Tống Y

Chương 368: Âm thầm qua trần thương




Anh Tử lúc này nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền nói chen vào: “Thiếu gia? Thế nào gọi là mồ hôi trộm ạ?” Đỗ Văn Hạo đáp: “Mồ hôi trộm chính là khi người ta đang ngủ thì bỗng nhiên toàn thân toát mồ hôi, khi tỉnh lại thì mồ hôi ngừng chảy, loại mồ hôi này giống với hành động của mấy tên kẻ trộm, chuyên rình mò ban đêm chờ người ta ngủ rồi, liền lén lút chui ra ngoài, chính vì vậy nên nó mới có tên là mồ hôi trộm. Ngoài ra vẫn còn một thứ không bình thường nữa gọi là tự ra mồ hôi, cũng có nghĩa là ban ngày bỗng dưng toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, loại mồ hôi này không phải là do trời nóng, cũng không phải là do vận động, càng không phải là do uống thuốc mà phát tán ra ngoài. Hai loại mồ hôi này đều bất bình thường, đều là bệnh cả!”

“Ồ!” Anh Tử nghe xong liền ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: “Thế tại sao lại có mồ hôi trộm hả thiếu gia?”

Đỗ Văn Hạo nghe Anh Tử hỏi vậy liền quay sang Diêm Diệu Thủ nói: “Ngươi nói xem, người ta tại sao lại có mồ hôi trộm!”

Cái này thì dĩ nhiên không thể làm khó Diêm Diệu Thủ được, sau khi nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy liền ôm quyền cúi người nói: “Bởi vì vệ khí ban ngày hành vì Dương, ban đêm hành vì âm, vào ban ngày thì vệ khí thể hiện ra ngoài, nên mồ hôi bị vệ khí che lại, không thể thoát ra ngoài được, còn về đêm khi người ta đi ngủ rồi, thì vệ khí hành vì âm, khả năng hỗ trợ suy giảm, nội nhiệt ép mồ hôi chảy ra ngoài, chính vì vậy mà người ta bị mồ hôi trộm!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Ngươi nói không sai chút nào! Mồ hôi trộm đại bộ phận là do Âm Hư mà ra, nhưng cũng không thể ôm đũa cả nắm, ngoại trừ Âm Hư ra, còn có cả Dương Hư, Thấp Nhiệt đều có thể làm cho người ta bị mồ hôi trộm. Xem ra Hàm Đầu của chúng ta, từ nguyên do căn bệnh của nó ta thấy Hàm Đầu vào thời gian trước ngày đêm vận động đi lại nhiều, nên khả năng hỗ trợ trong cơ thể cũng yếu đi! Rồi đột nhiên nó lại dùng nước lạnh để tắm, vậy nên khí lạnh của nước được thể xâm nhập, cộng thêm nó ngày ngày uống rượu, dẫn đến Thấp Nhiệt, kết quả là nội ngoại kết hợp, kết thành Hóa Nhiệt, Thấp Nhiệt dẫn tới mồ hôi túa ra như suối, tạo thành mồ hôi trộm. Lưỡi của Hàm Đầu đỏ hồng, màng lưỡi mỏng nhợt, mạch nhẹ mà nhiều, những điều này đều là hiện tượng của Thấp Nhiệt. Hàm Đầu lại chóng mặt, khó chịu, miệng khô mà không muốn uống nước, tiểu tiện ra màu đỏ, tất cả những thứ này đều do nội Thấp Nhiệt mà ra, chính vì vậy mà nó không phải là Âm Hư mồ hôi trộm, Diệu Thủ! Ngươi biện chứng không đúng, chính vì thế mà đùng thuốc không có hiệu quả!”

Nghe đến đây, thì trán của Diêm Diệu Thủ lấm tấm mồ hôi, vội vã cúi người nói: “Đa tạ sư tổ đã chỉ điểm, con xin ghi nhớ lời dạy của người!”

“Vậy ngươi nói xem! Bây giờ ta nên dùng phương thuốc gì chữa trị cho Hàm Đầu đây!” Đỗ Văn Hạo hỏi.

Diêm Diệu Thủ trầm ngâm một lúc khá lâu, xong liền chắp tay nói: “Nếu đã là Thấp Nhiệt, thì ta nên dùng Phương Hương để thoát nội tiết, làm mát bên trong!”

“Ừm! Không sai!” Đỗ Văn Hạo gật gù nói: “Vậy thì bây giờ ngươi quay về kê lại cho tên béo Hàm Đầu này bài thuốc khác đi!”

“Vâng!” Diêm Diệu Thủ cúi người tuân lệnh, sau đó cùng với Hàm Đầu đi ra bên ngoài.

Theo đúng những chỉ dẫn của Đỗ Văn Hạo, Diêm Diệu Thủ kê lại đơn thuốc cho tên béo Hàm Đầu, sau khi uống thuốc được một thời gian, thì bệnh toát mồ hôi trộm của gã béo đã giảm đi đáng kể.

Hai người Diệu Thủ và Hàm Đầu sau khi đi khỏi đây, thì Anh Tử liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Thiếu gia! Y học sao mà phức tạp sâu sắc khó dò như vậỵ! Thiếu gia và hai người kia nói chuyện mà con chẳng hiểu gì cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Ha ha, cái này không trách ngươi được, nghề làm y nó là như vậy, vừa sâu sẳc, lại vừa khó hiểu, có người nghiêm cứu cả đời, cũng chưa chắc đã am hiểu hết tất cả những điều uyên thâm, ảo diệu ở trong đó nữa là!”

Đỗ Văn Hạo đang nói chuyện thao thao bất tuyệt, thì đột nhiên đội hộ vệ mà hắn sai đi dò la tin tức đã quay về, đến bên Đỗ Văn Hạo bẩm báo. Bọn chúng nói rằng không phát hiện ra nơi đây có vụ thiên tai nào cả, kể cả mấy năm gần đây đều không có, việc cấy cầy trồng trọt, thu hoạch đều ổn định đều đều không có bất kỳ vấn đề gì. Và khi dò la tin tức về chuyện Tĩnh Giang Phủ ở sát bên cạnh tại sao đồn điền, ruộng lúa lại bị bỏ hoang như vậy, thì những người dân ở đây chỉ cười mà không nói, ai nấy cũng đều tránh đi với nét mặt lo lắng.

Những điều này dường như đều nằm trong trù liệu của Đỗ Văn Hạo, nên khi nghe đám hộ vệ thông báo như vậy, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì.

Sau khi được Đỗ Văn Hạo hứa dắt đi thăm dò cùng, thì Kha Nghiêu rất nghiêm túc và coi trọng cơ hội này, nàng lợi dụng tất cả cơ hội có thể để giúp Đỗ Văn Hạo dò la thêm tin tức. Kha Nghiêu không tiếc tiền bạc, để lôi kéo những đứa tiểu nhị, đầu bếp trong nhà nghỉ này, mấy người này sau khi nhận được tiền từ tay Kha Nghiêu xong thì vô cùng sung sướng, cho nên Kha Nghiêu hỏi gì, bọn chúng đều răm rắp trả lời một cách ngoan ngoãn.

Kha Nghiêu tự xưng là mình và anh trai đến đây muốn mua một ít đồ về, chuẩn bị đến Tĩnh Giang Phủ thăm thú tình hình, nhưng không biết ở đó có gì mua về được không. Gã đầu bếp hóa ra là người của huyện Lộc Cao ở ngay sát gần Tĩnh Giang Phủ, hơn nữa vợ của ông ta lại là người của phủ Tĩnh Giang, chính vì vậy mà tình hình nơi đó, ông vô cùng hiểu biết, đo vậy mà khi Kha Nghiêu hỏi ông cái gì, ông đều trả lòi được hết.

Kha Nghiêu sau khi nắm bắt được đại khái tình hình của huyện Lộc Cao xong rồi thì nàng còn dò la ra được cả đường tắt nhanh nhất đến huyện, thành của huyện Lộc Cao, ngay cả Đỗ Văn Hạo cũng không thể ngờ được là Kha Nghiêu lại nhanh nhạy đến như vậy. Chính vì thế mà sau khi biết tin nàng nắm bắt được nhiều tin tức như vậy, bất giác gật đầu khen ngợi, làm cho Kha Nghiêu hí hửng, vui sướng đến phổng cả mũi.

Sau khi trời tối, hai người Đỗ Văn Hạo và Thẩm sư gia cùng đi thay một bộ quần áo giản dị hơn, Lâm Thanh Đại phụ trách hóa trang cho hai người, nàng gắn thêm cho Đỗ Văn Hạo một chòm râu giả dưới cằm, còn chòm râu và hai hàng lông mày trắng như cước của Thẩm sư gia được nhuộm đen lại. Cả hai bây giờ trông giống hệt hai người thương nhân đi buôn bán. Còn Lâm Thanh Đại cùng với Kha Nghiêu thì chuyển sang mặc quần áo của nam giới, trên mặt bôi một ít tro bụi, giờ đây thân phận của nàng và Kha Nghiêu là hai người hầu đi bên cạnh Đỗ Văn Hạo.

Theo những nguồn tin tức mà Kha Nghiêu dò la ra được, bốn người liền âm thầm rời khỏi tiểu trấn, đi theo đường tắt về huyện Lộc Cao.

Kha Nghiêu dẫn đường đi trước, trên tay cầm một chiếc liềm sáng quắc đi đầu dò la, cũng may mà con đường mà gã đầu bếp chỉ cho nàng là một con đường khá dễ đi, đi được hơn nửa đường, thì Kha Nghiêu chỉ xuống dưới chân núi nói: “Đỗ đại ca! Huynh xem kìa, gã đầu bếp nói rằng, chỉ cần xuống dưới chân núi, thì đi thêm nửa canh giờ nữa là đến huyện Lộc Cao rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Tốt lắm! Nhưng muội đừng gọi ta là Đỗ đại ca nữa, mà cứ gọi ta là chưởng quầy được rồi, còn muội bây giờ là tiểu nhị của ta! Hiểu rồi chứ hả?”

Kha Nghiêu nghe vậy liền lè lưỡi ra đáp: “Được rồi! Muội nhớ rồi!” Sau đó nàng thuận tay lấy bình hồ lô đựng nước đeo ở bên hông ra đưa cho Đỗ Văn Hạo nói: “Mời chưởng quầy uống nước!”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười tiếp lấy nhấp một ngụm, sau đó lấy tay quẹt miệng một cái, rồi đưa bình nước cho Lâm Thanh Đại. Hắn ngước mắt lên nhìn về phía chân trời, thì thấy trời cũng đã bắt đầu hửng sáng, liền nói: “Tốt rồi, chúng ta bây giờ đã quay về mà thần không biết, quỷ không hay, ha ha ha!”

Lâm Thanh Đại sau khi tiếp lấy bình nước cũng không muốn uống, nàng liền đưa cho Thẩm sư gia, nhưng khi Thẩm sư gia tiếp lấy bình nước, thì lại ngừng lại không uống, mà đưa lại cho Kha Nghiêu nói: “Lão phu không khát!”

Kha Nghiêu thấy vậy liền hứ lên một tiếng nói: “Sao vậv? Ông chê bình nước này bẩn à?”

“Ha ha! Lão phu sợ làm bẩn bình nước này của cô nương mới phải chứ!” Thẩm sư gia cười đáp.

Lâm Thanh Đại lúc này thấy vậy bèn quay sang Kha Nghiêu nói: “Lẽ nào muội chỉ mang mỗi một bình nước thôi sao?”

Kha Nghiêu nhún nhún vai đáp: “Muội lúc đầu cũng định đem theo mấy bình cơ, nhưng mà nặng quá nên chỉ mang theo mỗi một bình nước thôi!”

“Vậy thì mọi người uống nước kiểu gì đây!” Lâm Thanh Đại cau mày nói.

“Chẳng sao cả!” Kha Nghiêu nói xong liền lấy tay chùi chùi cái miệng của bình nước, sau đó đưa cho Thẩm sư gia nói: “Được rồi đây! Mời sư gia uống nước!”

Thẳm sư gia thấy vậy, vẫn khoát tay nói: “Không không! Lão phu đúng là không khát thật!”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền bất lực quay sang Kha Nghiêu cười nói: “Muội thật là, sao cứ bắt nạt sư gia của ta vậy hả?”

“Hứ! Thực ra Thẩm sư gia không phải là không khát, mà là ông ấy không muốn uống chung nước với mấy người con gái như bọn muội thôi! Hứ! Muội ghét nhất những người đàn ông đạo mạo như lão phu tử, quân tử dở hơi, lúc nào cũng treo trên miệng câu nói, cái gì mà nam nữ thọ thọ bất thân! Theo muội hả, nếu như đàn ông bọn huynh, mà rơi vào cảnh khốn cùng xem xem mấy người đàn ông như huynh thà chết khát hay là cũng uống chung nước với đàn bà con gái như muội hay không? Đến lúc đó khát chết đi! Đáng kiếp!”

“Ê này này! Đại tiểu thư của ta! Muội cũng đừng vơ đũa cả nắm thế!” Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lúc nãy ta cũng đã uống nước trong bình hồ lô của muội rồi đấy thôi!”

“Muội đâu nói huynh đâu!” Kha Nghiêu hậm hực đeo bình hồ lô lên trên eo, xong rồi quay sang Thẩm sư gia, tru muôi lên nói: “Muội nói người không chịu uống nước, lão học cứu kia kia!”

Thẩm sư gia thấy vậy thì bật cười nói: “Kha cô nương! Lão phu không phải như cô nương nói như vậy đâu! Lão phu đúng là không khát nước thật mà!”

“Thôi bỏ đi! Không uống thì thôi, càng còn!” Kha Nghiêu ngúng nguẩy nói, sau đó nàng lại cầm chiếc liềm bạt cỏ, rẽ đường đi xuống dưới chân núi, ba người còn lại cũng chỉ biết nhìn nhau mỉm cười cái tính trẻ con của Kha Nghiêu.

Bốn người Đỗ Văn Hạo khi vừa vào đến địa giới của huyện Lộc Cao, thì trời cũng đã sáng hẳn.

Trên đường đi có phần vội vàng, nên khi vừa mới vào đến trong này, thì cả bốn đều cảm thấy mệt mỏi, nên tìm đến một tửu điếm sạch sẽ ngồi nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn chút gì cho đỡ đói.

Vì giờ này cũng đã quá giờ ăn trưa, nên khách khứa trong tửu điếm cũng không đông lắm, chỉ lác đác có vài người ngồi ở trong này, chưởng quầy của tửu điếm lúc này còn phủ phục trên bàn nghỉ ngơi, nhưng khi nghe tiếng có người bước chân vào, ông ta lập tức ngẩng mặt lên, quay sang gọi mấy đứa tiểu nhị đang ngồi nói chuyện phiếm ở bên cạnh ra tiếp khách. Tiểu nhị lúc này mới để ý thấy sắp bước vào trong tửu điếm lúc này là bốn người ăn mặc theo kiểu thương gia. Người đi đầu có phần cao gầy, nhưng hai mắt thì không ngừng liếc ngang liếc dọc, trông vô cùng nhanh nhẹn, chưởng quầy thấy vậy liền chạy ra đon đả đón chào: “Mấy vị khách quan không biết là nghỉ chân hay là ở trọ?”

Thẩm sư gia thấy vậy liền hiếu kỳ nói: “Chỗ này của các ngươi ở được hay sao? Ta cứ tưởng đây chỉ là nơi nghỉ chân thôi chứ! Mau chuẩn bị cho ta bình trà mát để giải khát cái đã!”

“Vâng vâng! Mời khách quan lên trên lầu ngồi chờ một chút ạ!” Chưởng quầy nói xong liền gọi tiểu nhị dẫn đoàn người của Đỗ Văn Hạo lên trên lầu.

Khi bốn người lên đến trên lầu, thì chưởng quầy liền bước theo sau, ông ta còn bưng theo một bình trà đi đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo cung kính hỏi: “Mấy vị khách quan chắc là mới đến đây phải không ạ? Có phải là lần đầu đến huyện Lộc Cao này?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu đáp: “Đúng vậy! Bọn ta muốn buôn bán một số thứ nên đi ngang qua đây!”

Chưởng quầy thấy vậy liền lấy tay lau lau bàn, xích lại gần dò hỏi: “Khách quan buôn bán cái gì đó ạ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền hỏi vặn lại nói: “Chưởng quầy đoán xem chúng ta buôn bán cái gì?”

Chưởng quầy nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy, liền đưa mắt lên liếc nhìn Đỗ Văn Hạo từ đầu đến chân, rồi nói: “Tiểu nhân mắt kém, kèm nhèm hết cả rồi, không biết là khách quan buôn bán cái gì nữa!”

Kha Nghiêu ngồi bên cạnh thấy vậy liền nói chen vào: “Bọn ta cái gì cũng buôn, chỉ cần có tiền là được! ”

Chưởng quầy nghe Kha Nghiêu nói thì giật mình quay lại, vì Kha Nghiêu đã cải trang thành nam giới, mà bây giờ lại dùng một giọng nữ giới nói chen vào. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vội vã chừng mắt lên nhìn Kha Nghiêu một cái rồi giải thích nói: “Thực ra đây là muội muội của ta, chỉ là do hành tẩu giang hồ không tiện, nên đã cải trang thành nam nhân, ha ha ha!”

Ở thời cổ đại, các thương nhân cũng hay dùng cách này để bảo vệ bản thân, nên chưởng quầy cũng không lấy gì làm lạ, chỉ mỉm cười nói: “Đúng vậy! Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, cẩn thận vẫn là trên nhất!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền nói: “Thôi! Không phải nói chuyện lung tung nữa! Chưởng quầy, ông mau mau đi chuẩn bị cho ta ít cơm rượu lên đây, tửu điếm của ông có đồ ăn gì ngon cứ việc bưng hết lên đây!”

Chưởng quầy nghe vậy liền mừng rỡ nói: “Vâng vâng! Xin quý vị khách quan chờ một chút, nhà hàng sẽ bưng ngay đồ ăn lên ngay cho các vị, đảm bảo các vị sẽ cảm thấy ngon miệng!”

Đỗ Văn Hạo lúc này bỗng nhiên gọi giật chưởng quầy lại khi ông ta vừa định bước ra khỏi cửa phòng, khách khí nói: “Lúc nãy nghe chưởng quầy nói rằng, chỗ này vẫn còn phòng trọ phải không? Nếu được như vậy, thì chúng ta cũng không cần phải đi tìm kiếm nhọc sức làm gì, chỗ này cũng sạch sẽ, thoáng đãng là một nơi nghỉ chân khá lý tưởng!”

Chưởng quầy nghe vậy vội vã nói: “Xin khách quan cứ yên tâm, ở đây vô cùng an toàn, vô cùng sạch đẹp, tiểu nhân biết khách quan rất quan tâm đến vấn đề này, nên xin khách quan cứ an tâm, nhà nghỉ ở bên cạnh là do em gái của lão phu mở ra, bây giờ các vị cứ ăn uống nghỉ ngơi trước cái đi đã, sau đó đi xem phòng sau cũng không muộn, chỉ cần các vị vừa lòng thì sẽ vào trọ đúng không ạ?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thế cũng được! Vậy ngươi cứ đi sắp xếp đi, đừng làm phiền bọn ta ăn cơm nữa!”

Chưởng quầy nghe xong vội vã đi luôn xuống dưới lầu dưới, sau đó liền chạy ra sau hậu đường dặn đò nhà bếp chuẩn bị bàn ăn, rồi đi ra cổng đon đả chào mời những vị khách khác ở dưới nhà.

Lúc này, một vị nương tử đầu tóc lòa xòa, dáng người liêu xiêu lẹo xẹo bước vào bên trong này, vừa khóc vừa gào, làm cho chưởng quầy kinh hãi, vội vã chạy ra ngoài nói: “Ngươi định làm cái gì vậy? Bọn ăn mày khố rách áo ôm này định chạy đến quán ăn của ta để ăn xin hả, cút đi ngay! Mấy đứa chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì nữa hả, mau đuổi con mụ này ra khỏi đây cho ta! Trên lầu có mấy vị khách quý đừng có làm phiền đến bọn họ!”

Bọn tiểu nhị trong quán nghe vậy liền chạy ra kéo người phụ nữ kia ra bên ngoài, nhưng người phụ nữ kia lại điên cuồng kháng cự, cố gắng chạy vào bên trong quán, không ngừng kêu gào, bọn tiểu nhị thấy vậy liền túm lấy tóc của người phụ nữ, sau đó vặn ngược tay của bà ta lại, kéo ngược ra ngoài, người phụ nữ kia đau quá lại càng kêu gào to hơn.

Lúc này, ở trên lầu Đỗ Văn Hạo cũng nghe thấy tiếng kêu gào của người phụ nữ kia vọng tới. Kha Nghiêu thấy vậy liền nói: “Này! Mấy người các ngươi không nghe người ta nói gì mà đã kéo tóc người ta thế kia là sao hả? Cho dù người ta đến xin ăn, các ngươi không cho cũng đừng làm cái trò thế chứ! Chúng ta còn nhiều thức ăn, các ngươi không cho thì chúng ta cho!”

Chưởng quầy thấy vậy thì sợ quá vội kêu bọn tiểu nhị dừng tay lại, sau đó đưa tay lên hướng về phía Kha Nghiêu chắp một cái, rồi quay sang người phụ nữ kia quát: “Ngươi muốn gì hả?”

Người phụ nữ kia rít lên nói: “Tôi là người của thôn Chiều Tịch, con gái của tôi bị ngã, đến đây tìm Vương thần y ở đối diện chỗ này, người nhà của ông ta bảo là Vương thần y đang ngồi ở trong này ăn cơm! Vương thần y! Vương thần y!”

Chưởng quầy liền đưa mắt lên nhìn vào tiệm thuốc ở đối điện bên kia đường, thì thấy quả nhiên nơi đó có một chiếc xe kéo, nằm trên đó là một cô gái trẻ đang thiếp lịm đi vì đau.

Khi vừa nghe người phụ nữ này nói vậy, thì ở một bàn trong góc, một người cao tuổi tóc tai bạc trắng liền đứng dậy, tiến tới bên người phụ nữ kia nói: “Ta chính là Vương đại phu! Con gái của bà bị làm sao vậy?”

Người phụ nữ kia nghe vậy thì như người chết đuối vớ được cọc, hai mắt sáng hẳn lên, kéo luôn tay của Vương thần y lôi ra bên ngoài, Vương thần y vừa đi vừa nói: “Ối da! Bà kéo gì mà mạnh thế, ôi! Từ từ thôi, ta ngã bây giờ, đừng vội thế, từ từ thôi!”

Ngồi ở trên lầu Kha Nghiêu cũng trông thấy cảnh tượng này, liền vội vã chạy vào trong phòng của Đỗ Văn Hạo đang ngồi dùng bữa kể cho ba người nghe câu truyện. Thế là cả ba người còn lại cùng với Kha Nghiêu đều đi ra đến bên cửa sổ, ngó đầu ra bên ngoài xem xét, vị trí của cái cửa sổ này vừa vặn nhìn ra được cả bên tiệm thuốc đối diện bên kia đường, nên bốn người đều theo dõi được rất rõ tình hình đang diễn ra. Lúc này chỉ thấy người phụ nữ kia lôi Vương thần y ra gần chỗ chiếc xe kéo, trên đó có một cô gái tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nét mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên má vẫn còn những vết xây sát, khóe miệng còn rỉ máu.

Vương thần y ngưng thần chăm chú theo dõi một hồi, thì giật mình kinh hãi, ông ta đưa tay lên sờ vào mũi của cô bé, rồi lắc lắc đầu, sau đó lật mi mắt của cô bé kia lên theo dõi, thì ông lại càng lắc đầu ngán ngẩm hơn. Người phụ nữ kia trông thấy vậy thì thần sắc lo lắng, vội vã hỏi: “Vương thần y! Con gái của tôi có còn cứu được nữa hay không hả?”

Vương thần y thấy vậy liền thở đài rồi nói: “Bà đưa nó đến đây chậm mất rồi, nó đã mất rồi, thôi bà quay về lo hậu sự cho nó đi là vừa!”

“Ối....trời ơi....Lan Nhi con gái của tôi! Đứa con gái khổ sở của tôi ơi! Con đi rồi thì mẹ biết sống thế nào đây hả, con ơi là con!”Người phụ nữ đó nằm sấp lên chiếc xe kéo, ôm lấy thân hình của con gái mình lắc đi lắc lại liên hồi, bà gào khóc thảm thiết, như thể trời sắp sập đến nơi vậy. Nhưng vì đứng không vững, nên cả thân hình của bà cùng với xác của con gái bà bị lật xuống khỏi xe, sau đó người phụ nữ này lại quỳ dậy ngửa mặt lên trời kêu gào đau khổ.

Kha Nghiêu thấy vậy liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Đỗ đại ca! Huynh xuống xem xem có cứu được cô gái kia không?”

Thẩm sư gia thấy vậy liền thấp giọng nói: “Xin đại nhân cân nhắc cho kỹ lưỡng rồi mới ra tay! Nếu như đại nhân ra tay cứu giúp người ta rồi, thì sẽ bị người khác chú ý, thân phận của chúng ta cũng vì thế mà bại lộ, ảnh hướng tới toàn bộ kế hoạch!”

Kha Nghiêu thấy vậy tức giận nói: “Mạng người là quan trọng! Vì đó không phải là người nhà của ông, nên ông không thương tiếc phải không?”

Thẩm sư gia nghe vậy liền thấp giọng nói: “Chúng ta bây giờ đi điều tra sự việc có liên quan đến tính mạng của hàng ngàn, hàng vạn con người, nó có liên hệ tới sự bình an của dân chúng. Vì vậy mà chúng ta phải chấp nhận hy sinh! Cho dù bây giờ cha mẹ của lão phu có bị bệnh chết ở nhà! Lão phu cũng quyết không để cho thân phận của đại nhân bị bại lộ! ”

Kha Nghiêu thấy vậy liền kéo tay áo của Đỗ Văn Hạo cầu cứu: “Đỗ đại ca! Lương y như từ mẫu! Lẽ nào huynh quên những lời dặn này của huynh cho muội nghe rồi hay sao?”

Thẩm sư gia nghe vậy liền sa sầm nét mặt lại nói: “Thưa đại nhân! Muốn làm được việc lớn, thì không được phép có lòng dạ của một người đàn bà, phải quyết đoán!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Ừm! Ta tự biết mình phải làm gì, chúng ta cứ xuống kia xem tình hình thế nào cái đã!” Nói xong hắn liền bước chân xuống phía bên dưới.

Kha Nghiêu thấy vậy thì vui mừng khôn tả, tí tởn chạy theo sau Đỗ Văn Hạo, còn Thẩm sư gia chỉ biết chắp tay ra đằng sau thở dài, lắc lắc đầu nói: “Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ thành hậu hoạn vô cùng!”

Lâm Thanh Đại thấy vậy liền bước tới an ủi Thẩm sư gia nói: “Thẩm sư gia! Xin sư gia cứ an tâm, Văn Hạo huynh không phải đã nói rồi đó sao? Chàng sẽ biết lựa tình thế mà hành động, chúng ta đi thôi!”

“Lựa tình thế mà giải quyết thế nào được? Đây là thời khắc vô cùng quan trọng, chúng ta không nên can thiệp vào bất cứ việc gì có thể để lộ thân phận của chúng ta ra ngoài! Nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ đổ sông, đổ bể hết! Tên Liêu Quý Binh không phải là nhân vật tầm thường, nếu như hắn biết chúng ta đang tìm cách đối phó với hắn thì chắc chắn hắn sẽ hạ thủ chúng ta trước! Bây giờ ta ít địch nhiều, hơn nữa chúng ta bây giờ lại đang ở trong hang cọp, làm sao mà có thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn như thế này được?

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền nói: “Đối với Văn Hạo mà nói, thì việc cứu người mới là việc lớn, vì nói cho cùng chàng cũng chỉ là một đại phu, cứu người là thiên chức của chàng, chúng ta sao có thể cưỡng ép chàng cho được!”

“Vậy nhưng điều tra tên gian tặc Liêu Quý Binh kia lại có liên quan đến tính mạng của hàng vạn người! Thử hỏi cái nào lợi hại hơn?” Thẩm sư gia lắc đầu nói.

Lâm Thanh Đại nghe vậy mỉm cười đáp: “Vâng đúng vậy! Thẩm sư gia nói không sai chút nào cả, Văn Hạo cũng biết mình nên làm gì, và không nên làm gì, chúng ta cứ xuống kia xem tình hình ra sao đã!”

Nói xong, hai người liền vội vã chạy xuống bên phía dưới, qua bên kia hiệu thuốc.

Khi hai người vừa xuống đến nơi, thì thấy Đỗ Văn Hạo đang chen chúc vào giữa đám người đông đúc xem náo nhiệt, vậy nên hai người bèn âm thầm chen sát đến bên hắn, dò hỏi: “Tình hình như thế nào rồi?”

“Chết rồi!” Đỗ Văn Hạo thở dài nói.

Lâm Thanh Đại thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nàng bây giờ có thể an tâm Đỗ Văn Hạo không vì chuyện này mà bại lộ thân phận của mình, nhưng nàng lại thấy hắn không hề tiến gần xác chết mà cũng biết cô gái đó chết rồi, bất giác hiếu kì hỏi: “Sao chàng lại biết vậy?”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Nàng chú ý nhìn vào cái cổ của cô bé mà xem! Nàng có thấy cổ của cô ấy đã cứng ngắc hết cả lại rồi không? Đó là chứng cứ xác thực nhất để chứng minh cô bé đã chết, và chết cách đây ít nhất cũng được một canh giờ rồi!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền ngước mắt lên nhìn, thì thấy người phụ nữ kia lắc con gái của mình mạnh như vậy, đầu của cô bé cứ lắc đi lắc lại nhưng vô cùng cứng ngắc, không hề giống với người vừa mới chết, trông vô cùng đáng sợ.

Kha Nghiêu dĩ nhiên cũng biết kết quả này, nên chỉ im lặng không nói câu gì.

Đúng vào lúc này, thì cách đó không xa có mấy tên bổ khoái đi tới, người chưa đến nơi, mà giọng nói đã quát tới: “Làm cái gì, làm cái gì đấy hả? Túm tụm ở đây làm cái gì hả? Muốn tạo phản à?”

Những người đứng xung quanh xem náo nhiệt liền vội vã tản hết ra một bên, đứng tít ở đằng xa theo dõi tình hình.

Mấy người Đỗ Văn Hạo cũng vội vã cúi đầu, đứng tránh sang một bên cùng với quần chúng.

Người phụ nữ kia thấy vậy, gào khóc nói: “Con gái của tôi ngã bị chết rồi thưa đại nhân!”

Một tên bổ khoái da ngăm ngăm nghe vậy liền hứ lên một tiếng, rồi nghiêm giọng quát: “Chết rồi, chết rồi! Chết rồi thì đem xác nó về chôn đi chứ ngồi ở đây làm gì? Những năm tháng như thế này, ngày nào mà chả có chục người chết hả? Nếu như người nhà người chết nào cũng ngồi khóc ngoài đường thế này thì thành loạn hết à hả? Mẹ con nhà bà có để cho người khác được yên không hả? Mau ôm lấy cái xác rồi cút về nhanh lên!”

Người phụ nữ kia đang đau buồn cùng cực, nhất thời không có phản ứng gì, vẫn ôm lấy xác con gái của mình mà gào khóc, một tên bổ khoái khác thấy vậy ngứa mắt liền tiến đến đạp vào người phụ nữ kia một cái, làm cho bà ta ngã lăn lộn dưới đất: “Mẹ mày! Mày bị điếc rồi hả? Lời nói của bổ đầu mày không nghe thấy hả? Mày mà không đi, thì bọn tao sẽ cho mày ăn cơm tù! Còn xác của con gái của mày thì tao vứt ra cho chó gặm, biết chưa hả?”

Người phụ nữ kia nghe vậy sợ quá, ôm chặt lấy xác của con gái mình, cố gắng đứng dậy, nhưng vì đau lòng quá mà hai chân của bà như mềm nhũn ra, còn xác của cô gái thì lại quá nặng, bà dường như không đủ sức để đưa xác của con gái mình lên trên xe kéo.

“Con mẹ nhà mày! Màv cố tình trêu tức ông mày hả?” Gã bổ đầu da ngăm đen kia lập tức rút thanh gươm ra khỏi vỏ, lưỡi gươm sáng quắc lấp lánh.

Người phụ nữ kia sợ quá, toàn thân như vỡ tan ra, ôm lấy xác của con gái mình, khóc thút thít đứng dậy, sau đó cố gắng lôi lấy bả vai của cái xác kéo lên trên vai mình. Nhưng mặc dù xác của cô gái đã cứng ngắc cả lại, nhưng nó chỉ cứng ở phần cổ và phần đầu, chứ các phần còn lại vẫn oặt ẹo như thường, chính vì vậy mà người phụ nữ kia mặc dù đã lấy hết sức nhưng xác của cô gái vẫn mềm nhũn lăn ở dưới đất.

Do người phụ nữ kia dùng lực quá mạnh, không những không kéo được xác của con gái mình lên, mà ngược lại lại làm cho quần áo của cô gái bị xé toạc ra, làm lộ cả làn da trắng ngần, suýt chút nữa thì lộ ra cả bộ ngực, điều này làm cho mấy tên vô lại đứng xem ở đằng xa, đều bật cười vô cùng khả ố.