Tra Công Biến Miêu Ký

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ma Bạc Hà

14520396_191869147888423_747747239832104706_n

Da mặt Văn Thanh rất mỏng, việc bị Bạc Vị Nam đè trước gương trong phòng tắm tối qua đã tạo cho cậu một bóng ma tâm lý, bởi vậy nên suốt cả buổi sáng cậu chẳng chịu nhìn mặt anh.

Mỗi lần Bạc Vị Nam tìm Văn Thanh nói chuyện là cậu lại mất tự nhiên không dám mở to mắt, không dám đối diện với anh, cũng chẳng vào phòng sách cùng anh lên mạng mà chỉ lăn lộn chơi với Tiểu Tra trên sô pha trong phòng khách. Cứ thế, một người trong phòng sách, một người khác ngoài phòng khách, cơ hội nói chuyện đã ít lại càng ít.

Bạc Vị Nam cười khổ lắc đầu, anh cũng chẳng ép Văn Thanh phải nói chuyện với mình, cứ cho cậu chút thời gian để bình tĩnh thì tốt hơn.

Cũng lâu rồi Bạc Vị Nam không đến công ty báo danh, từ khi anh ló mặt ra tới nay, gần như ngày nào đám bạn xấu kia cũng tấn công vào điện thoại và máy tính bảo anh về công ty, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định về công ty một chuyến, đúng lúc trong nhà chỉ còn mỗi mình Văn Thanh, tránh cho cậu bị gò bó.

Bạc Vị Nam bước ra phòng khách nhìn thấy Văn Thanh đang nằm bò trên sô pha xem truyện tranh với Tiểu Tra, anh cố tình bước tới tạo ra vài tiếng động.

Văn Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, hai má cậu phiếm hồng nhưng đầu vẫn ngước lên nhìn anh.

Bạc Vị Nam bước tới sờ đầu cậu: “Bảo bối, người trong công ty bảo tôi qua đó một chuyến, em ở nhà một mình có được không?”

Văn Thanh gật đầu: “Đừng quan tâm tới em, anh cứ đi đi, chuyện công việc quan trọng hơn.”

Bạc Vị Nam cúi người hôn lên môi cậu rồi mới trở về phòng thay quần áo.

Mặc dù Văn Thanh hơi mắc cỡ khi đối mặt với Bạc Vị Nam, nhưng cậu không phải là người thích giận hờn vu vơ, thấy Bạc Vị Nam muốn ra ngoài, cậu vẫn đứng dậy tiễn anh ra đến cửa.

Bạc Vị Nam kéo Văn Thanh vào lòng, hôn lên môi cậu vài cái: “Ở nhà chờ tôi nhé, tôi sẽ cố về sớm một chút.”

Văn Thanh gật đầu: “Được, anh đi đường lái xe cẩn thận.”

Bạc Vị Nam không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ, tuy đó chỉ là một câu quan tâm rất bình thường, nhưng lại mang đến cho anh một loại rung động rất khác.

Văn Thanh đứng ngoài cửa nhìn Bạc Vị Nam bước vào thang máy đi xuống lầu rồi mới đóng cửa quay vào nhà. Nhà Bạc Vị Nam khá lớn, cả nhà chỉ còn một mình cậu, cảm giác rất vắng vẻ.

Mấy ngày gần đây Bạc Vị Nam chẳng để cậu đụng tay làm bất kì chuyện gì, cậu cứ nhàn rỗi mãi, bây giờ nhân lúc anh ra ngoài, cậu có thể tranh thủ dọn dẹp nhà.

Cơ thể vẫn còn hơi đau nên Văn Thanh chẳng thèm chọn mấy việc phí nhiều sức, cậu chỉ tìm mấy việc quét tước nhàn hạ để làm.

Cậu bắt tay vào làm hết tất cả việc nhà, ngẩng đầu lên xem giờ lại phát hiện Bạc Vị Nam chỉ mới đi được nửa giờ, thì ra khi anh không có nhà thời gian lại trôi qua lâu như thế.

Văn Thanh ôm mèo con vào phòng sách, lên máy chọn một bộ phim xem để giết thời gian, cậu nghĩ sau khi xem xong thì chắc Bạc Vị Nam cũng về rồi.

Thời gian chầm chậm trôi đi, bộ phim kia đã chiếu xong rồi, Văn Thanh vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, khi những thước phim cuối cùng được chiếu hết, Bạc Vị Nam vẫn chưa về.

Văn Thanh nhìn thời gian trên màn hình, đã đến giờ cơm chiều, chẳng biết đến khi nào Bạc Vị Nam mới trở lại.

Nghĩ nghĩ, cậu lấy điện thoại di động gửi cho Bạc Vị Nam một tin nhắn, hỏi anh có về nhà ăn cơm chiều không.

Văn Thanh chỉ chờ một lát đã có tin nhắn trả lời.

Bạc Vị Nam: Vẫn đang họp, bảo bối đừng chờ tôi.

Văn Thanh nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, sau đó mới nhắn lại: Ừm, được.

Tuy Bạc Vị Nam đã bảo cậu không cần chờ anh, nhưng Văn Thanh vẫn làm bữa tối cho hai người như bình thường.

Nhưng, đến cả Tiểu Tra cũng đã ăn sạch thức ăn cho mèo trong bát, Bạc Vị Nam vẫn chưa về.

Văn Thanh ngồi trên sô pha liên tục xem đồng hồ, đã trễ thế này rồi, chắc cuộc họp của công ty bọn họ phải kết thúc rồi chứ nhỉ, có lẽ anh đã ra ngoài ăn uống với bạn bè……

Văn Thanh không lo lắng gì nhiều, cậu chỉ sợ anh uống rượu mà còn lái xe. Tay cậu cầm điện thoại, do dự không biết có nên gọi điện qua hỏi thăm một chút không, nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ anh đang lái xe trên đường, vậy cậu gọi điện sang chẳng phải sẽ làm phiền đến anh sao?

Văn Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cậu vẫn không gọi, tiện tay cầm lấy cuốn truyện xem dở lúc chiều lên, chỉ là bây giờ cậu không hề tập trung như lúc đó, ánh mắt dán vào trang truyện nhưng trong đầu lại chẳng biết đang nghĩ gì.

Tận mười giờ tối, Bạc Vị Nam vẫn chưa về, chỉ là trong khoảng thời gian đó cậu có nhận được một tin nhắn của anh, nói chắc là anh sẽ về trễ, bảo Văn Thanh đi ngủ trước.

Văn Thanh vẫn không định đi ngủ, cậu ngồi trên sô pha như trước, đến mười một giờ, cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động.

Văn Thanh hấp tấp nhảy xuống sô pha chạy tới mở cửa, nhưng cửa mở ra lại làm người đứng ngoài hoảng sợ.

Một tay Lý Nhất Chấn cầm chìa khóa nhà, tay kia thì đỡ lấy người Bạc Vị Nam: “Văn Thanh, cậu vẫn chưa ngủ à!”

Một lòng một dạ của Văn Thanh đã đặt hết lên người Bạc Vị Nam, thấy anh nhắm chặt mắt dựa vào người Lý Nhất Chấn thì bước vội lên đỡ lấy anh, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Lý Nhất Chấn giúp Văn Thanh dìu Bạc Vị Nam vào nằm lên sô pha, rồi vuốt mồ hôi trên trán: “Ôi, tên nhóc này làm anh mệt chết đi được!”

Văn Thanh sờ sờ hai má nóng bừng của Bạc Vị Nam: “Anh ấy uống nhiều rượu lắm à?”

Lý Nhất Chấn đáp: “Đúng đó, nó mất dạng lâu như thế, mấy người bọn anh có thể không phạt nó sao! Vang đỏ và trắng trộn lẫn, nó uống được một nửa thì gục ngã, cũng may anh không uống rượu nên mới mang nó về được.”

Văn Thanh biết khi say sẽ rất khó chịu, cậu tức tốc lấy một cái khăn nóng lau mặt cho anh, giúp anh cởi cúc áo trước ngực và thắt lưng ra.

Lý Nhất Chấn ngồi trên sô pha nhìn Văn Thanh luôn tay luôn chân, anh không nhịn được than thở số Bạc Vị Nam quá tốt, người nhà cậu ta vừa ngoan hiền vừa biết yêu thương săn sóc.

Bạc Vị Nam nằm trên sô pha cau mày khó chịu lầu bầu vài tiếng, Văn Thanh lập tức đau lòng: “Vị Nam, anh tỉnh rồi à?”

Lý Nhất Chấn ngồi bên cạnh chẳng thèm khách sáo cầm lấy quả táo đã được rửa sạch trên bàn ăn, anh vừa cắn táo rốp rốp vừa nói: “Cũng may tửu lượng của Bánh Kem không tệ, không đến mức say khướt, không thì tối nay cậu phải chật vật rồi.”

Văn Thanh lo lắng nhìn Bạc Vị Nam đang khó chịu: “Để em lấy cho anh ấy thêm một cái khăn nữa.”

Miệng Lý Nhất Chấn nhai táo ú ớ lên tiếng.

Đợi đến khi Văn Thanh vào phòng vệ sinh, Lý Nhất Chấn đột nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào cái tên Bạc Vị Nam vẫn đang khó chịu nằm rên hừ hừ đã hí mắt ra một đường nhỏ, quăng cho anh một ánh nhìn sắc bén.

Lý Nhất Chấn giật mình, anh mở to mắt chỉ tay vào Bạc Vị Nam: “Cậu cậu cậu cậu…….”

Văn Thanh bước ra nhìn thấy anh như thế, cậu hơi khó hiểu hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Lý Nhất Chấn hiểu ra trong nháy mắt, Bạc Vị Nam đang giả say! Mệt cho anh cực cực khổ khổ kéo cậu ta cả đường về đây, làm anh như tên ngốc bị anh em lợi dụng cả buổi.

Lý Nhất Chấn cắn răng nuốt xuống bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn vài việc phải làm, tôi phải đi đây.”

Văn Thanh chẳng chút bận tâm đến chuyện tiếp khách, nghe Lý Nhất Chấn nói anh muốn đi cậu cũng chẳng giữ lại: “Vâng, tối nay phiền anh quá.”

Lý Nhất Chấn hất tay: “Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi mà.” Vừa dứt lời lập tức chạy thẳng, tốc độ nhanh đến líu lưỡi.

Đùa, anh chẳng dám ở đó làm bóng đèn, cản trở chuyện tốt của anh em nhà mình đâu……

Trong phòng chỉ còn hai người, Văn Thanh cầm khăn ấm lau mặt cho Bạc Vị Nam, sau đó cởi cả áo khoác và giày của anh.

Mùi rượu trên người Bạc Vị Nam rất nồng, Văn Thanh biết ngày nào anh cũng tắm, chắc chắn anh không muốn ngủ thế này đâu.

Mới đầu Văn Thanh còn lo Bạc Vị Nam uống rượu thì cậu không thể đỡ anh dậy, nhưng không ngờ cậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu muốn dẫn anh đi tắm, Bạc Vị Nam cực kì ngoan ngoãn đứng lên, chỉ là bước chân không ổn định lắm, cả người dựa hẳn vào cậu.

Văn Thanh đỡ lấy Bạc Vị Nam chậm rãi bước vào phòng tắm, để anh vựa vào vách tường còn mình đi mở vòi nước ấm.

Người đã say tất nhiên không thể tự tắm, Văn Thanh giúp anh cởi hết quần áo trên người xuống.

Tuy hai người đã làm rất nhiều chuyện thân thiết, nhưng để cậu lột sạch anh từng chút từng chút một, đây là lần đầu tiên.

Mặc dù Bạc Vị Nam đã say đến mơ màng nhưng lại ngoan ngoãn đến không ngờ, Văn Thanh muốn anh giơ tay anh sẽ đưa tay, muốn anh nhấc chân anh sẽ nhấc chân, chẳng mất chút sức nào.

Văn Thanh dìu Bạc Vị Nam nằm vào bồn tắm, cậu phải giúp anh tắm nên chắc chắn sẽ làm ướt chính mình, thấy Bạc Vị Nam sẽ không tỉnh dậy quá nhanh, lại nhớ bản thân cũng chưa tắm nên dứt khoác cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, cùng tắm với Bạc Vị Nam.

Văn Thanh lấy vòi sen xuống cầm trên tay xối nước lên người anh, sau khi thấm ướt, cậu lấy bông tắm tạo bọt rồi chà lên người anh.

Bàn tay nhẹ nhàng chà xát người Bạc Vị Nam, xoa đều bọt xà phòng lên người, Bạc Vị Nam có cơ bắp, Văn Thanh chà qua chà lại cảm thấy cơ thể anh rất săn chắc.

Văn Thanh thấy chà rửa cũng được kha khá, cậu định mở vòi sen lên dội sạch bọt xà phòng trên người anh thì tay cậu bị người ta cầm lấy.

Văn Thanh giật mình, nhìn Bạc Vị Nam mơ mơ màng màng cầm lấy tay cậu di chuyển xuống dưới đặt lên vật nam tính của anh.

Anh nhắm mắt lại, líu ríu: “Chỗ này vẫn chưa tắm……”

Văn Thanh đỏ mặt, nhưng cậu nhớ ra Bạc Vị Nam bây giờ đã say, chắc anh sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra nên mới thả lỏng bản thân, dùng tay nhẹ nhàng chà rửa cho anh.

Chỉ là càng rửa càng thấy không ổn, sao vật trong tay cậu lại cứng dần thế này……

Mới đầu Văn Thanh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng càng lúc cậu lại càng thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bạc Vị Nam thật lâu, mặt mỗi lúc một đỏ.

Văn Thanh thẹn quá thành giận, hình như cậu hiểu ra rồi, rõ ràng Bạc Vị Nam đang giả vờ say, vừa nghĩ tới chuyện mình ngốc nghếch tắm cho anh cậu lại càng tức giận.

Bạc Vị Nam cũng tự biết mình không thể gạt cậu được nữa, anh vội vàng mở mắt, nịnh nọt cầm lấy tay Văn Thanh.

Văn Thanh rất giận, cậu hất tay anh ra: “Tên khốn này, anh gạt em!” Vừa dứt lời lập tức đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm.

Bạc Vị Nam biết chuyện hỏng rồi, anh vội vàng nhận sai: “Tôi sai rồi, bảo bối em đừng đi.”

Văn Thanh tức giận mặc áo choàng tắm vào, thoải mái bước ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Đồ khốn! Dám vừa cậu như thế! Văn Thanh ngồi xuồng giường, tức giận ảo não, cậu nghĩ một lát nữa mặc cho Bạc Vị Nam dỗ thế nào cậu cũng không thèm quan tâm tới anh!

Văn Thanh phụng phịu chờ Bạc Vị Nam tìm tới mình, nhưng cậu không ngờ ngồi đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy Bạc Vị Nam ra khỏi phòng tắm.

Lúc này Văn Thanh mới phát hoảng, tuy Bạc Vị Nam vờ say gạt cậu nhưng đúng là anh có uống rượu, cậu lại bỏ anh một mình trong bốn tắm, không phải anh đã gặp chuyện gì không may đó chứ?

Văn Thanh nghĩ đến đó, cậu chẳng thể tức giận nổi nữa, chạy vội đến phòng tắm.

Vừa bước vào cậu liền thở phào, Bạc Vị Nam vẫn ngồi trong bồn tắm, trông có vẻ anh đang muốn đứng lên nhưng lại chẳng có tí sức.

Văn Thanh đã bớt giận từ nãy rồi, cậu im lặng sải bước đến gần bồn tắm lấy vòi sen giúp Bạc Vị Nam tắm sạch.

Bạc Vị Nam thấy Văn Thanh chịu quay lại, anh vội vàng cúi đầu nhận sai: “Bảo bối em không giận à? Tối nay tôi không cố tình gạt em đâu, tôi thật sự đã uống rất nhiều rượu, cả người chẳng còn bao nhiêu sức, thấy em chăm sóc tôi cận thận như thế nên mới không nhịn được gạt em……”

Văn Thanh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tuy vẫn còn tức giận nhưng giọng đã dịu đi ít nhiều: “Được rồi, lần sau không được gạt em đâu đấy!”

Bạc Vị Nam lập tức nhận lời: “Được, hứa sẽ không còn lần sau nữa!”

Lúc này sắc mặt Văn Thanh mới dịu đi, tập trung rửa sạch bọt xà phòng trên người anh.

Bạc Vị Nam ngửa đầu, trông hết sức thoải mái, phải biết là chuyện anh nhớ nhất khi trở thành người chính là những lúc Văn Thanh tắm cho mình mỗi đêm, cuối cùng tối nay anh cũng được cảm nhận được cảm giác ấy một lần nữa.

Máu sắc của Bạc Vị Nam chẳng hề thay đổi, thấy Văn Thanh không tức giận với mình, bàn tay xấu xa lại chầm chậm mò tới.

Tay Văn Thanh dừng lại một chút, một ánh mắt sắc bén quét sang: “Không phải anh chẳng còn sức à, còn muốn chuyện ấy?”

Bạc Vị Nam cười xấu xa, dúng ánh mắt nói nơi nào đó dưới người anh vẫn đang cương cứng: “Bảo bối, vậy em nói xem tôi nên làm gì đây……”

Xà phòng trên người Bạc Vị Nam đã được được dội sạch, Văn Thanh tắt vòi sen, tức giận bỏ lại một câu: “Tự giải quyết!” Rồi tránh đi.

Bạc Vị Nam vội vàng giữ lấy tay cậu, dùng hết sức kéo người vào bồn tắm.

Văn Thanh đang nghĩ cách chạy trốn, không nhìn tới anh.

Bạc Vị Nam cao ráo chân dài, gần như chiếm hết cả bồn tắm, Văn Thanh đành phải ngồi vắt ngang trên đùi anh.

Bạc Vị Nam đưa tay ôm lấy hai má Văn Thanh, cúi đầu thở dài: “Hôm nay lúc họp trong đầu tôi chỉ nghĩ đến em……”

Chỉ mới nghe anh nói mà tim cậu đã mềm nhũn, quay đầu lại đối diện với anh.

Bạc Vị Nam cười trong im lặng, anh nhìn cậu thật lâu: “Em có nhớ tôi không?”

Văn Thanh nhớ cả buổi chiều cậu như người mất hồn, nhưng Bạc Vị Nam vừa mới gạt cậu, Văn Thanh cũng mạnh miệng nói: “Không có, em chẳng thèm nhớ anh đâu.”

Bạc Vị Nam cố tình ra vẻ đau lòng: “Tôi đau lòng chết mất.”

Văn Thanh bị anh chọc cười ra tiếng, cậu chủ động hôn lên môi anh nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau khi hôn xong thì định lùi lại nhưng lưng đã bị Bạc Vị Nam đè lại, đổi từ khách thành chủ ngậm lấy môi Văn Thanh, hôn sâu.

Văn Thanh bị hôn đến ngộp thở Bạc Vị Nam với lưu luyến thả cậu ra, hô hấp của hai người đều có phần hỗn loạn.

Văn Thanh biết mình lại chịu thiệt rồi, cậu muốn đứng lên nhưng lại bị anh ôm chặt không rời.

Bạc Vị Nam đáng thương nhìn Văn Thanh: “Bảo bối, em thật sự muốn mặc kệ tôi à?”

Văn Thanh vừa thẹn vừa khó xử, cuối cùng cậu đành phải ‘thỏa hiệp’, bất đắc dĩ nói: “Để em dùng tay giúp anh.”

Bạc Vị Nam nào dám cò kè mặc cả, anh lập tức đồng ý: “Được, bảo bối thật tốt……”

Chờ hai người tắm xong thì đã khuya, tuy Bạc Vị Nam không quá say nhưng đầu anh vẫn có phần choáng váng, vừa nằm lên giường thì mí mắt anh cũng chẳng nhấc lên nổi nữa, nhưng dù vậy, anh vẫn không quên ôm Văn Thanh vào lòng tiếp tục ngủ.

Văn Thanh chôn đầu trong hõm vai anh, lắng nghe hô hấp anh dần vững vàng, tâm trạng cậu cũng trở nên bình yên hơn. trong màn đêm yên tĩnh, nghe tiếng hít thở của người mình yêu dần chìm vào giấc ngủ, đó cũng là một ‘dạng’ ngọt ngào.

Trước khi ngủ có thể nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon của người, sau khi thức dậy lại được nhìn thấy gương mặt người say ngủ, đó chính là hạnh phúc.

Hôm sau Văn Thanh là người thức dậy trước, tối qua Bạc Vị Nam có hơi mệt nên vẫn đang ngủ say.

Văn Thanh kéo cánh tay đang vòng qua lưng mình sang một bên, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.

Trong phòng khách, Tiểu Tra vẫn đang nằm sấp lười biếng ở đó, Văn Thanh cười thầm vươn tay ôm mèo con vào phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tra ngoan, ngủ với ba ba bé một lát nhé.”

Văn Thanh đặt Tiểu Tra vào chỗ của mình: “Tiểu Tra ngoan, đừng đánh thức ba ba nha.”

Mèo con lười biếng nằm đó, Văn Thanh ngồi cạnh nhìn một lát, sau khi chắc chắn Tiểu Tra sẽ không cào loạn đánh thức Bạc Vị Nam cậu mới ra khỏi phòng ngủ đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt, cậu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho hai người, nhớ tối qua Bạc Vị Nam vừa uống rượu, không nên ăn mấy món nhiều dầu mỡ nên cậu nấu một ít cháo, làm thêm hai phần sandwich.

Ngay lúc đó, điện thoại trong túi cậu vang lên, Văn Thanh sợ đánh thức Bạc Vị Nam nên vội vàng lấy điện thoại ra chuẩn bị nhấn nhận cuộc gọi, nhưng nhìn thấy số người gọi trên màn hình điện thoại, cậu lập tức trở nên căng thẳng.

Bởi vì người gọi đến, chính là mẹ cậu.