Tống Y

Chương 69: Đổi trắng thay đen




“Ừ, biện phát tốt” Trang tri huyện gật đầu.

Hầu sư gia lui xuống . Trang tri huyện ho khan một tiếng rồi nói: ”Đỗ Văn Hạo, bổn quan niệm ngươi hành y chữa bệnh có công. Ngươi không cần phải quỳ”.

Đỗ Văn Hạo vội khom người tạ ơn rồi đứng sang bên. Hắn liếc mắt nhìn Hầu sư gia, bắt gặp ánh mắt của ông ta làm hắn nhớ lại lời của Lôi bộ đầu lúc trước. Bàng huyện úy đã nói chuyện với vị sư gia này. Xem ra rất hữu hiệu đã tránh cho hắn bị một trận đòn nhừ tử.

Hứa Tứ Hải có chút không hài lòng nhưng đây là quyết định của tri huyện đại nhân, hắn cũng không có cách nào khác. Trang tri huyện nhìn thấy sắc mặt của hắn. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói với Hứa Tứ Hải” “Hứa đại phu, vì ngươi là cử nhân khoa cử. Bản huyện cho phép ngươi được ngồi nói. Người đâu, mang ghế đến cho Hứa tiên sinh”.

Nha dịch vội mang từ hậu đường ra một cái ghế đặt bên người Hứa Tứ Hải. Hứa Tứ Hải khom người tạ ơn, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, hắn vén áo bào ngồi xuống. Trang tri huyện đã quyết định rất nhanh. Đỗ Văn Hạo không quỳ thì phải đứng, Hứa Tứ Hải được ngồi, đây cũng là sự khác biệt rồi, đều làm vừa lòng hai bên.

Trang tri huyện nói: ”Nguyên cáo, các ngươi tố cáo Đỗ Văn Hạo là lang băm cố ý giết người. Chuyện này như thế nào nói cho ta nghe”.

Hứa Tứ hải chắp tay nói: ”Đại nhân, con trai của Lưu lão hán là Lưu bộ khoái vì truy bắt quân trộm khấu mà bị thương. Hắn được đưa đến Ngũ Vị đường cứu chữa, lúc đó Lưu bộ khoái bị thương không nặng chỉ cần uống một chén thuốc là có thể khỏi nhưng Đỗ Văn Hạo lại khoe khoang nói hắn am hiểu tuyệt kỹ của thần y Hoa Đà thời thượng cổ, lừa gạt sự tín nhiệm của nhà Lưu lão hán. Hắn biết rõ bệnh nhẹ mà lại mổ bụng để chữa trị. Khi mổ bụng phát hiện không có cơ quan nội tạng nào bị thương, Lưu bộ khoái chỉ bị thương ngoài da, vì che đậy lỗi lầm của mình hắn đã vô nhân tính cắt đi lá lách của Lưu bộ khoái, hắn lại còn dùng đao cắt vài lát nói dối là lá lách vỡ tan làm cho vết thương của Lưu bộ khoái từ nhẹ trở thành trọng thương, tính mạng bị đe dọa, mạng sống không còn bao lâu! Lưu bộ khoái thật đáng thương, không chết bởi đao kiếm của quân trộm khấu nhưng lại chết trong tay trong lang băm hại người”.

Hứa Tứ Hải nói rất to, những người tham dự xử án bên dưới lập tức ồn ào bàn tán. Một người thấp bé trốn trong đám đông kêu lớn: “Lang băm cố ý giết người, hắn cũng không khác gì quân trộm khấu. Hắn đáng bị xử tùng xẻo”.

Mấy người đứng xem bên ngoài cũng phụ họa theo.

“Đúng! Giết chết tên lang băm này đi”.

“Treo cổ hắn lên”.

Đỗ Văn Hạo tức giận đến muốn hộc máu nhưng hắn nhớ lời nhắc nhở của Lôi bộ đầu nên hắn làm mặt lạnh không nói câu nào.

Một gã người lùn, da đen nhô đầu ra kêu lên: “Cắt tỳ của hắn đi”.

Mấy kẻ vô công rồi nghề khác phụ họa theo: ”Đúng, đúng! Cắt lá lách của hắn đi!”.

“Cắt luôn tim và phổi của hắn”.

Tuy nhiên đại bộ phận chỉ bàng quan đứng xem. Một số hay tay ôm vai xem náo nhiệt. Một số nhìn Đỗ Văn Hạo với vẻ thương cảm. Ngốc béo chỉ tay vào đám người đang kêu la ồn ào mắng: ”Mẹ kiếp! Tiếp tay làm ác, chết không nhắm mắt được đâu”.

Mấy tên lêu lổng đó thấy hắn người cao lớn, to béo nên không dám đôi co cùng hắn.

Hứa Tứ Hải khoát tay ra hiệu cho phía dưới yên lặng rồi hắn nói tiếp: ”Lưu lão hán dẫn người nhà đến Ngũ Vị đường để đưa Lưu bộ khoái về nhưng chưởng quỹ đã tàn nhẫn chối từ, lại còn nói rõ đó là chủ ý của Đỗ tiên sinh, hắn có ý gì? Không phải là giết người diệt khẩu, chết không có đối chứng sao?”

“Giết người diệt khẩu. Thiên lý bất dung!” Một hán tử nhỏ bé trốn trong đám đông lại gào lên: ”Người như vậy, không chém đầu thì Vương pháp ở đâu? Còn có….”

Mới nói đến đây, thanh âm của hán tử nhỏ bé tắt ngấm bởi vì hắn phát hiện cằm của hắn đã vẹo đi không thể nói được nữa, đồng thời từ phía sau truyền đến giọng nói của nữ nhân lạnh như băng: ”Hứa Tọa Tử, ngươi dám nói lọan câu nào nữa, ta sẽ vặn gẫy cổ ngươi”.

Đứng phía sau hắn đúng là Lâm Thanh Đại.

Hán tử lùn mặc trang phục đen này là họ hàng đồng tông với chưởng quỹ Nhân Nghĩa đường Hứa Tứ Hải. Bởi vì hắn lớn lên vừa thấp lại đẫy đà, tính cách lại hèn mọn, bỉ ổi, nên hắn bị đặt một ngoại hiệu là “Hứa Tọa Tử” lần này Hứa Tứ Hải tặng hắn ngân lượng để hắn hỗ trợ gây náo loạn, tạo thanh thế. Hắn dùng tiền mướn mấy gã lêu lổng trên phố đi theo hắn gây ồn ào. Hắn bị Lâm Thanh Đại khống chế từ phía sau. Bởi vì có nhiều người đứng ngoài công đường xem xử án, rất ồn ào. Hứa Tọa Tử lại nhỏ bé, đứng lẫn trong đám đông. Lâm Thanh Đại ra tay rất nhanh nên không ai phát hiện Hứa Tọa Tử bị Lâm Thanh Đại tháo cằm.

Hứa Tứ Hải lại nói: ”Trước đó vài ngày, có người đồn đãi rằng lang băm Đỗ Văn Hạo chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Bàng huyện úy. Đây chỉ là tin đồn nhảm. Vấn đề không phải là do gã lang băm này chữa trị mà do Tiền thần y chữa trị. Hắn vì muốn có danh tiếng, lập bẫy Tiền thần y, bức Tiền thần y bái hắn làm thầy, sau đó chiếm đoạt thành quả chữa trị của Tiền thần y, tuyên bố với người ngoài là do hắn chữa trị. Đáng tiếc là Tiền thần y không đến đây, bằng không ông ấy sẽ làm chứng vạch tội hắn ta. Giờ đây hắn còn làm hại Lưu bộ khoái. Người không có lương tâm như hắn, chúng ta có thể ngồi yên nhìn hắn gây hại sao chứ?”

Hứa Tứ Hải chờ một lát, muốn chờ đám người Hứa Tọa Tử gây huyên náo, nhưng không nghe thấy gì. Hắn trợn mắt tìm Hứa Tọa Tử bên ngoài nhưng bên dưới có rất nhiều người. Hứa Tọa Tử thấp, bé nên hắn không tìm được. Không có Hứa Tọa Tử dẫn đầu gây ồn ào, đám người đi theo được cho tiền để gây ầm ĩ cũng chẳng muốn tự mình gây chuyện nữa. Đặc biệt chúng lại thấy tiểu nhị Ngốc béo to lớn, hung tợn trợn mắt nhìn bọn hắn, biết đây là tiểu nhị của Ngũ Vị đường nên chúng càng không dám làm loạn.

Hứa Tứ Hải thấy bên dưới không ai để ý đến lời của hắn nữa. Hắn đành nói tiếp: “Tiền thần y dược mọi người tôn kính yêu quý, ông ấy đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Đối với những người được Tiền thần y cứu mạng thì ông ấy đúng là cha mẹ tái sinh. Đỗ Văn Hạo bức bách một người già, tôn kính như thế phải quỳ xuống bái lạy hắn làm thầy thì thực sự rất hèn hạ. Các hương thân, phụ lão, các người thấy có đúng không?”

Vẫn không có tiếng người ồn ào đáp lại hắn. Những người bên dưới cũng rất tôn trọng Tiền Bất Thu, bọn họ không biết ngọn nguồn mọi chuyện. Lời nói của Hứa Tứ Hải làm cho bọn họ nửa tin rửa ngờ. Ánh mắt nhìn Đỗ Văn Hạo trở nên lạnh lùng, thậm chí căm ghét nữa.

Hứa Tứ Hải nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi tiếng hưởng ứng . Hắn chợt nghe tiếng vỗ kinh mộc, Trang tri huyện nói: “Được rồi! Hứa đại phu, ngươi quay lại ghế ngồi. Bản huyện có điều muốn hỏi”.

Hứa Tứ Hải không thể làm gì hơn. Hắn chắp tay đáp lễ quay về chỗ ngồi.

Đỗ Văn Hạo nhớ kỹ lời nhắc nhở của Lôi bộ đầu. Hắn nghe Hứa Tứ Hải đổi trắng thay đen, tức giận muốn nổ hai mắt nhưng hắn chỉ nghiến răng không nói câu nào.

Trang tri huyện hỏi: ”Đỗ Văn Hạo, những lời nguyên cáo vừa nói có đúng không?”

Đỗ Văn Hạo mới nghe đã rất tức giận, chỉ chờ đến lúc mình nói sẽ mắng cho hắn một trận, bọn chúng lấy oán báo ân. Nhưng lúc này hắn lại rất bình tĩnh. Hắn chỉ muốn nói điều chủ yếu, không muốn dây dưa đấu võ mồm với chúng. Hắn lạnh lùng nói: “Hoàn toàn nói bậy, ngậm máu phun người. Lưu bộ khoái lúc đó đã…….”.

Hứa Tứ Hải cười ha hả, xòe quạt ra. Hắn nói: “Những lời vừa rồi của ta đều là sự thật. Ngươi đừng vội…….”.

“Binh” Trang tri huyện lại vỗ kinh mộc, quát: “Nguyên cáo! Bản huyện không hỏi ngươi! Ngươi ở trên công đường ăn nói lung tung! Nếu không phải ngươi là người có công danh, ta đã cho vả vào miệng ngươi. Nếu còn tái phạm, đừng trách bản huyện ta vô tình”.

Ánh mắt Hứa Tứ Hải hiện lên vẻ xấu hổ, hắn chắp tay ngang ngực, gấp quạt lại không dám nói nữa.

Trang tri huyện trừng mắt nhìn hắn rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Ngươi nói tiếp đi”..

“Đại nhân, bụng Lưu bộ khoái bị côn của kẻ trộm khấu đánh vào, làm cho tỳ vỡ nát, khi đến Ngũ Vị đường cứu chữa thì đã hôn mê bất tỉnh. Lúc đó Tiền thần y đang ở đó cũng đã kiểm tra qua, xác định vết thương quá nặng không thể cứu được còn bảo bọn họ về chuẩn bị hậu sự. Tiểu nhân có học qua kỹ thuật giải phẫu chữa thương, chỉ có giải phẫu chữa thương thì mới cứu được. Lúc ấy Lưu lão hán không muốn, đã đưa Lưu bộ khoái đi tìm đại phu khác. Tất cả các đại phu trong thành đều nói vết thương nặng không chữa được. Bọn họ liền đem Lưu bộ khoái về nhà chờ đến khi tắt thở thì lo liệu hậu sự. Đại nhân có thể phái người điều tra, hỏi các đại phu khác, còn có Trương lão hán ở bên cạnh nữa xem có đúng sự thật hay không. Lời nói của Hứa Tứ Hải chỉ là ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen”.

Hứa Tứ Hải cười to: ”Tiền thần y, ông ấy kiểm tra vết thương của Lưu bộ khoái lúc nào vậy? Quả thực nói bậy! Điểm này phu nhân của Tiền thần y là Triệu thị có thể làm chứng…..”.

“Binh” Trang tri huyện lại vỗ kinh mộc: “Hứa Tứ Hải. Bản huyện không cho phép thì không được nói lung tung trên công đường. Người đâu, thu lại ghế của hắn”.

Mấy công sai cùng tiến lên. Thò tay giật cái ghế Hứa Tứ Hải đang ngồi rồi mang ra hậu đường làm cho hắn ngã phịch xuống nền.

Những người đứng bên ngoài đường nhất thời cười vang. Hứa Tứ Hải xấu hổ đứng đó.

Vốn trước khi thượng đường hắn đã được Chủ bộ tỷ phu chỉ điểm, biết tính tình của tri huyện này nhưng hắn đã quýnh quáng quên mất. Hắn cũng biết vị tri huyện này đã nể mặt không cho vả vào miệng hắn, hắn vội khom người tạ tội.