Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 56: Vương Thiếu Phong ra tay




Sự kiện Trang Mật Ly tiếc lộ cơ mật doanh nghiệp chỉ trong một ngày, toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết.

Cũng vì thế mà những tin đồn thất thiệt bắt đầu lan rộng, bọn họ bàn tán soi mói, có người nói xấu, có người mắng thầm, còn cầu mong Trang Mật Ly ở tù mọt gong.

Hazzi … không biết Trang Mật Ly làm gì lại khiến toàn công ty chán ghét như thế ? ngay cả bà lao công cũng cười tươi như hoa khi biết Trang Mật Ly bị bắt đến đồn cảnh sát cơ đấy.

Câu chuyện đến mấy ngày sau vẫn còn sôi nổi, nghe nói Trang Mật Ly bị đưa ra tòa nhưng bằng chứng vẫn không đầy đủ nên tòa quản lại rất nhiều lần, cho đến một tuần sau, tòa cũng tuyên bố Trang Mật Ly bị kết tội tiết lộ thông tin cơ mật doanh nghiệp nhưng vì lần đầu phạm tội còn có luật sư biện hộ giỏi nên cô ta chỉ lãnh ba năm tù giam.

Đọc xong bài báo, Lăng Tinh Hy cảm thấy có phải cô đã quá ác độc hay không ? nhưng cũng không thể không làm nếu không kẻ vào tù sẽ là cô.

Suy đi nghĩ lại, từ lúc bắt đầu vào kế hoạch trả thù, cô chưa làm gì Vương Vũ Hàn mà còn thay hắn dọn dẹp hết mấy cô tình nhân phiền phức này, không những thế còn gặp nhiều tai họa … rốt cuộc cô đã làm được gì ?

Nhưng giờ nó quan trọng sao ? khi ý nghĩ trả thù đã dần vơi đi vì sự thật kia, giờ trong đầu chỉ nghĩ muốn bỏ chạy mà thôi nhưng Vương Vũ Hàn sẽ thả cô sao ?

“ Tịnh Hy, điện thoại reo kìa.”

Gia Tiểu Mẫn ngồi đối diện thấy điện thoại kêu mãi nhưng Lăng Tịnh Hy như người mất hồn, cô tốt bụng nhắc nhở.

Lăng Tịnh Hy nhìn điện thoại bàn, mệt mỏi bắt máy.

“ Alo …”

“ Lên phòng gặp anh.”

__________________________

“ Cốc, cốc, cốc …”

“ Vào đi.”

Lăng Tịnh Hy đẩy cửa vào, đi đến bàn làm việc, cô khó hiểu nhìn Vương Vũ Hàn.

“ Chủ tịch, ngài gặp tôi có chuyện gì không ?”

Vương Vũ Hàn nhìn cô, cảm thấy có chút nực cười, cách xưng hô của hắn và cô cứ không thay đổi được nhưng rồi cô vẫn phải đi vào khuôn khép thôi.

“ Ừm, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đảm nhận vị trí của Trang Mật Ly.”

“ Hả ?”

Lăng Tịnh Hy giật mình, không nghĩ ngày này lại đến nhanh như thế nhưng hiện giờ cô không muốn.

“ Tôi không thể, Tổng thư ký phải là người có kinh nghiệm lâu năm, tôi lại không học chuyên ngành này nên …”

“ Tôi sẽ từ từ dạy em, đừng nghĩ sẽ từ chối.”

Vương Vũ Hàn nói như đinh đóng cột, nhìn Lăng Tịnh hy cười cười, nếu cô làm thư ký riêng cho hắn, sớm tối đều gặp mặt vậy chẳng phải cô sẽ không có thời gian nghĩ đến Vương Thiếu Phong đó sao ?

“ Được rồi, em ra ngoài sắp xếp lại công việc, bàn giao luôn cho Gia Tiểu Mẫn … bắt đầu từ ngày mai, chuyển hết đồ càn dùng lên đây.”

Lăng Tịnh Hy chỉ còn cách thở dài, cô rầu rỉ gật đầu, xoay người rời đi nhưng mới mấy bước đã bị hắn ôm chặt … hắn sao có thể nhanh đến thế ?

“ Mấy ngày nay rất bận, anh rất nhớ em … anh … rất muốn em.”

Giọng hắn khàn đặc, Lăng Tịnh Hy có thể cảm nhận phía sau lưng có gì đó chọc vào lưng cô, cô rùng mình.

“ Tôi … tôi phải đi sắp xếp mọi thứ .”

Mới nói xong, người bị xoay mạnh, chưa kịp phản ứng, môi đã bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi thẳng tiến vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô nhanh chóng, mà hai tay cũng bắt đầu vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô.

Lăng Tịnh Hy hoảng sợ, bây giờ không phải thời kỳ an toàn, sẽ rất dễ mang thai, lúc trước cô rất muốn có con với hắn nhưng bây giờ thì không.

“ Tôi … không … không thể …”

“ Sao ?” – Hắn buông môi cô ra, mắt mang tia máu dục vọng nhìn cô, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

“ Tôi … không phải thời kỳ an toàn … sẽ … sẽ … ” – cô cúi đầu khó khăn nói.

Vương Vũ Hàn nghe thế, nhíu mày. – “ … Mang thai ?”

Lăng Tịnh Hy gật đầu, Vương Vũ Hàn suy nghĩ một chút, môi cong lên.

“ Ý kiến không tồi.”

Nói xong, hắn lại tiếp tục hôn cô, tay cũng luồng vào váy cô, bắt đầu khiêu khích nơi tư mật của cô.

Lăng Tịnh Hy thấy hắn vẫn tiếp tục, cô biết hắn đã muốn thì trời sập cũng không thể ngăn lại … Hazi, bất quá sau khi xong, cô sẽ uống thuốc tiếp vậy.

Trong tình cảnh lửa dục vọng lên đến cao trào thì cửa lớn mở ra.

“ Anh trai, đến giờ ăn trưa rồi, em muốn …”

Vương Thiếu Phong nói đến một nữa thì câu sau nuốt lại vào bụng luôn, nhìn hai người trước mặt, mắt đầy ý cười.

Lăng Tịnh Hy giật mình, cô nghe tiếng Vương Thiếu Phong, cảm thấy xấu hổ, gục đầu vào vòm ngực rắn chắc của Vương Vũ Hàn … vì sao lại bị gắp gian tại trận thế này ?

“ Không biết phép tắt … nơi đây không có cửa cho em gõ sao ?”

Vương Thiếu Phong cười tao nhã, hắn đi ra cửa gõ cốc cốc cốc.

“ Như vậy được chưa ?”

Mặt Vương Vũ Hàn đen xì, Lăng Tịnh Hy thì đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo.

“ Xin phép, tôi ra ngoài trước.”

Thấy Lăng Tịnh Hy muốn rời đi, Vương Thiếu Phong chắn ngang, lên tiếng.

“ Tịnh Hy, cũng đến giờ ăn trưa, em cùng anh và anh trai đi ăn chung đi.”

“ Xin lỗi nhưng em đã hẹn với Tiểu Mẫn rồi, vì thế để lần khác vậy.”

Cô không muốn ăn cơm vì đối mặt với bọn họ, cơm có thể nuốt nổi sao ?

“ Vậy bốn người cùng ăn … được không anh trai.”

Vương Thiếu Phong nhìn Vương Vũ Hàn nhướng mày nói.

“ Đi thôi.”

Vương Vũ Hàn đi tới ôm eo Lăng Tịnh Hy ra khỏi cửa, Vương Thiếu Phong đi phía sau, môi cười càng đậm hơn.

_______________________

Nhà Ăn.

Không khí quái lạ dị thường, Lăng Tịnh Hy ngồi cùng Gia Tiểu Mẫn và đối diện … một là Chủ tịch của họ, một là Tổng giám đốc tập đoàn bên Mỹ.

Xung quanh không một bóng ma, bởi mấy nhân viên đã nhanh chóng chuyển đổi vị trí khá xa, bọn họ không muốn trong lúc ăn cơm vô tình bị trúng đạn.

Từ lúc món ăn đem ra, Gia Tiểu Mẫn chỉ cúi đầu ăn cho nhanh … vì sao lúc nào cô cũng bị cuốn vào tình huống này, cô đang mang thai, không cho cô một ngày yên ổn sao trời ?

“ Tịnh Hy, hiện tại công ty anh cần thư ký, em có muốn qua giúp anh không ?”

Vương Thiếu Phong lên tiếng, nhìn Lăng Tịnh Hy với anh mắt dịu dàng.

“ Tịnh Hy là Tổng thư ký của anh nếu muốn anh sẽ cho Tiểu Mẫn qua giúp.”

“ Cạch.”

Vừa nghe Vương Vũ Hàn nói xong, Gia Tiểu Mẫn khóc không ra nước mắt … vì sao lại lấy cô ra làm bia đỡ đạn thế này ?

“ Em cần thư ký, không phải kế toán … hơn nữa, người em muốn là Tịnh Hy.”

Vương Thiếu Phong vừa nói vừa chạm tay Lăng Tịnh Hy nhưng chưa chạm tới đã bị Vương Vũ Hàn kéo lại, hắn trừng mắt.

“ Tịnh Hy là của anh.”

Lời tuyên bố tuy không lớn nhưng với cả ngàn cái tai đang nghe ngóng nãy giờ đương nhiên đã lọt thẳng vào, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía bốn người.

Lăng Tịnh Hy lấy tay đỡ trán, cô quả thật có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rữa không sạch nói chi là muốn trốn chạy.

Tiếng di động đột ngột vang lên, Lăng Tịnh Hy luôn cảm thấy may mắn vì mỗi lần rơi vào tình thế bế tắt là có tiếng chuông cứu mạng.

Vương Vũ Hàn bực bội nhíu mày, nhìn dãy số khó chịu bắt máy.

“ Chuyện gì ?”

“ … ”

“ Bảo bọn họn cẩn thận một chút.”

Hắn cúp máy nhìn Lăng Tịnh Hy.

“ Anh có chút chuyện cần xử lý, anh đi trước.” – Lại nhìn Vương Thiếu Phong

“ Anh cảnh cáo em, nếu còn không an phận thì lần này ngay cả em anh cũng không nương tay.”

Vương Vũ Hàn nói xong, hắn nhẹ hôn lên trán Lăng Tịnh hy, sau đó mới rời đi.

Mọi người xung quanh … hóa đá.

“ Mình ăn xong rồi … Tịnh Hy, chúng ta còn nhiều việc phải làm, đi thôi.”

Gia Tiểu Mẫn cảm thấy hàng ngàn con mắt đang phóng tia lade vào họ, nếu còn không đi chắc họ sẽ bị nhìn đến bốc hơi mất.

“ Thiếu Phong, em đi trước … thật xin lỗi.”

“ Tối nay anh muốn mời em một bữa cơm, có được không ?”

Lăng Tịnh Hy chần chừ muốn từ chối nhưng …

“ Đồng ý.” – Gia Tiểu Mẫn đột nhiên lên tiếng, Lăng Tịnh Hy lườm cô nàng.

“ Mình không có mời cậu.” – Vương Thiếu Phong nhíu mày.

“ Mình cũng không cần.” – Cô ghé Lăng Tịnh Hy nói nhỏ.

“ Tối nay có gì muốn nói thì giải quyết luôn một thể đi, đừng dây dưa nữa.”

Nghe Gia Tiểu Mẫn nói thế, Lăng Tịnh Hy gật đầu với hắn, sau đó cũng ly khai.

Vương Thiếu Phong cười nhẹ, nhìn Lăng Tịnh Hy.

_________________________

Nhà Hàng Mộng Nguyệt.

Tối đến, Vương Vũ Hàn vẫn chưa về nên Lăng Tịnh Hy mới dễ dàng đi đến nhà hàng Mộng Nguyệt, đây là lần đầu cô cảm thấy mình rất giống người vợ ngoại tình lén đi tìm tình nhân.

Hazi … cũng không thể trách cô, hàng ngày Vương Thiếu Phong tặng hoa đã khiến Vương Vũ Hàn nổi điên, ngay cả ăn cơm trưa cũng không được huống chi xin hắn đi dùng bữa tối, thôi đành lén một lần giải quyết hết tất cả mọi chuyện vậy.

Trên tầng cao nhất, ánh nến lung linh đầy lãng mạng, ngoài tiếng đàn piano ra không gian thật im ắng.

Lăng Tịnh Hy mặc một bộ váy hoa màu vàng nhạt, tóc thắt bím một bên, ánh mắt lấp lánh như vì sao quan sát xung quanh, thật vắng vẻ … không đón cũng biết cả tầng đã bị Vương Thiếu Phong bao trọn, vì sao hai anh em cứ thích vung tiền hoang phí như thế ?

Vương Thiếu Phong đối diện mặc bộ Âu Phục màu bạc, đôi mắt đào hoa tràn ngập tình ý nhìn Lăng Tịnh Hy, tay nâng ly rượu đỏ.

“ Cạn ly vì hôm nay không bị anh trai anh phá rối.”

Lăng Tịnh Hy cười nhẹ, cũng đưa ly lên cụng với hắn, cô uống ngụm nhỏ.

“ Là em làm phải không ?”

Vừa uống xong ngụm rượu đã nghe Vương Thiếu Phong hỏi, cô cau mày.

“ Chuyện gì ?”

“ Trang Mật Ly.”

Lăng Tịnh Hy nhìn hắn rất lâu, không nói gì chỉ uống thêm ngụm rượu … nghe hắn nói thế cô biết hắn đã biết sự thật, cũng không muốn dối hắn.

“ Phải, các hạng mục quan trọng là do em tung ra.”

Trang Mật Ly dùng email của cô tung ra giá cả đấu thầu thì cô cũng chìu theo ý cô ta tung ra các hạng mục quan trọng, có như thế nếu truy ra, người gặp nạn là cô ta chứ không phải cô.

“ Là vì anh ?” – Vương Thiếu Phong nhướng mày.

“ Không, là vì em.” – Cô nhàn nhạt đáp.

“ Như anh thấy, tình nhân bên cạnh Vũ Hàn khá nhiều, muốn sống sót giữa rừng hoa đầy gai nhọn chỉ có cách khiến mình mọc nhiều gai hơn họ.”

“ Anh không nghĩ em lại trở nên như vậy ? muốn làm Vương Phu nhân … À không, là chị dâu anh sao ?”

Lăng Tịnh Hy lại uống ngụm rượu, cô bình thản đáp.

“ Nếu không làm vậy, em không biết mình còn mạng để gặp lại anh hay không ? … phụ nữ một khi có lòng đố kỵ … chết, vẫn là rất nhẹ nhàng.”

“ Đó là lý do anh không bao giờ có nhiều phụ nữ, nhất là không muốn đắc tội với họ, anh không muốn người mình yêu phải chịu khổ.”

Vương Thiếu Phong nói xong, hắn uống cạn ly rượu, lại rót cho mình một ly, rót cho Lăng Tịnh Hy một ly.

Lăng Tịnh Hy có chút choáng váng, rượu này hơi mạnh nên cô uống một chút thấy hơi chóng mặt, vội đưa tay đỡ trán.

“ Hiện tại, em lại muốn thoát khỏi anh trai anh, em … muốn trốn chạy.”

Vương Thiếu Phong đưa tay nắm lấy tay cô, trầm giọng.

“ Vậy hãy quay về bên cạnh anh, anh sẽ bảo vệ cho em.”

“ Không, em không muốn đến với ai cả … em muốn đi Hy Lạp … muốn cùng ba mẹ sống hết quãng đời còn lại … muốn cùng …”

Nói đến đây, Lăng Tịnh Hy cảm giác đầu rất nặng, nhìn về Vương Thiếu Phong, thấy hắn như được phân thân, có rất nhiều Vương Thiếu Phong, cô giơ tay muốn chạm vào nhưng cảm thấy xung quanh tối lại, dần dần mất đi ý thức.

Vương Thiếu Phong uống cạn ly rượu trên tay, sau đó từ tốn đến bên ngồi cạnh Lăng Tịnh Hy, để đầu của cô dựa vào vai mình, bàn tay to lớn vuốt nhẹ tóc cô, môi cong lên.

“ Em không thể đi ... em chỉ có thể ở lại đây ... có như thế, mọi chuyện mới trở nên thú vị.”