Tống Y

Chương 232: Tráp bạch ngọc




Đến cửa của tẩm cung, một cung nữ vui vẻ chạy đến đón. Chính là cung nữ hôm qua bị Đỗ Văn Hạo quát mắng một trận, chạy đến trước mặt hắn, vén váy quỳ xuống, dập đầu, nói: “Nô tỳ Hàm Ngọc, đa tạ ơn nghĩa của đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo kỳ lạ đáp: “Ta có ơn huệ gì với ngươi chứ?”

“Hôm qua, nô tỳ lỡ lời, đại nhân không nói cho nương nương biết, nên nô tỳ tránh được bị trừng phạt, nô tỳ vô cùng cảm kích ơn nghĩa của đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo dùng tay đỡ nàng dậy, nói: “Cái này thì có đáng gì đâu, đứng dậy đi, nương nương của các ngươi có đây không?”

Hàm Ngọc đứng dậy đáp: “Dạ có! Nương nương đang chờ đại nhân đó, hỏi nô tỳ mấy lần xem đại nhân đã đến chưa. Bọn nô tỳ nói sẽ đến Thái Y Viện mời đại nhân đến, thì nương nương bảo là không cần, nói chắc là đại nhân bận việc nên đến muộn, đi giục đại nhân lại không hay, đại nhân đã hứa đến đây rồi, khi nào rảnh chắc chắn sẽ đến thôi.”

Đỗ Văn Hạo thầm thấy hổ thẹn, chỉ tại mê mẩn sắc đẹp của Hoàng Hậu, mà suýt chút nữa quên mất việc của Hoàng Thái Hậu, hắn cất bước đi vào trong, hỏi: “Bệnh đau kinh của nương nương ra sao rồi?”

“Dạ, cũng đã đỡ đi nhiều rồi, giờ chỉ còn đau âm ỉ một chút thôi, nương nương vui lắm, cứ khen đại nhân là thần Y giỏi nhất của Thái Y Viện.”

“Ha ha, để nương nương chê cười rồi.”

“Bọn nô tỳ đều nói, Đỗ đại nhân y thuật như thần. Nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nương nương.”

Người khác càng tin tưởng Đỗ Văn Hạo bao nhiêu thì hắn lại càng lo lắng bấy nhiêu, trong đầu luôn phải nghĩ nên dùng phương thuốc gì.

Vốn dĩ có thể dựa vào phương thức của vị Ngự Y trước đến chữa cho Hoàng Thái Hậu để tham khảo kinh nghiệm của người ta, nhưng chỉ vì say mê sắc đẹp của Hoàng Hậu, nên đầu óc lúc nào cũng nghĩ trong đầu nên chữa chứng băng lậu của Hoàng Hậu nương nương ra sao. Đến bây giờ hắn mới nhớ ra bệnh đau kinh của Hoàng Thái Hậu vẫn chưa tham khảo được chút nào phương thức của vị Thái Y trước đó, nhưng giờ thì đã muộn rồi. Thôi thì cứ chuẩn đoán kiểm tra trước cái đã, còn việc kê đơn thuốc ra sao, thì đằng nào cũng phải thông qua hội nghị Thái Y Viện, đợi nghiên cứu kỹ càng xong, rồi mới kê đơn được, nên cũng không nên hấp tấp vội vàng làm gì.

Đến cổng tẩm cung, cung nữ Hàm Ngọc nhắc: “Đỗ đại nhân, xin chờ một lát, nô tỳ vào bẩm báo một câu.” Nói xong Hàm Ngọc vội vàng đi vào trong, rất nhanh, Hàm Ngọc đã đi ra, vui vẻ đáp lễ: “Đỗ đại nhân, nương nương mời đại nhân vào.”

Đỗ Văn Hạo và Hạ Cửu Bà đi theo Hàm Ngọc, đi vào trong viện, xuyên qua một cái giếng trời, lên cầu thang vào đại sảnh.

Bố cục nơi đây cũng giống trong cung của Hoàng Hậu nương nương, cũng là một giải rèm trắng như tuyết, cắt ngang đại sảnh chia làm hai phần. Phía cách sau rèm trắng có một cái sạp mềm, có một quý phụ ngồi phía trên, đó chính là Hoàng Thái Hậu.

Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người thi lễ: “Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo, bái kiến Hoàng Thái Hậu nương nương.” Hạ Cửu Bà cũng thi lễ như hắn.

Một tiếng nói cất lên sau cái rèm trắng, lộ lên vẻ vui mừng: “Đỗ đại nhân vất vả quá, mời đại nhân ngồi.”

Cung nữ Hàm Ngọc vội vàng bê đến một chiếc ghế cho Đỗ Văn Hạo ngồi. Hạ Cửu Bà cúi đầu đứng bên cạnh hắn.

Hoàng Thái Hậu nói: “Đỗ đại nhân, đa tạ đại nhân chữa khỏi bệnh đau kinh cho Ai gia, Ai gia rất vui, y thuật của đại nhân quả là cao diệu.”

“Đa tạ nương nương khen thưởng, nhưng châm cứu làm giảm đau chỉ là một biện pháp nhất thời, nếu muốn trị tận gốc căn bệnh thì phải phối hợp với uống thuốc mới mong khỏi được. Thế nên hôm nay hạ quan đến đây để chẩn đoán kiểm tra lại bệnh chứng một lần nữa. Bệnh này của nương nương bắt đầu từ khi nào vậy?”

Khuôn mặt Hoàng Thái Hậu trở nên buồn bã nói: “Tiên Đế băng hà không được bao lâu, thì ta mắc phải căn bệnh này.”

Có lẽ là do trầm uất nên sinh bệnh. Hoàng Thái Hậu tuy là mẹ của Hoàng Thượng, nhưng nhìn bộ dạng cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, còn trẻ như vậy mà đã thành quả phụ cũng thật là đáng thương, Đỗ Văn Hạo cúi người hỏi: “Trước và sau khi nương nương bị đau kinh thì thường có biểu hiện gì?”

“Mỗi lần kinh đến trước mấy ngày, vùng bụng dưới của ta đau như dao cắt, miệng ho ra đờm, trong lúc hành kinh thì miệng vẫn tiếp tục ra đờm, càng lúc càng đau hơn. Được sáu bảy ngày sau, thì hết kinh, sự đau đớn cũng giảm dần theo đó. Nhất là khi đau, thì đau xé ruột xé gan. Ai gia muốn hỏi ngươi, lần kinh nguyệt tới, ngươi lại đến giúp Ai gia giảm đau được không?”

Đỗ Văn Hạo nghiêng người cung kính đáp: “Bẩm Hoàng Thái Hậu, thần có thể chữa trị ngày hôm nay với ngày mai, mỗi ngày một lần, sự đau đớn của nương nương sẽ hoàn toàn biến mất. Đến khi kinh của nương nương hết được mười ngày, thần sẽ điều trị thêm lần nữa để củng cố trị liệu. Chờ trước khi lần kinh nguyệt sau đến, khi nương nương mới cảm thấy đau thắt, vi thần sẽ chữa trị tiếp cho nương nương lần thứ ba. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, bệnh đau kinh của nương nương sẽ được chữa khỏi.”

Hoàng Thái Hậu thở hắt ra một hơi, cười nói: “Như vậy thì tốt quá rồi, thật phiền Đỗ đại nhân quá.”

“Vi thần phụng chỉ hành y nơi hậu cung, đây là nghĩa vụ của vi thần, Thái Hậu nương nương được khỏe mạnh, cũng là phúc phận của vi thần. Nhưng vẫn là câu nói mà vi thần đã nói, châm cứu chỉ giảm đau nhất thời, không chữa được tận gốc căn bệnh. Muốn trị tận gốc thì phải phối hợp với chẩn đoán, biện chứng kết hợp với uống thuốc nữa.”

Hoàng Thái Hậu gật đầu nói: “Ngươi xoa dịu được cơn đau cho Ai gia. Ai gia cũng yên tâm lắm rồi, chữa tận gốc ra sao. Cũng không nên hấp tấp vội vàng, Thái Y Viện đã chữa cho ta mấy năm rồi, cũng có chữa được cho ta đâu. Ai gia không yêu cầu ngươi khắt khe như vậy, chỉ cần khi đau thì có thể giảm đau cho ta, cũng đã là một thành công to lớn rồi.”

Đỗ Văn Hạo chắp tay đáp: “Hoàng Thái Hậu bị chứng đau kinh này bao nhiêu năm như vậy, không chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thái Hậu là do bọn hạ thần vô dụng, mỗi lần nghĩ đến, lại thấy buồn bực. Vi thần nhất định dốc hết sức lực, chữa tận gốc căn bệnh này cho Hoàng Thái Hậu mới thôi, để cho nương nương không phải e sợ căn bệnh này nữa.”

“Được như vậy thì quá tốt rồi. Ha ha” Hoàng Thái Hậu mở miệng cười: “Vậy phiền Đỗ đại nhân chữa trị cho ta tiếp vậy.”

Đỗ Văn Hạo im lặng một lúc, rồi đáp: “Muốn chẩn đoán biện chứng chính xác, thì phải bắt mạch chẩn đoán, mong nương nương cho phép thuộc hạ của vi thần bắt mạch cho nương nương. “

“Không cần, ngươi trực tiếp vào bắt cho ta cũng được. Chẩn đoán bắt mạch thì đích thân nhà ngươi vào bắt là tốt hơn cả.”

Đỗ Văn Hạo giật thót mình, hắn nghe thấy lời mời phải vào sau rèm khám bệnh, bất giác nghĩ tới âm mưu của Thái Hoàng Thái Hậu, lẽ nào Hoàng Thái Hậu cũng có âm mưu gì sao? Nhưng Hoàng Thái Hậu cũng có bảo bọn cung nữ và thái giám lui ra ngoài đâu, vậy cũng đâu có giống chiêu ‘mời chàng vào rọ’ của Thái Hoàng Thái Hậu. Nên hắn liền vội vàng cúi người đồng ý lời mời của Hoàng Thái Hậu.

Hai cung nữ vén màn che lên, bê chiếc ghế của hắn vào bên cạnh chiếc sạp mềm của Hoàng Thái Hậu. Sau khi Đỗ Văn Hạo cáo lỗi xong, liền ngồi xuống, xem lưỡi và bắt mạch cho Hoàng Thái Hậu, trầm ngâm hồi lâu, hắn đứng dậy chắp tay nói: “Bẩm nương nương, an theo quy tắc của Thái Y Viện, vi thần phải quay về hội ý với Thái Y Viện mới được kê thuốc cho nương nương.”

“Phiền đại nhân quá.”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Xin nương nương cho phép vi thần được phép châm cứu một lần nữa để củng cố trị liệu.”

“Vẫn còn phải châm cứu nữa sao?”

“Đúng vậy. Hiệu quả của việc châm cứu giảm đau thời gian cũng ngắn, buộc phải liên tục châm cứu trị liệu mới có kết quả tốt được, chờ đến khi vi thần nghĩ ra phương thuốc trị liệu bệnh này tận gốc, thuốc vào dứt bệnh, thì không còn cần đến châm cứu nữa.”

“Vậy thì được, nhưng ngươi chờ ta một chút!” Hoàng Thái Hậu đưa mắt ra hiệu cho cung nữ Hàm Ngọc. Hàm Ngọc gật đầu hiểu ý, bước vào sau hậu đường một lát rồi quay ra, trên tay bưng một chiếc tráp ngọc trắng trên có dát vàng, đứng cạnh Đỗ Văn Hạo.

Hoàng Thái Hậu nói: “Đây là phần thưởng của ta dành cho ngươi, vì ngươi đã giải thoát cho ta khỏi nỗi đau đớn đã dày vò thân xác ta bấy lâu nay, những cơn đau xé ruột xé gan giống như hàng trăm hàng ngàn con kiến gặm nhấm xương tủy của ta vậy. Ai gia rất vui, đợi đến khi ngươi chữa lành hẳn bệnh cho Ai gia, Ai gia sẽ còn thưởng ngươi nhiều thứ nữa.”

“Đa tạ Hoàng Thái Hậu ban thưởng!” Đỗ Văn Hạo vội vã cúi người thi lễ, sau đó lùi lại hai bước, quay người đi, rồi hắn rút từ trong người ra một chiếc khăn màu đen, che mắt lại, rồi thít chặt nút khăn phía sau đầu, nói: “Mời Hoàng Thái Hậu mở áo để thần châm cứu chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu.”

Mấy người cung nữ hầu hạ Hoàng Thái Hậu tiến lại cởi bỏ quần áo trên người Hoàng Hậu ra, để bà nằm lên trên giường. Đỗ Văn Hạo gọi Hạ Cửu Bà vào, cũng giống như lần trước, Hạ Cửu Bà chỉ cho hắn nơi cần châm cứu. Hắn dùng kim tam lăng châm vào kinh lạc để cho máu chảy ra. Xong rồi, lại châm vào hai bên cột sống, eo, hông, bụng dưới, rồi bắt đầu tiến hành gõ ở khu đới mạch.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, đợi Hoàng Thái Hậu mặc xong quần áo, ngồi lên chiếc sạp mềm, khi này cung nữ mới tiến đến gỡ khăn đen che mắt của Đỗ Văn Hạo xuống.

Trước khi được Đỗ Văn Hạo châm cứu chữa trị, Hoàng Thái Hậu vẫn cảm thấy vùng bụng dưới âm ỉ đau nhức, nhưng sau khi được châm cứu xong thì sự âm ỉ đau nhức đó dường như tan biến đi hết cả, có khi còn không cảm thấy một chút gợn đau nào nữa, bà liền vui vẻ mỉm cười, nói: “Ai gia gặp được tiên sinh, đúng là Ai gia có phước vô cùng.”

Đỗ Văn Hạo cúi người, đáp: “Đây đều là hồng phúc của nương nương.”

Hoàng Thái Hậu ngắm nhìn Đỗ Thiên Hạo một chốc, chầm chậm nói: “Tốt lắm, thôi ngươi có việc thì cứ đi đi.”

“Tuân chỉ! Vi thần xin được phép cáo lui.”

Đỗ Văn Hạo cẩn thận đỡ lấy cái tráp ngọc mà Hoàng Thái Hậu ban thưởng cho hắn, lùi ra đến cửa, mới dám quay người đi ra khỏi phòng và dẫn theo Hạ Cửu Bà đi ra khỏi cung Bảo Từ của Hoàng Thái Hậu.

Lúc đầu hắn vốn định là sau khi ra khỏi cung Hoàng Thái Hậu thì sẽ trực tiếp đến thẳng cung Long Hữu của Hoàng Hậu, nhưng trên tay phải bưng cái tráp ngọc, cũng cảm thấy bất tiện. Thế nên hắn quyết định quay về Thái Y Viện cất chiếc tráp ngọc, rồi mới đi đến cung Long Hữu thăm Hoàng Hậu nương nương quốc sắc thiên hương sau. Đến xem xem món gà mái hầm Tam Thất hiệu quả ra sao.

Đang lúc hắn định quay người trở lại, từ xa ở phía dưới hàng đào, có hai cung nữ vẫy hắn: “Đỗ đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo nhướn mắt ra nhìn hai cung nữ nọ, một người trong số đó hắn không quen, còn một người thì là cung nữ thân cận bên mình của Hoàng Hậu tên Tình Nhi, mặt của Tình Nhi vẫn còn nhiều chỗ thâm tím, sống mũi vẫn phải bôi bột thuốc cao, trông thật tức cười.

Tình Nhi và cung nữ nọ bước nhanh về phía hắn, thi lễ thưa: “Đỗ đại nhân, nương nương của bọn nô tỳ muốn mời đại nhân đến chỗ nương nương một chuyến, lúc nãy bọn nô tỳ đến Thái Y Viện tìm đại nhân, được biết đại nhân đã vào cung, nên vội chạy vào, lại hay Đỗ đại nhân vào cung Bảo Từ nên bọn nô tỳ đứng đợi Đỗ đại nhân tại đây.”

“Ồ, vậy sao? Các ngươi chờ ta quay về Thái Y Viện một lát, cất chiếc tráp ngọc này đi, sau đó sẽ đến ngay tẩm cung nương nương.”

“Đại nhân không cần quay về cất đâu, nương nương đang rất sốt ruột, nếu đến muộn, e rằng nương nương sẽ nổi giận.”

Đỗ Văn Hạo biết tính tình Hoàng Hậu nương nương nóng như lửa, hôm qua suýt chút nữa thì cái mạng cỏn con của hắn cũng đi tiêu vì cái tính này của Hoàng Hậu, dù sao cái tráp ngọc này cũng là Hoàng Thái Hậu ban tặng, đem nó theo, lại càng thể hiện được mình rất lo lắng cho bệnh tình của nương nương.

Nghĩ vậy, hai người bèn đi theo Tình Nhi và cung nữ nọ đến cung Long Hữu của Hoàng Hậu, mọi người đi thẳng vào trong, đến luôn chính đường.

Tình Nhi bảo Đỗ Văn Hạo cùng Hạ Cửu Bà đứng đợi mình và cung nữ nọ vào bẩm báo. Lúc sau, hai người đó đi ra, trên mặt của Tình Nhi thì không sao, nhưng trên khuôn mặt mịn màng của cung nữ kia thì hiện rõ năm vết ngón tay lằn lên đỏ chót, mắt của cung nữ nọ vẫn còn đang ngấn lệ, giọng run run bẩm báo với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại nhân, nương nương mời đại nhân vào.”

Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Ngươi lại bị nương nương đánh à?”

Cung nữ nọ gật gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu. Sợ hãi ngoái lại phía sau nhìn một cái.

Lần trước Đỗ Văn Hạo cứu được tính mạng của Tình Nhi. Nên Tình Nhi rất có thiện cảm với hắn, bèn thấp giọng nói: “Nương nương trách bọn nô tỳ đi tìm đại nhân lâu quá. Nên mới đánh bọn nô tỳ.”

“Ngươi cũng bị đánh à?”

Cung nữ nọ đáp thay: “Tình Nhi tỉ bị một cái đạp.”

Đỗ Văn hạo cau mày nói: “Tính tình của Hoàng Hậu nương nương cũng thật là...”

Tình Nhi vội ngắt lời của Đỗ Văn Hạo, nhắc: “Đỗ đại nhân! Nương nương mời ngài vào rồi đấy, nương nương đang chờ ngài đó.”

Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu, kẹp lấy cái tráp ngọc, vén vạt áo lên đi vào phía trong.