Tra Công Ham Muốn Chiêm Chiếp

Chương 6




Vào một đêm sự tình bỗng chuyển biến tốt đẹp, câu chuyện kể như sau.
Học kỳ này, không hiểu vì sao tra công lại chọn trọ ở tường, đây chính là tự ngược đãi bản thân mình, điều kiện gian khổ không nói, đồng học giường trên hắn ban đêm ngủ còn ngáy ngủ.
Tra công ngủ không được, tức giận đá ván giường, đồng học giường trên yên lặng được phút chốc, không tới mấy phút sao, tiếng ngáy lại vang đều.
Kỳ quái nhất chính là, toàn bộ phòng ký túc xá có bốn người, giống như chỉ có một mình hắn vì tiếng ngáy mà ngủ không được
Đều là heo! Xú nam nhân đều là heo!
Ngủ không được thật sự thống khổ, người quanh năm mất ngủ đều hiểu.
Tra công trằn trọc trở mình, nghĩ ra gì đó liền ngồi dậy, như quỷ vào thôn, lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Lâm Giang Tuyết, chuẩn xác tìm tới giường của cậu, đẩy đẩy vai cậu.
Lâm Giang Tuyết ngủ không được sâu, đẩy một cái liền tỉnh, mở mắt chỉ thấy tra công bộ dạng u ám rưng rưng nước mắt.
Lâm Giang Tuyết: "..."
Đôi mắt rưng rưng nước mắt của tra công sáng lấp lánh, méo miệng: "Ngủ không được. Giường trên ngáy như lợn chết vậy."
Lâm Giang Tuyết dụi dụi mắt, nhẹ giọng nói: "... Cậu muốn đối giường không?"
Tra công tiến vào ổ chăn của Lâm Giang Tuyết: "Tùy cậu. Dù sao tôi cũng không muốn ngủ ở chỗ đó."
Tra công mới vừa chui vào, liền cảm thấy không đúng, nói: "Người cậu sao lạnh như người chết vậy?"
Lâm Giang Tuyết đứng dậy muốn chạy, lại bị tra công lôi trở lại.
Tra công: "Tôi muốn làm."
Đây thực sự là cơ hội tốt, Lâm Giang Tuyết nằm trên giường, chỉ mặc một bộ đồ ngủ, hắn không cần phải chui vào nhiều lớp quần áo như lần trước nữa!
Lâm Giang Tuyết không dám giãy dụa, cũng không dám nói tiếng nào, bọn họ đang ở kí tức xá, nếu đánh thức những người khác, sự tình sẽ trở nên phi tường gay go.
Lâm Giang Tuyết nhỏ giọng nói: "Cậu...không được lên tiếng."
Tra công rên một tiếng.
Mấy lần trước tra công đều mạnh mẽ mà cắn, lần này vì không phát ra âm thanh, đổi thành liếm.
Hành động này đối Lâm Giang Tuyết không khác nào dằn vặt, đau thì còn chịu đựng được, thoái mái thì không dễ dàng gì!
Lâm Giang Tuyết đột nhiên đẩy đầu tra công ra, khép lại quần áo, khàn giọng nói: "... Được rồi."
Tra công đang cao hứng, dựa vào Lâm Giang Tuyết, tiếp tục vùi vào trong lồng ngực cậu, nói: "Không phải do cậu quyết định."
Tra công thoải mái chui ra, dần dần chìm vào giấc ngủ, tay Lâm Giang Tuyết run run cài lại nút áo, quay lưng với tra công, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, trong phòng có tiếng ồn, không biết Lâm Giang Tuyết đi lúc nào, tra công dùng chăn bịt kín đầu, co lại thành một đống.
Một bạn cùng phòng vừa rửa mặt xong, thấy trên giường Lâm Giang Tuyết có người, cho là cậu chưa rời giường, kêu lên: "Học bá, chạy bộ sáng sớm sắp bắt đầu!"
Tra công bị làm phiền liền co chân đạp.
Bạn cùng phòng trêu nói: "Học bá, tối hôm qua tôi nghe thấy tiếng cậu nói mớ, mơ thấy cái gì vậy? Ha ha ha lần đầu tiên nghe thấy cậu nói mớ đó!"
Tra công: "..."
Bạn cùng phòng lẩm bẩm lải nhải: "Cậu không sao chứ? Trước đây cậu đều là người rời giường đầu tiên, thân thể không thoải mái? Có muốn tôi giúp cậu xin nghỉ không?"
Bạn cùng phòng vén chăn lên.
Bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh, tra công nén giận, đầu ló ra bên ngoài
"A a a a!" Bạn cùng phòng một trận kêu loạn, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, che miệng lại, đem chăn kéo lên đắp lại trên mặt tra công, giống như chơi lại một trò chơi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ngừng thở lùi về sau ba bước, hồn phi phách tán mà chạy ra phòng ngủ.
Tra công: "..."