Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



☆, Chương 64:


Edit: Nguyệt Kiều


Xavier không cam tâm tình nguyện đưa hơn nửa số tiền tích trữ bao nhiêu năm nay cho Lăng An Tu, đồng thời còn chuẩn bị cho hắn một bộ trang bị đầy đủ, bao gồm cả người bạn tốt của Lăng An Tu cũng là thứ hắn luôn mang theo -- súng ngắm. Xavier suốt đêm đem Lăng An Tu đưa ra ngoại thành, đưa hắn đến tận cận thành phố B. Thành phố B là thủ đô của nước A, hiện nay hoàn toàn thuộc quyền khống chế của quân chính phủ, là một nơi tương đối an toàn, không ít dân chúng bình thường đều sinh sống ở đây


"Người anh em, cậu xác định cậu sẽ cầm mạng mình mà liều chứ?" Xavier lo lắng lo lắng, "Hay là cứ theo thôi quay về L.E đi."


"Vậy là đủ rồi." Lăng An Tu vỗ mạnh vai Xavier, "Cảm ơn, người anh em, tiền tôi sẽ trả lại cho cậu."


Xavier không khách khí chút nào đáp lễ Lăng An Tu lại một quyền, nhảy lên xe, "Vậy tôi trở về đây."


"Ừm."


Xavier đi được mười mét, đột nhiên lại quay trở về, "Không được, tôi còn rất tò mò."


"Hả?"


"Con trai của cậu tại sao lại muốn đem nhốt cậu lại? Có phải là chuyện của người phụ nữ kia hay không?"


Lăng An Tu đột nhiên trầm mặc lại.


"Nhưng mà mọi chuyện đều là do ả đàn bà kia tự làm tự chịu mà." Xavier một mặt biểu tình chán ghét, "Nói chuyện, sau khi thằng nhãi đó nhốt cậu lại nó có làm gì không? Có phải là..." Xavier sáng suốt mà đem lời nuốt vào bụng, bởi vì Nét mặt Lăng An Tu bây giờ tương đối đáng sợ, nhiệt độ bốn phía trong nháy mắt giảm mạnh xuống, Xavier cảm giác một trậnh gió lạnh quét tới trên người. Xavier lúng túng cười, "Tôi đi trước. Lăng, chúng tôi đều đang chờ cậu trở lại L. E."


Lăng An Tu gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi."


Xavier đi rồi, Lăng An Tu lập tức móc Tiểu An trong bọc quần áo ra. Vì tiết kiệm năng lượng, Tiểu An liền thu nhỏ lại, Lăng An Tu dùng một tay có thể nhấc lên.


Tiểu An vẫn đang ở trạng thái chờ, Lăng An Tu cũng không cậu chữa trị kiểu gì, không dám tùy tiện khởi động máy. Nhưng mà đối với khả năng của Tiểu An hắn vẫn rất tin tưởng, dù sao cậu có thể chữa khỏi chân cho mình thế thì mấy chuyện như là đoản mạch gì đấy hẳn là làm được đi.


(1)Đoản mạch: Hiện tượng xảy ra khi nối hai cực của nguồn với dây dẫn có điện trở rất nhỏ. (Èn có thể BÙM) Đọc truyện nhưng không quên ôn bài nha các bé 12 =))) Không phải mạch ngắn đâu nhaaaa :>>


Lăng An Tu tìm tạm một nhà nghỉ ở thành phố B. Bởi vì A quốc sản xuất nhiều khoáng thạch, hàng năm người khắp nơi tới đây đào bảo cũng không ít, cho dù là quốc gia có nội chiến cũng không cản nổi bước chân của những người tới đây đào vàng. Khuôn mặt người da vàng này của Lăng An Tu cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.


Buổi tối ngày thứ hai, sau chuỗi âm thanh khởi động, Tiểu An rốt cục khởi động máy lại máy. Lăng An Tu thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu An, bản thân cậu chữa trị thành công rồi sao?"


Tiểu An vụng về gật gật đầu, "Không sai biệt lắm, bất quá hành động có thể sẽ chịu chút ảnh hưởng."


Thần sắc Lăng An Tu có chút phức tạp, nửa ngày mới nói: "Kỳ thực tôi vẫn luôn hi vọng cậu là người, nhưng hiện tại xem ra là người máy cũng không tồi, ít nhất không dễ chết như vậy."


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Tiểu An nghiêng đầu nhìn hắn, "Bọn tôi sẽ không chết, bọn tôi chỉ có thể bị hỏng, nhưng mà nếu hỏng rồi thì anh có thể mua cái mới."


"..."


"Lăng tiên sinh, tiếp theo anh định làm như thế nào?" Tiểu An hỏi.


"Vừa rồi tôi nghe ngóng được, người đóng quân ở thành phố B này chính là Ngải Bố Đặc , tướng quân của nước A. Nói như thế nào nhỉ, ừm quan hệ của tôi với hắn cũng không tệ lắm." Lăng An Tu đổi một cái áo sơ mi cùng quần bò, đeo cây súng lục ở hông, "Lúc hắn mới là một thiếu tá, tôi và hắn đã từng cùng chấp hành vài nhiệm vụ, còn đã từng cứu mạng hắn. Những năm này cũng không cắt đứt liên hệ. Tôi nghĩ, Ngải Bố Đặc lần này tìm L.E hợp tác, nguyên nhân phần lớn là do tôi. Nếu như có thể gặp được hắn thì tốt ."


Tiểu An cấp tốc khởi động bản đồ vệ tinh, trên màn hình LCD hiện ra vị trí đóng quân của quân chính phủ, " Ngải Bố Đặc có 80% khả năng ở đây. Lăng tiên sinh, anh dự định làm sao vào?"


Lăng An Tu cười cười, "Đi vào."


Buổi tối hôm đó, Lăng An Tu như báo săn lặng yên không một tiếng động lẻn vào căn cứ quân chính phủ. Nước A nội chiến nhiều năm, khiến quốc gia bần cùng lạc hậu, vũ khí của quốc gia là do nước khác cung cấp. Lăng An Tu thấy căn cứ có tới trăm ngàn sơ hở so với trong tưởng tượng.


Tổng thống nước A đang trong tình trạng lưu vong, Ngải Bố Đặc liền thay thế hắn ở tại thủ phủ. Kết thúc buổi hội nghị dài, Ngải Bố Đặc lết thân thể mệt mỏi đi về văn phòng. Đột nhiên, một nam nhân cao lớn từ cửa sổ nhảy vào, tốc độ cực kỳ nhanh, khiến người cơ hồ không thấy rõ động tác của hắn.


Binh lính đằng sau lập tức phản ứng lại, vội vã móc súng lục ra.


"Thả lỏng, thả lỏng, tôi không có ác ý." Lăng An Tu mặt tươi cười, khẩu súng để dưới đất, giơ hai tay lên, giọng nói nhẹ nhàng giống như đang tán gẫu, "Ngải Bố Đặc tướng quân, đã lâu không gặp."


"Lăng?" Ngải Bố Đặc trợn mắt lên, "Đúng là cậu?"


"Thật trăm phần trăm."


"Cậu không phải đã chết rồi sao?"


Lăng An Tu nhún nhún vai, "Rất hiển nhiên, còn sống nhăn."


"Nhưng mà..." Ngải Bố Đặc trầm mặc một hồi, "Cậu đi theo tôi."


Ngải Bố Đặc đem Lăng An Tu mang vào văn phòng, "Nói đi, đến cùng là chuyện gì xảy ra."


Lăng An Tu bình tĩnh nói: "Tai nạn bất ngờ đó, tôi may mắn sống sót. Nhưng người của tổ chức lại hiểu nhầm là tôi chết rồi..."


"Vậy tại sao cho tới bây giờ cậu mới hiện thân? !"


"Bởi vì tôi mệt mỏi, muốn thoải mái nghỉ ngơi một thời gian." Lăng An Tu không để ý nói.


Ngải Bố Đặc hít sâu một hơi, cho ra một kết luận vô cùng chính xác: "Cậu điên rồi."


Lăng An Tu cười nói: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện."


Ngải Bố Đặc cảnh giác nói: "Có phải là có liên quan tới hành động H?"


"Nếu như anh nói chuyện virus thì đúng rồi. Tôi nghỉ ngơi xong rồi, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút. Tướng quân, nhờ anh đem tôi tới được không?"


Ngải Bố Đặc suy tư một hồi, "Được, tôi lập tức đi sắp xếp ngay."


Lăng An Tu hướng Ngải Bố Đặc chào theo nghi lễ quân đội, "Tuân mệnh."


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Lăng An Tu đi rồi, tham mưu của Ngải Bố Đặc tướng quân không nhịn được nói: "Tướng quân, phi cơ vận chuyển vật tư vừa mới trở về, hiện tại muốn đặc biệt sắp xếp cho hắn một chuyến, có phải là hơi..."


Ngải Bố Đặc cười khổ lắc đầu một cái, "Giá trị của Lăng An Tu còn lớn hơn cả một chiếc phi cơ nhiều."


Mấy ngày sau, Lăng An Tu dắt một con chó săn bước lên bay đi tới sân bay nhỏ ở biên cảnh của nước A. Sau hai giờ hắn liền tới được nơi đóng quân tạm thời của quân chính phủ. Từ trực thăng nhảy xuống, Lăng An Tu mang theo gió lớn, hướng người phía trước hỏi thăm tình hình."Sự tình đã tiến hành đến thế nào rồi?"


"Kế hoạch cụ thể đã lập ra xong xuôi, tạm quyết định hừng đông ngày mai hành động."


Lăng An Tu gật gật đầu, "Dẫn tôi đi gặp Lăng Triệt đi."


Ở bên trong trụ sở Lăng An Tu gặp được mấy thành viên L.E, bọn họ nhìn thấy Lăng An Tu đều như thấy quỷ, ai ai cũng đều ngây như phỗng. Thần sắc Lăng An Tu tự nhiên hỏi một tay đột kích, biểu tình uy nghiêm không thể xâm phạm: "Lăng Triệt đâu?"


Tay đột kích đứng thẳng người, chỉ chỉ một cái phòng.


Lúc Lăng An Tu đi vào gian phòng, Lăng Triệt đang ôm một cái súng ngắm tỉ mỉ mà lau chùi, nhìn thấy Lăng An Tu, biểu tình trên mặt là oán hận đan xen với điên cuồng, "Người quả nhiên đến, Lăng An Tu, người lúc nào cũng khiến tôi vui mừng nha."


Lăng An Tu nhướn mày, "Giật mình sao?"


"Không." Lăng Triệt đứng lên, đối diện với Lăng An Tu, trong mắt hai người đều là sự tàn nhẫn giống nhau, "Người trốn ra được nhất định sẽ tới tìm tôi, thế nhưng tôi không nghĩ tới người thật sự có thể trốn ra được." Lăng Triệt lộ ra một nụ cười vặn vẹo, "Bị tôi làm đến như vậy mà thể lực của người vẫn rất kinh khủng. Điểm này quả thật tôi sơ sót."


Lăng An Tu vẫn vô diện biểu tình như cũ, "Tao hiện tại muốn giết mày dễ như giết một con kiến."


"Nhưng người sẽ không làm như vậy." Lăng Triệt khẳng định nói, "Ít nhất trước khi nhiệm vụ hoàn thành người sẽ không giết tôi."


"Mày dám khẳng định như vậy?"


"L. E đối với người mới chính là con. Người sẽ không cho phép nó xuất hiện bất cứ vấn đề gì vào lúc này." Lăng Triệt tự tiếu phi tiếu nói.


"Đúng vậy." khóe miệng Lăng An Tu chậm rãi giương lên, "Nhưng mà đây cũng không có nghĩa là tao không thể để mày cứ như vậy. Chúng ta đều phi thường rõ ràng, muốn khiến một người thống khổ, nbiện pháp ngu nhất chính là lấy mạng của hắn." Vừa dứt lời, Lăng An Tu cấp tốc vòng tới phía sau Lăng Triệt, vững vàng mà khóa hai tay y lại, đồng thời hai chân quét qua, Lăng Triệt thuận thế liền ngã trên mặt đất. Một chiêu này tinh túy ở chỗ ra tay vừa nhanh vừa độc, Lăng Triệt cho dù nghĩ tới, thân thể cũng không phản ứng nhanh được như vậy.


Lăng Triệt bị Lăng An Tu đặt ở dưới thân, hai má sát mặt đất, "Ông muốn làm gì?"


"Mày cảm thấy thế nào?" Lăng An Tu ở Lăng Triệt bên tai nói nhỏ. Hơi thở quen thuộc phả bên tai Lăng Triệt có chút nóng rực, Lăng Triệt đột nhiên ý thức được, đây là lần đâu tiên Lăng An Tu chủ động tới gần y như vậy.


Lăng An Tu xưa nay đều không giống những người cha khác, hắn sẽ không ôm con của mình, thậm chí không muốn thân cận. Từ nhỏ đến lớn, Lăng Triệt chỉ có thể bảo trì khoảng cách an toàn với hắn, xa xa mà gọi hắn một tiếng "Ba" . Lăng Triệt còn nhớ, y đã từng phi thường mong đợi Lăng An Tu có thể tự mình dạy y xạ kích hoặc là đánh lộn, như vậy y có thể gần ba hơn một chút, một chút nữa.


Lăng Triệt cười lạnh nói: "Không phải ông cũng muốn thượng tôi đi?"


Nếu như tỉ mỉ nghe, Lăng An Tu có thể phát hiện thanh âm Lăng Triệt thậm chí có một loại run rẩy mong đợi.


"Mày yên tâm, tao cũng không biến thái như vậy." Hai tay Lăng An Tu đưa đến bên hông Lăng Triệt, "Mày không phải luôn luôn chỉ trích tao chưa bao giờ giống như một người cha sao? Ngày hôm nay, tao sẽ cẩn thận thực hiện một chút chức trách của một người cha."


Lăng An Tu đem thắt lưng trên quần Lăng Triệt tháo xuống, đem quần của y kéo cuống đầu gối . Lăng Triệt liều mạng giằng co, lại bị Lăng An Tu áp chế gắt gao.


"Lăng Triệt, tao nhất định phải nói cho mày biết, gần đây mày rất không ngoan. Tao rất tức giận. Mà hư sẽ phải chịu phạt." Lăng An Tu ngữ khí ôn nhu, động tác trên tay lại cực kì thô bạo.


Trong mắt Lăng Triệt lập loè tia sáng kỳ dị, "Tôi vẫn không nghĩ tới, ông còn có loại ham mê này, ba."


Lăng An Tu nắm tóc Lăng Triệt, ngữ khí băng lãnh: "Đừng gọi tao là ba, tao không phải là ba mày."


Lăng Triệt cười khẽ: "Dĩ nhiên không phải, nếu như ông thực sự là ba tôi, tôi thực sự chỉ dám ở trong mơ làm ông, nào dám..."


Lời kế tiếp của Lăng Triệt bởi vì đau đớn mà bị nhấn chìm thắt lưng mạnh mẽ quất trên làn da lúa mạch của Lăng Triệt, để lại vết thương ghê người.


"Lăng Triệt, " Lăng An Tu nhìn Lăng Triệt bằng ánh mắt tận cùng chán ghét, "Tại sao mày không đi chết đi."


Lăng Triệt hài lòng nhắm hai mắt lại. Đối với y mà nói, so với việc chưa tưngf được Lăng An Tu để trong lòng, chưa bao giờ đực hắn nhìn đến, y tình nguyện bị như vậy, kiêu ngạo mà cố chấp chiếm lấy toàn bộ tâm tình của Lăng An Tu.


-- cho dù chỉ là một khắc như vậy, tựa hồ cũng không tồi.


Tác giả có lời muốn nói: Vai chính gặp nhiều tra công như vậy càng ngày càng có tiềm chất S


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam