo nắm lấy cổ tay của ngươi ta, bắt đầu ngưng thần chẩn mạch, phát hiện thân thể cô ta phát nhiệt, bựa lưỡi vàng, mạch hồng (http://yhoccotruyen.htmedsoft.co...ocs/MACH10.htm), bụng trướng căng, trong lòng không khỏi trầm xuống, thấp giọng nói với quý phụ: "Không phải nói đùa đâu, bệnh này của lệnh ái thực sự rất hung hiểm. Cô ta hiện tại bụng trướng căng, sốt cao buồn nôn, bựa lưỡi vàng, mạch hồng, tựa hồ như âm khí tổn thương, đã xuất hiện triệu chứng nhiệt quyết như miệng lưỡi khô, thiệt chất đỏ sậm, bựa lưỡi màu vàng, tinh thần ủ rũ, đây là nguy chứng."

Quý phụ vội vàng nói: "Vậy phải làm thế nào?"

"Tốt nhất là lập tức phẫu thuật để trị liệu!"

"Phẫu thuật mổ bụng, có thể chữa được bệnh này không?"

"Cái này thì ta không dám chắc, phẫu thuật luôn nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng!"

"Không, không , vậy không được, hay là dùng thuốc đi!"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, không nói nhiều nữa, lấy bút viết ra một phương thuốc.

Quý phụ không yên tâm, muốn tới xem, nhưng nhìn không hiểu gì, Đỗ Văn Hạo cười nhạt: "Đây là Đại sài hồ thang gia giảm, sau khi sắc xong, cho uống theo đường mũi từng chút một làm nhiều lần. Buổi chiều, ta sẽ lại tới phục chẩn."

Nói xong, Đỗ Văn Hạo cũng không thèm để ý tới tiếng rên của Vi tiểu thư, nghênh ngang bỏ đi.

Đỗ Văn Hạo tới đại sảnh, cửa dược phô đã mở rồi, bệnh nhân sớm đã ngồi đầy cả dược phô, ngay cả cửa cũng đầy người đứng.

Bệnh nhân đầu tiên là một nam nhân trung niên, một tay đang đỡ cằm, nói rất hàm hồ: "Đại phu, cằm ta nửa năm nay không động đậy được, ngài giúp ta khám bệnh đi, xem xem cằm của ta rốt cuộc là bị làm sao?"

Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn, chỉ thấy cơ nhục nửa bên mặt của hắn lỏng lẻo, miệng há mắt lệnh, mí mắt cũng không khép chặt lại được, hiển nhiên là bị diện than rồi (thần kinh mặt bị tê liệt hoặc viêm thần kinh mặt). Đỗ Văn Hạo hỏi: "Đoạn thời gian này ngươi có thấy chỗ nào không khỏe?"

"Mấy ngày trước bị cảm lạnh, cả người phát sốt, chảy nước mũi, khớp xương và cơ nhục đều đau."

Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn mạch và xem lưỡi cho hắn, phát hiện lưỡi nhạt và bựa lưỡi trắng, mạch phù căng. Nói: "Bệnh này của ngươi chính là cơ thể không đủ chính khí (khả năng đề kháng), cơ biểu không chắc, phong tà sấn hư mà vào, lưu trong kinh mạch trên mặt, khiến cho khí huyết vận hành không xuôi, kinh mạch mất đi sự bồi dưỡng mà phát sinh diện than, hơn nữa có hiện tượng phong hàn. Ta kê cho ngươi Ma hoàng phụ tử tế tân thang gia vị, để sơ phong tán hàn, thông lạc hợp doanh."

Trung niên đó sau khi cảm tạ thì trả tiền thuốc rồi đi.

Lúc này, ngoài cửa nhốn nháo, Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn, chỉ thấy đám người ngoài cửa và ở bên đường đang ngẩng đầu nhìn về một phía đường, tựa hồ như xem nhiệt náo gì đó. Hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, có điều, bệnh nhân quá nhiều, căn bản hắn không rảnh để đi xem rốt cuộc có chuyện gì.

Đúng vào lúc hắn đang chuẩn bị khám bệnh cho bệnh nhân tiếp theo thì nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên, có mấy bộ khoái tiến vào, người đi đầu chính là Đổng bộ khoái Đổng Bằng của phủ Khai Phong, Đỗ Văn Hạo từng cứu sống nhi tử của hắn.

Nếu chỉ là mấy bộ khoái thì sẽ không hấp dẫn được sự chú ý của người khác, quả nhiên, sau khi hai bộ khoái này tiến vào thì lại có một chiếc kiệu đương khênh tới, phía sau kiệu có một lão già mập mạp đang vừa đi theo vừa khóc.

Tới trước cửa Ngũ Vị đường thì chiếc kiệu đó dừng lại, nhưng không có ai từ trong kiệu bước xuống, lão già đó chống gậy bước lên thềm đá tiến vào.

Chẳng trách lại có nhiều người ở bên ngoài xem náo nhiệt như vậy, thì ra lão già này có kiệu mà không ngồi, tình nguyện tự mình đi bộ.

Đổng bộ khoái cúi người nói: "Ân công, lão gia của chúng thôi thỉnh ngài xuất đường."

"Lão gia của các ngươi là ai?"

"Thôi quan Bàng Cảnh Huy của Khai Phong phủ, chính là nhạc trượng của tiên sinh!"

Người của nha môn đã biết Đỗ Văn Hạo chính là nữ tế của Bàng Cảnh Huy, lại biết Đỗ Văn Hạo khá hiền lành, cho nên nói chuyện cũng không quá cẩn trọng, đặc biệt là Đổng bộ khoái, Đỗ Văn Hạo còn từng cứu mạng của nhi tử hắn.

Đỗ Văn Hạo vừa nghe thấy nhạc phụ đại nhân phái người tới tìm mình, lại là chuyện của nha môn, biết rằng khẳng định là có án tử khó giải quyết, người phái tới lại là bộ khoái, chắc có liên quan tới xử án ở công đường.

Bàng Cảnh Huy là thôi quan của phủ Khai Phong, trưởng quan cao nhất của phủ Khai Phong là phủ doãn, sau đó là thiếu doãn, dưới nữa là thôi quan. Có điều, phủ doãn và thiếu doãn đều chủ quản kinh tế, mà hình ngục tố tụng bình thường đều do thôi quan phụ trách, đương nhiên, án kiện có ảnh hưởng trọng đại thì phủ doãn phải tự thân thăng đường xét xử.

Đỗ Văn Hạo nói: "Bảo ta xuất đường ư? Làm gì?"

"Có án kiện, thôi quan đại nhân muốn mời Đỗ tiên sinh ngài..."

Vừa nói tới đây, lão già mập mạp khóc hu hu, hành lễ đối với Đỗ Văn Hạo rồi nói: "Đỗ đại phu, xin ngài chủ trì công đạo cho nhi tử của ta! Lão phụ tạ ơn ngài!" Nói xong, run run rẩy rẩy quỳ xuống.

Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ lão dậy, nhíu mày nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lão già vừa khóc vừa nói: "Lão hủ họ Hoàng, khuyển tử tên là Tổ Vĩ. Từ nhỏ đã đọc thi thư, năm ngoái đỗ thi hương, nhàn hạ không có gì làm, cũng thích đọc y thư, hàng xóm láng giềng cũng thường nhờ nó khám bệnh, khuyển tử là một người nhiệt tình, rất thích giúp người, thuốc nó kê cũng thực sự trị khỏi được cho không ít người. Kết quả, hảo tâm lại dẫn tới phiền phức...!" Nói tới đây không ngờ lão lại bật khóc như trẻ con.

Đỗ Văn Hạo nói: "Lão nhân gia đừng đau buồn, người tốt cuối cùng rồi cũng được báo đáp, ông nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hoàng lão hán nói: "Cám ơn câu này của tiên sinh, người tốt rồi cũng được báo đáp! Có tiên sinh chủ trì chính nghĩ, con ta cũng sẽ được cứu rồi. Không uổng công lão hủ tới đây cầu tiên sinh cứu mạng. Hu hu hu..."

Đỗ Văn Hạo có chút minh bạch, lão hán này vì sao lại có kiệu mà không ngồi, lại muốn đi bộ, thì ra là để biểu đạt thành ý xin mình chủ trì công đạo, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thì hắn vẫn chưa hiểu, liền đánh mắt cho Đổng bộ khoái.