Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 107: 107: Về Bên Nhau






Lâm trạch.
Trong phòng tràn ngập mùi huân hương, tiếng đàn du dương trầm bổng, Lâm baba vừng vàng ngồi trên ghế, một mình chơi cờ vây.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng, ông lạnh nhạt mở miệng, "Vào đi."
Lâm Nguyên đẩy cửa bước vào, cung kính cúi đầu, "Lão gia, tôi về rồi."
Lâm baba hơi chọn mày, "Xong việc?"
"Đúng vậy."
Nghe Lâm Nguyên một chữ cũng không sót đem chuyện cùng Du Thiếu Kì đàm phán báo cáo lại, Lâm baba vô cùng hài lòng gật gật đầu, "Hắn coi như thức thời, biết chỉ có hợp tác với chúng ta mới có hi vọng trở mình, nói như vậy, chuyện tiếp theo nên tiến hành rồi."
Cầm quân cờ trong tay đặt xuống, trên mặt Lâm baba gợi lên một tia túc trí đa mưu, " Đợi sau khi thiếu gia rời S thành, cậu mang Tô Chính Lượng đến đây, ta thật muốn tận mắt nhìn thấy người có thể khiến con trai ta tình nguyện cãi lời ta để cùng một chỗ."
"Vâng."
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng đứng ở trong phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tang tảng sáng, có chút sững sờ.

Lấy điện thoại ra nhìn thời gian, giờ này, Lâm Tích Lạc hẳn là đã lên máy bay.

Di động trong tay rung vài hồi, Tô Chính Lượng vội vàng bật lên, thấy là Lâm Tích Lạc gọi đến, liền nghe máy, bên tai tức khắc truyền đến thanh âm từ tính của Lâm Tích Lạc, nhưng hình như bên kia đang làm gì đó, nên rất ồn ào, " Bảo bối, đang làm gì vậy? Có nhớ anh không?"
Tô Chính Lượng không muốn cho đối phương biết suy nghĩ của mình líc này, nhấp môi nói, " Không có, em đang xem TV."
Lâm Tích Lạc tội nghiệp thở dài, "Bảo bối, anh cũng đi rất lâu rồi, em vẫn còn xem Tv, chẳng lẽ không nhớ anh một chút nào sao?"
Tô Chính Lượng gợi lên khóe miệng, hai mắt cười đến đều cong lên, "Đừng có khoác lác, cũng đi chưa được bao lâu, không cần phải thương tâm như vậy chứ?"
"Đương nhiên phải thương tâm rồi bảo bối, bởi vì sau ngày hôm đó, anh phát hiện, anh càng ngày càng thích em," Âm thanh mê hoặc gợi cảm của Lâm Tích Lạc truyền qua microphone rơi vào trong tai Tô Chính Lượng, khiến trái tim cậu nhảy lệch một nhịp.
"Anh..."
Lâm Tích Lạc thấp thấp cười ta vài tiếng, "Bảo bối, chờ anh lần này trở về, thương thế của em chắc cũng khỏi hẳn, đến lúc đó, anh sẽ đem toàn bộ thiếu sót ngày hôm qua đòi lại."
Tô Chính Lượng nghe như thế, trong đầu "Ông" một tiếng, cậu đỏ mặt, hướng ddienj thoại quát, " Lâm Tích Lạc, tên hỗn đản nhà anh, quen biết lâu như vậy, giờ tôi mới biết, anh nguyên lai lại là một tên lưu manh!"
"Bảo bối, đừng tức giận,anh đùa với em chút thôi.

Anh sắp lên máy bay rồi, đến nơi sẽ gọi cho em," Lâm Tích Lạc vui tươi hớn hở nói.
Tô Chính Lượng khẽ lên tiếng, "Ừm, đi đường bình an, em cúp máy."
"Bảo bối, nhớ kỹ, anh vĩnh viễn yêu em."
Thanh âm ôn nhu như lời thông báo, quanh quẩn bên tai, Tô Chính Lượng hiểu ý, mỉm cười.
Đêm qua, cậu giãy dụa hồi lâu trong quan hệ giữa Lâm Tích Lạc và mẹ, đã cân nhắc suốt cả một đêm.
Cậu vô cùng yêu Lâm Tích Lạc, nhưng vì hiểu lầm lại bỏ lỡ rất nhiều.

Biết Lâm Tích Lạc cùng ba hắn quyết liệt, bị toàn bộ gia tộc phỉ nhổ cũng kiên quyết muốn ở bên mình, Tô Chính Lượng cuối cùng cũng quyết định, sẽ về bên hắn.
Bất quá cậu cũng rất rõ, một khi đem quyết định này nói cho mẹ biết, bà nhất điịnh sẽ phản đối.

Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng muốn nói cho bà biết, đời này, cậu chỉ yêu mình Lâm Tích LẠc, ngoài hắn ra, ai cũng không được.
Cẩn thận xoa xoa chiếc nhẫn bạc trên tay, Tô Chính Lượng rũ mắt, xem ra, bây giờ là thời điểm tốt nhất để nói cho mẹ.
Trận mưa đầu xuân, đúng hạn liền tới.

Sấm rền vang trời, giống như dã thú gào thét, đem bầu trời xé toạc ra.
Vừa rồi, Tô Chính Lượng nhận được điện thoại từ Trịnh Huân Minh, bởi vì vài ngày trước đó xảy ra chuyện, cho nên công việc xuất ngoại tốt đẹp của cậu tạm gác lại một bên.


Tuy nhiên, tin tức này đã sớm nằm trong dự liệu của cậu, bất quá đối phương còn mang đến cho cậu mootjt in tức tốt nữa.
Học viện âm nhạc Munich bên Đức cùng Học viện âm nhạc S đại lần thứ hai mở cuộc trao đổi sinh viên, lần này, trường học có một suất, lãnh đạo nhà trường tổng hợp tất cả các điều kiện lại, thương lượng một hồi, cuối cùng quyết điịnh, đem cơ hội này trao cho Tô Chính Lượng.

Thời gian cơ bản trong dự định là một tháng sau, nếu Tô Chính Lượng có ý muốn đi thì cần nhanh chóng chuẩn bị các loại tài liệu.
Tô Chính Lượng sau khi nghe được rất vui sướng, cơ hội như vậy thật hiếm có, cậu không muốn buông tha, lập tức đồng ý.
Nghe xong cuộc điện thoại này, Tô Chính Lượng mặc thêm áo khoác đi ra ngoài.
Về đến nhà, cậu đem chuyện này nói cho mẹ biết, không ngờ lại bị Tô mama phản đối.
"Tiểu Lượng, mẹ vốn dĩ không phải muốn ngăn cản con xuất ngoại, nhưng con cũng không còn nhỏ, chuyện hôn nhân đại sự cả đời vẫn quan trọng hơn.

Chuyện xuất ngoại để đào tạo chờ khi con kết hôn xong thì đi vẫn chưa muộn, hai ngày trước, dì Vương có cho mẹ xem ảnh của một cô gái, nhìn qua không tồi..."
Tô Chính Lượng một bên tìm kiếm tài liệu, một bên thái độ kiên quyết cự tuyệt Tô mama, "Mẹ, mẹ không cần phải nói thêm, con biết mẹ là muốn tốt cho con.

Nhưng con đã là một người đàn ông trưởng thành, đối với đàn ông trưởng thành mà nói, sự nghiệp mới là quan trọng, nước Đức, con nhất định phải đi."
Tô mama nghe con trai nói vậy, liền sửng sốt, "Tiểu Lượng, con nhất định phải đi sao?"
"Đúng vậy, " Tô Chính Lượng lấy ra mấy tập tài liệu, lại tiếp tục tìm mấy băng ghi hình biểu diễn của mình.
Một lát sau, cậu buông đồ trong tay, thanh âm thanh lãnh, nhưng dị thường quyết tiệt, nói "Mẹ, con hiểu, trong mắt mẹ, con mãi mãi là một đứa trẻ ngoan, an tĩnh, nhu thuận, không khóc không nháo, cái gì cũng nghe theo mẹ.


Suy nghĩ của con, mẹ chắc hẳn so với bất luận ai đều rõ hơn hẳn, con thực sự muốn gì, hẳn mẹ cũng đã rõ, trước đây là do con đã quá tôn trọng suy nghĩ của mẹ mà xem nhẹ chuyện của bản thân.

Mẹ đừng quên, con vừa là con của mẹ, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông.

Mặc kệ là chuyện sự nghiệp hay hôn nhân, con tuyệt sẽ không trở thành một người đàn ông khúm núm, không quả quyết, không có chủ kiến.

Cho nên, lúc này, con chỉ xin mẹ, hãy tôn trọng quyết điịnh của con."
Giống như dự cảm được con trai mình sẽ nói gì tiếp theo, nét già nua trên mặt Tô mama hiện lên vài tia do dự cùng bất an, sau đó bà không tự giác mà lui về sau nửa bước, dùng thanh âm phát run hỏi, " Tiểu Lượng, rốt cục con muốn nói với mẹ cái gì?"
Tô Chính Lượng đưa mắt nhìn chăm chú và mẹ mình, bình tĩnh nói ra quyết điịnh của mình, "Con đã quyết định, đời này chỉ cùng Lâm Tích Lạc một chỗ.

Chờ anh ấy từ Mỹ về, chúng con sẽ đi gặp ba anh ấy.

Vô luận ba anh ấy có đồng ý hay không, chúng con chỉ cần đối phương.".