Trác Ngọc

Chương 66: Việt Tư Nam, rốt cuộc là ai?




Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------------------

Phó Trường Lăng tiến lên phía trước, ngừng ở mép giường. Hắn nhìn lướt qua xung quanh, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm người bị đinh trên tường, không nói gì.

Tần Diễn đi đến cạnh hắn, lẳng lặng nhìn Việt Minh, bình tĩnh nói: "Phát hiện được gì không?"

"Trên tay gã có một cái lỗ." Phó Trường Lăng chỉ bàn tay Việt Minh.

Nghe hắn nói, Phó Trường Ngôn đang nhỏ giọng cãi nhau với Thượng Quan Minh Ngạn cũng lập tức nhìn theo, tiến lên một bước, muốn đi lật tay Việt Minh xem thử, kích động nói, "Cái lỗ nào?"

"Đừng chạm vào."

Phó Trường Lăng lấy kiếm gõ tay Phó Trường Ngôn, khiến hắn ui da một tiếng. Phó Trường Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm, thong thả nói: "Cái lỗ này hình tròn, làn da tổn hại, không phải đơn giản là bị đao kiếm khoét ra."

"Đó là cái gì?"

Thượng Quan Minh Ngạn cũng đi lên trước, nhíu mày, Phó Trường Lăng để kiếm lên miệng vết thương kia, niệm chú.

Trong chớp mắt, khối túi da ọp ẹp kia lập tức run lên, có một thứ nho nhỏ nào đó cứ như một con trùng, thoáng chui nhủi dưới túi da nọ, làm như đang bị thứ gì truy đuổi. Chưa đầy một lát, thứ kia liền chui ra khỏi miệng vết thương. Vừa thoát ra, Phó Trường Lăng liền niệm từ "Khóa", sau đó một quả cầu nhỏ trong suốt bọc lấy thứ kia, bay tới trước mặt mọi người.

Nhìn trong tiểu cầu có thể thấy đó là một con rối gỗ nhỏ xíu chỉ bự bằng ngón tay cái, đang đâm lộn xộn ở bên trong, nhìn qua vô cùng hung ác.

Rối gỗ này mang hình dáng con người, lại còn là tư thế quỳ rạp bò trên mặt đất cứ như một con nhện, miệng lớn hơn nhiều so với người thường, nhìn kỹ sẽ thấy hàm răng của nó đang gặm cắn, liều mạng muốn cắn nát quả cầu này.

"Rối trùng."

Phó Trường Ngôn kinh ngạc thốt lên, Phó Trường Lăng nhướng mày: "Hả, ngươi biết?"

"Ta đương nhiên biết," Phó Trường Ngôn bất mãn nói, "Nương ta là đại tiểu thư Việt gia, Trùng Nhân Ngẫu là bí kỹ thứ nhất của Việt gia, cũng chỉ có huyết mạch dòng chính Việt gia mới có thể làm ra thứ này. Hơn nữa không phải tu vi nào cũng làm được, con rối càng nhỏ, càng tinh tế, sẽ càng khó khống chế, cũng khó chế tạo, có thể chế tạo ra thứ này này......"

Phó Trường Ngôn nói tới đó, tự mình dọa mình tới trắng bệch: "Người đó...... cực kì đáng sợ."

"Thứ này," Thượng Quan Minh Ngạn thò vào, nghiêm túc nhìn nhìn, cười cười, "Nhìn qua cũng có chút đáng yêu."

Nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng, có chút nghi hoặc nói, "Thật sự đáng sợ vậy sao?"

Phó Trường Lăng nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, Thượng Quan Minh Ngạn theo bản năng hỏi: "Thẩm huynh nhìn ta làm gì?"

"Ngươi nhìn người trên tường xem," Phó Trường Lăng hất hất cằm về hướng người trên tường, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Ngạn, "Còn đáng yêu sao?"

Thượng Quan Minh Ngạn sắc mặt thay đổi, Phó Trường Lăng bỏ Trùng Nhân Khẩu vào trong linh nang, chậm rãi giải thích: "Kĩ năng chế tác con rối của Việt gia, từ lớn đến nhỏ, càng nhỏ càng khó. Việt gia bí kỹ tổng cộng có bảy tầng, Trùng Nhân Ngẫu là tầng thứ sáu, thứ này nhìn như người, lại có kích cỡ bằng con trùng, con lớn nhất bất quá chỉ bằng móng tay cái, thích ăn máu thịt, cho nên chỉ cần gặp được vật còn sống liền sẽ tự chui vào. Một con Trùng Nhân Ngẫu có thể ăn hết một người, chỉ cần......"

Nói xong, Phó Trường Lăng dựng thẳng lên một ngón tay, Thượng Quan Minh Ngạn nhíu mày: "Một ngày?"

"Một canh giờ."

Phó Trường Lăng nhấn mạnh: "Thậm chí không đến."

"Khi Trùng Nhân Ngẫu tiến vào thân thể sẽ không đau. Đầu tiên nó sẽ gặm nhấm dây thanh, sau đó cắn nát gân mạch tay chân, gặm cắn năm thứ này xong, cơ thể nó sẽ tiết ra một loại dược vật, làm người mất đi cảm giác đau, chờ ngươi không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích nữa, dược hiệu mất đi, nó mới chính thức bắt đầu dùng bữa."

Nghe xong, Phó Trường Ngôn run rẩy, nhịn không được hỏi câu: "Đau...đau không?"

"Ngươi đoán xem?"

Phó Trường Lăng nghiêng đầu liếc mắt một cái, dùng biểu tình đang thấy ngốc tử nói: "Để ngươi bị hàm răng nhỏ kia gặm nhấm, xem ngươi có đau hay không?"

Phó Trường Ngôn rùng mình một cái.

Tần Diễn nhíu mày: "Cũng biết đối phương tu vi cao bao nhiêu sao?"

"Tu vi khó nói được," Phó Trường Lăng nhíu mày, "Chuyện chế tác con rối, trọng ở thiên phú, tu vi chỉ xếp thứ hai. Bất quá nhìn miệng vết thương trên tay người này, thì Trùng Nhân Ngẫu kia lúc đi vào, sợ cũng chỉ lớn hơn hạt gạo một chút. Có thể làm con rối nhỏ như vậy......"

Phó Trường Lăng thần sắc nghiêm trọng: "Sợ là tầng thứ bảy của Khôi Lỗi Thuật Việt gia, người đó cũng đã tu xong rồi."

Những người khác không hiểu tầng thứ bảy Việt gia có nghĩa là gì, Phó Trường Ngôn lại cực kỳ thông suốt, hắn nháy mắt lui một bước, run giọng nói: "Vậy bà ta còn đang làm gì?"

Mọi người quay đầu nhìn về phía Phó Trường Ngôn, Phó Trường Ngôn nhìn chằm chằm người trên tường, không khỏi nói: "Tầng thứ bảy trong Khôi Lỗi Thuật cũng đã tu xong, có thực lực mà còn sợ giết không được chúng ta? Tối hôm qua bà ta trốn làm gì? Giờ bà ta tới, thậm chí giết hết chúng ta còn được!"

"Xem ra," Thượng Quan Minh Ngạn thần sắc ngưng trọng, "Vị tiền bối này, cũng không phải chỉ đơn giản là muốn giết người."

"Có hai loại khả năng."

Phó Trường Lăng phân tích, theo bản năng vuốt ve Đàn Tâm trong tay, thong thả nói: "Thứ nhất, trong chúng ta có ai đó, hoặc là thứ gì đó làm nàng sợ hãi, không dám xuất hiện thẳng mặt."

"Thứ hai," mắt Phó Trường Lăng ánh vẻ lạnh lẽo, "Nàng hiện đã đem nơi này trở thành sân chơi của mình."

"Nàng báo thù, cũng không phải chỉ chết người là xong."

"Công tử," người hầu đứng ở ngoài cửa nghe vậy, nôn nóng lên tiếng, "Vậy làm sao bây giờ?"

Phó Trường Ngôn không nói lời nào, hắn rõ ràng đã luống cuống, sau một hồi, hắn hạ quyết định: "Đi."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ những người khác, cầm kiếm phóng ra bên ngoài, nôn nóng nói: "Lập tức đi!"

Phó Trường Ngôn ra lệnh một tiếng, một đống người thuộc Phó gia xôn xao đi theo hắn ra ngoài. Phó Trường Lăng tiếp tục ôm tay ở bên cạnh nhìn, cau mày đánh giá người trên tường, Tần Diễn nhìn thoáng qua người Phó gia đang vội vội vàng vàng chạy đi bên ngoài, hỏi: "Mặc kệ?"

"Ừm, Minh Ngạn," nghe xong những lời này, Phó Trường Lăng quay đầu nói, "Ngươi giúp ta bám theo Phó Trường Ngôn, đừng để bọn họ phát hiện, quan sát tình huống thế nào."

Thượng Quan Minh Ngạn nghe vậy, do dự một lát rồi đáp ứng: "Ừ."

Nói xong, Thượng Quan Minh Ngạn liền đi ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng Phó Trường Ngôn hô to: "Đi! Mau một chút! Đỡ nương ta lên xe ngựa đi......"

Chẳng bao lâu, âm thanh bên ngoài trở nên nhỏ dần, Phó Trường Lăng dùng thần thức xem xét, thấy cả đám bọn họ đều đã đánh xe ngựa đi mất, hắn mới quay đầu nhìn người trên tường.

"Mình Minh Ngạn đi, vậy có ổn không?"

Tần Diễn nhìn người trên tường, cực kỳ bình tĩnh hỏi hắn. Phó Trường Lăng cười: "Sư huynh cảm thấy không ổn, còn không đi theo?"

"Ngươi có suy nghĩ của ngươi."

Tần Diễn bình đạm nói: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi."

Y tín nhiệm hắn như vậy làm Phó Trường Lăng ấm áp trong lòng, hắn xem xét người trên tường, nói: "Ta chỉ là nhớ tới một chuyện."

"Sao?"

"Làm người sẽ không vi phạm giới hạn đạo đức bản thân." Phó Trường Lăng nói, quay đầu nhìn về phía nơi xa, "Ngươi nói xem, hồi còn ở Vạn Cốt nhai, tại sao Minh Ngạn ăn quỷ, mà không phải Vân Vũ?"

Tần Diễn hơi hơi sửng sốt, Phó Trường Lăng nói tiếp: "Một người chính trực ngay thẳng, sẽ cảm thấy Trùng Nhân Ngẫu đáng yêu sao?"

Tần Diễn không nói gì, Phó Trường Lăng thanh âm bình đạm: "Đương nhiên, đây chỉ là ta tùy tiện nghĩ ngợi thôi. Chỉ là chuyện quan trọng, vẫn không muốn nói trước mặt người khác."

"Phát hiện cái gì?" Phó Trường Lăng mở miệng nói như vậy, Tần Diễn lập tức biết ý Phó Trường Lăng là gì. Phó Trường Lăng quan sát bốn phía, lại nhìn nhìn người trên tường, sau đó nói: "Ngươi có thấy cảnh này quen mắt không?"

"Sao?"

Tần Diễn nhìn chằm chằm người trên tường, Phó Trường Lăng thấy y nhất thời không nhớ, cũng nhắc nhở: "Thượng Quan Nguyệt Hoa, còn nhớ không?"

Vừa nghe câu đó, Tần Diễn tức khắc phản ứng lại.

Lúc trước bọn họ ở Thượng Quan gia, xâm nhập vào hầm Thượng Quan phủ, thảm trạng của Thượng Quan Nguyệt Hoa cũng trông như vậy. Nữ tử bị người nhà hiến tế cho lão tố kia bị đinh ở trên tường, máu tươi nhỏ xuống, sống không bằng chết.

"Mà con rối trùng này," Phó Trường Lăng lật lòng bàn tay, Trùng Nhân Ngẫu lại lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn nâng lên, nhìn chằm chằm nói, "Tư thế bò của nó, ngươi thấy giống Thượng Quan Hồng không?"

Tần Diễn nghe vậy lập tức nhíu mày, Phó Trường Lăng nói tiếp: "Mà tư thế bọn họ, ngươi có nhớ lúc lạc vào ảo cảnh tại Vạn Cốt nhai, chúng ta ở trong kí ức chúng quỷ nhìn thấy trận pháp luyện hóa người kia? Ở bốn góc trận pháp có bốn người bị đinh ở trên phiến đá chính là trông như thế này. Mà giữa bốn người có một thiếu nữ áo tím, khả năng chính là Việt Tư Nam."

"Cho nên, Vạn Cốt nhai, Thượng Quan sơn trang, với cả Thái Bình trấn, rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Tần Diễn chậm rãi nói: "Việt Tư Nam đứng giữa mọi chuyện, lại là nhân vật thế nào?"

"Ta cảm thấy, chúng ta có thể hỏi một người."

Phó Trường Lăng phe phẩy cây quạt giấu đi nãy giờ, rũ mi trầm tư.

"Ai?"

"Việt Tư Hoa."

Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, Tần Diễn đáp ứng: "Chúng ta lập tức đuổi theo."

"Không cần." Phó Trường Lăng nhún vai, "Bọn họ nếu chạy trốn được, đời trước Việt Tư Hoa đã không phải chết."

Nói xong, Phó Trường Lăng lại phất quạt ra sau lưng, đi ra ngoài nói: "Sư huynh, chúng ta trở về đại đường đi, pha một bình trà, chờ một lát, bọn họ sẽ về ngay."

Tần Diễn đứng trong phòng một lúc lâu, y ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên Việt Minh trên tường, sau đó mới đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau trở về đại đường, lúc này tiểu nhị đã ra, đang quét tước đại đường. Vừa thấy hai người đi ra, tiểu nhị sợ tới mức xoay người muốn chạy, Phó Trường Lăng gọi lại gã: "Đứng lại."

"Tiên...tiên sư." tiểu nhị xoay người lại, nhìn Phó Trường Lăng, gượng cười nói, "Ngài còn chưa đi sao."

"Thế nào," Phó Trường Lăng nhướng mày, "Muốn ta đi à?"

"Làm gì có." tiểu nhị cười hề hề, "Ngài ở chỗ này, là vinh hạnh của tiểu điếm."

"Vậy thì pha một bình trà tới đây." Phó Trường Lăng thúc giục, "Sợ ta không trả bạc cho ngươi?"

Nghe bảo pha trà, tiểu nhị thả lỏng một hơi, vội vàng đi pha. Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn ngồi vào bàn, tiểu nhị chẳng những bưng trà, còn bưng một ít đồ ăn, vừa dọn lên bàn vừa nói: "Đây là chưởng quầy mời, hai vị tiên sư từ xa đến làm khách, nếu tiểu điếm có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh các vị thông cảm."

"Không sao."

Phó Trường Lăng lên tiếng, sau đó như chợt nhớ ra cái gì, cười nói: "Nói nghe, các ngươi buôn bán phát đạt không?"

"Buôn bán?" tiểu nhị đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười lên: "Khá tốt, nhưng hơi thiếu khách tới thuê ở, ngày thường chỉ có người quen tới ăn cơm."

"Khoảng bao lâu mới có một khách tới?"

"Cái đó thì hơi khó nói." tiểu nhị nghĩ nghĩ, "Tầm khoảng hai tháng, dù sao lúc có thì cũng phải vài người tới lận."

"Trấn các ngươi nhiều khách điếm như vậy, một, hai tháng mới có mấy khách, buôn bán không lỗ sao?"

"Vậy nên khách điếm không phải đều đổi thành tửu lầu sao?" tiểu nhị bật cười, sau lại nói, "Bất quá tuy một tháng mới có mấy người, nhưng mấy tiên nhân đó đều chi cực kì rộng rãi, tùy tiện ở một đêm, đều đã đủ cho tiểu điếm sống ổn một năm."

Nói xong, tiểu nhị dọn xong đĩa đồ ăn cuối cùng, cung kính nói: "Hai vị tiên sư dùng thong thả."

"Có manh mối rồi đây."

Phó Trường Lăng bốc đậu phộng, quay đầu cười nói: "Nơi khó tìm như vậy, một năm chỉ có vài người khách ngoại lai đi vào, những người này thực sự có thể đi ra sao?"

Vừa mới dứt lời, hậu viện liền truyền đến một tiếng thét chói tai. Tiểu nhị vội chạy vào, lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Gặp quỷ? Ban ngày ban mặt quỷ rống quỷ kêu...A a a!"

Tiểu nhị mới đi vào đã thét hoảng sợ, sau cũng cùng đám người vào trước tê tâm liệt phế hô to: "Chết người! Cứu mạng! Giết người!"

Tiểu nhị té ngã lộn nhào lao ra quỳ trước Phó Trường Lăng và Tần Diễn, dập đầu nói: "Tiên sư, cứu mạng, chết người, bên trong có quỷ giết người!"

"Đừng hoảng hốt."

Phó Trường Lăng nhấp một ngụm trà, từ từ nói: "Là tà ám quấy phá, chúng ta ở đây chính là để bắt nó."

Nghe vậy, trong lòng tiểu nhị thoáng an tâm lại, gã run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng: "Vậy, vậy hiện tại sẽ không xảy ra chuyện?"

"Có chúng ta ở đây, ngươi lại sợ hãi như vậy, chẳng lẽ là không tín nhiệm ta và sư huynh ta?"

Phó Trường Lăng nhướng mày, làm ra dáng vẻ không vui, tiểu nhị vội vàng bồi tội, Tần Diễn nhìn không được, nhàn nhạt nói: "Đừng trêu đùa hắn."

Nói xong, Tần Diễn lấy ra một viên linh thạch đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: "Trước mắt tạm thời không có việc gì, hiện giờ chúng ta ở lại khách điếm, nếu có việc ngươi cứ tìm chúng ta. Linh thạch này ngươi cầm đi, tìm người nâng thi thể ra chôn cất tử tế."

Ngữ điệu Tần Diễn vô cùng vững vàng, nghe không nhịn được mà trở nên an tâm, tiểu nhị bình tĩnh lại, đứng dậy, cũng không dám lấy linh thạch, chỉ nói: "Chúng ta đi ngay."

Nói xong liền lảo đảo chạy trở về.

Phó Trường Lăng nhìn bóng dáng tiểu nhị, nhịn không được cười lên.

Hai người ngồi uống trà ban trưa, vừa hàn huyên vừa uống.

Chưởng quầy lặng lẽ xử lý thi thể, cũng không làm những người khác biết, sợ ảnh hưởng chuyện mua bán, còn tự mình tặng đồ ăn lên, cầu Phó Trường Lăng và Tần Diễn đừng nói ra ngoài. Phó Trường Lăng và Tần Diễn tất nhiên đáp ứng gã, bọn họ cũng không muốn làm loại chuyện này truyền đi lung tung.

Chờ đến buổi chiều, mây đen trên trời dày đặc, Tần Diễn nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Sợ là trời sẽ mưa."

Phó Trường Lăng chống cằm, đáp lại: "Đúng vậy."

Nói xong, hắn giương mắt nhìn về phía bá tánh tới lui, bọn họ có người cầm câu đối, có người mang đèn lồng, vài người lại xách theo rổ đồ ăn, hay là dẫn hài tử tới tiệm phục trang kế bên chọn lựa. Sắc trời tuy âm trầm, bá tánh lại ngập không khí mừng vui rực rỡ.

"Sao nhìn họ hào hứng vậy?"

Phó Trường Lăng hơi có chút khó hiểu, Tần Diễn ngước mắt nhìn thoáng qua xung quanh, trả lời: "Sắp giao thừa."

"Giao thừa gì?" Phó Trường Lăng có chút nghi hoặc, Tần Diễn nhàn nhạt nói, "Năm mới."

Nghe lời này, Phó Trường Lăng mới nhớ, hóa ra Tết Nguyên Đán tới rồi.

Tiên giới không ai mừng Tết Nguyên Đán, cũng không có cái gọi là đoàn viên, không có cái gọi là náo nhiệt. Từng người lo tu luyện của mình, cái gọi là tông tộc, sư môn, bất quá cũng chỉ là ôm một nhóm lửa sưởi ấm, đề phòng bản thân bị người tùy ý khinh nhục giết hại ở cái thế giới quá tàn khốc này.

Thứ nhân gian có nhiều hơn Tiên giới, chính là nhân tình. Là loại tình có khi đem lại phiền muộn cho ngươi, đem lại phiền toái không đáng cho ngươi, nhưng cũng lại có lúc tràn ngập ấm áp.

Sở dĩ Tần Diễn nhớ rõ như vậy, chủ yếu vẫn là vì bản thân y xuất thân từ phàm nhân. Đối với tập tục nhân gian, so với mấy tu sĩ khác y lại biết nhiều hơn nhiều.

Có lẽ cũng chính là vì phần xuất thân đó của y, so với các tu sĩ khác, y càng chú trọng trừ bạo giúp kẻ yếu.

Tiên giới Vân Trạch hiện tại, đã rất ít người còn nguyện ý giúp đỡ bá tánh.

Giúp bá tánh này cũng không có chỗ tốt gì, thứ mà họ có thể cung cấp, phần lớn tiên nhân không quá cần nó. Tiên nhân muốn, là hương thảo linh bảo, là nhanh chóng phi thăng. Giúp đỡ bá tánh, cũng chỉ còn có ngốc tử như Tần Diễn tuân thủ như vậy.

Nhưng cũng nhờ vào số ngốc tử ít ỏi kia, mới có thể miễn cưỡng giữ gìn cho nhân gian một chút tốt đẹp, một tấc an bình.

Bằng không khi mấy thứ tà ác kia lan tràn thế gian, những người thường nọ lại biết phải làm sao chống lại yêu ma, đấu tranh với trời cao?

Tần Diễn chính là lương tâm, là đạo lý của thế gian này. Có lẽ đúng là vì Tần Diễn là người như vậy, mới làm hắn không thể ngừng dời mắt sang nhìn y.

Trong một thoáng đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy, Tần Diễn đời trước sớm đã trở nên xa xôi đi.

Hắn nhớ không nổi bộ dáng giết người của y, nhớ không nổi bộ dáng Ma Quân của y. Trong mắt hắn chỉ còn Tần Diễn của kiếp này: sạch sẽ, ôn nhu, thậm chí còn mang theo vài phần siêu phàm chỉ thánh nhân mới có.

"Nhìn gì đó?"

Tần Diễn phát hiện ánh mắt hắn nãy giờ không chịu dời đi, không khỏi giương mắt nhìn về phía hắn. Phó Trường Lăng cười cười: "Ta đang nghĩ sau này nhất định phải trở thành người như sư huynh."

"Ngươi cũng không phải tiểu hài tử," Tần Diễn bưng chén trà, nhìn người đang nhốn nháo chạy về từ xa kia, bình đạm nói, "Nói nhiều về tương lai làm gì?"

"Sống tốt hiện tại, là đủ rồi."

Đang nói, người đang chạy càng tới càng gần, thanh âm cũng càng ngày càng vang, Phó Trường Lăng giương mắt nhìn qua, phát hiện là Phó Trường Ngôn mang người vội vàng quay trở về. Hắn vừa vào cửa, liền vọt về phía Phó Trường Lăng và Tần Diễn. Hắn hùng hổ đi vào, cứ như đang tìm người để trả thù. Phó Trường Lăng lập tức nổi lên cảnh giác, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh chết nếu tên đệ đệ ngốc kia dám động thủ với hắn.

Có ai ngờ, Phó Trường Ngôn vọt tới trước mặt hai người, lại là bịch một cái —— quỳ xuống tại chỗ!

"Tiền bối......" Phó Trường Ngôn run rẩy nói, "Chúng ta...... Chúng ta không ra được!"

Phó Trường Lăng: "......"

Tần Diễn quay đầu nhìn Phó Trường Lăng, trong mắt ý vị thâm trường, chỉ nói: "Phó gia dạy dỗ không tốt."

"Phó gia không quản hắn nhiều lắm." Phó Trường Lăng sốt ruột cứu chữa, "Những người khác của Phó gia đều không tệ."

"Tiền bối," Phó Trường Ngôn sợ đến căn bản nghe không rõ hai người nói gì, chỉ lắp bắp, "Làm cách nào cũng không ra được, nếu tiếp tục ở lại nơi này, vị kia...vị tiền bối kia lỡ như dùng thủ đoạn hung ác, chúng ta sợ là sống không nổi nữa đâu! Cầu xin hai vị, dẫn dắt chúng ta một đường sống!"

"Ta cảm thấy bộ dạng sợ chết của hắn rất giống nương hắn."

Phó Trường Lăng còn đang căng não nghĩ về gia giáo của Phó gia, vội vàng ném nồi cho Việt Tư Hoa.

Lúc này Việt Tư Hoa cũng vào đại đường.

Sắc mặt nàng trắng bệch, tay chân đều có chút cứng đờ, nhưng vẫn đi tới trước mặt hai người hành lễ: "Hai vị tiểu hữu."

Thanh âm nàng có chút khàn khàn, tư thái tuy rằng không thong dong như ngày thường, nhưng so với Phó Trường Ngôn đã suy sụp từ kiếp nào, tất nhiên vẫn còn tốt hơn nhiều.

Nàng hành lễ xong, giương mắt nhìn về phía Tần Diễn, khàn khàn nói: "Còn thỉnh hai vị nể tình giao hảo tốt đẹp giữa Việt gia và Hồng Mông Thiên cung xưa nay, ra tay hỗ trợ khó khăn này. Ngày sau hai vị chính là đại ân nhân của Việt gia, ta tất sẽ mang lễ dâng tặng Hồng Mông Thiên cung, tự mình đến thăm ân sư, hành lễ đa tạ các vị thật tốt."

Nàng đã nói tới phân thượng này, còn đề cập Hồng Mông Thiên cung, Tần Diễn từ trước đến nay vẫn giữ lễ, y ngồi dậy hành lễ với Việt Tư Hoa, nói: "Phó phu nhân không cần đa lễ, ta ngàn dặm xa xôi đến đây, vốn cũng là vì việc này. Phó phu nhân yên tâm," Tần Diễn thần sắc trấn định, "Chỉ cần phu nhân phối hợp, ta tất sẽ khuynh toàn lực tương trợ. Chỉ là cầu mong phu nhân, không cần nghi kỵ quá nhiều."

"Tần đạo hữu yên tâm." Việt Tư Hoa vội nói, "Lúc trước là ta hiểu lầm hai vị, nhưng hiện tại đã rõ chân tướng mọi việc, tất sẽ không lại lo lắng lập trường hai vị nữa. Ngày sau hai vị chính là khách quý của Việt thị chúng ta, tuyệt đối sẽ không chậm trễ. Còn tiểu nhi tử này của ta," nói xong, Việt Tư Hoa đá Phó Trường Ngôn một chân, nhắc nhở hắn một chút, nói tiếp, "Cũng nguyện ý cùng hai vị kết huynh đệ khác phái, ngày sau gọi hai vị là huynh trưởng, hảo sinh phụng dưỡng."

Nói xong, Việt Tư Hoa thấy mặt hai người hơi kỳ lạ, lại bổ sung: "Nhận làm dưỡng phụ cũng được."

Phó Trường Lăng đang ngồi bên cạnh phụt ra một ngụm trà, nhận ra mình thất thố liền lấy khăn lau môi, ho khù khụ: "Xin lỗi, xin lỗi."

Nói xong, hắn liền cúi đầu, kìm nén cố gắng không cười, không dám ra tiếng.

Tần Diễn bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, quay đầu lại nhìn về phía Việt Tư Hoa, cung kính nói: "Phó phu nhân nói đùa. Chỉ cần Phó phu nhân nguyện ý tin tưởng ta, những chuyện còn lại không cần nghĩ nhiều, cũng không cần nhất định phải kết khế ước gì, ta chỉ là muốn cùng phu nhân biết rõ ràng một chuyện thôi."

Việt Tư Hoa có chút mờ mịt, sau đó liền nghe Tần Diễn bình tĩnh nói: "Việt Tư Nam, rốt cuộc là ai?"