Trác Ngọc

Chương 72: Không thể nói giỡn, thì cũng không thể giấu đi động tâm lẫn chân tình




Editor: Miri

- -----------------------------------------------------------------------

"Ừ."

Tần Diễn gật đầu, Phó Trường Lăng nghe thanh âm trầm tĩnh của y, cảm xúc đang kích động cũng dần dần bằng phẳng lại. Hắn nhìn nhìn xung quanh, thở dài nói: "Thôi, ta cũng không giận tên ngốc như hắn. Hắn ngu si không phải chỉ là chuyện một hai ngày, lập tức tìm ra Việt Tư Nam quan trọng hơn."

"Ừ," Tần Diễn đồng ý, giương mắt nhìn hắn, "Ngươi tính tìm thế nào?"

Phó Trường Lăng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Nàng hẳn sẽ đến lần nữa, tạm thời ta sẽ bày trận pháp bao phủ cả trấn này, nếu nàng tới, ta sẽ lập tức phát hiện. Nhưng làm vậy sẽ có cái giá khá lớn."

"Cái giá gì?"

"Ta tiêu hao quá nhiều linh lực."

Phó Trường Lăng quay đầu nhìn một vòng xung quanh, có chút lo lắng nói: "Muốn thiết trí trận pháp này, ta ít nhất phải nghỉ ngơi một đêm, đến lúc đó thì......"

"Có ta."

Tần Diễn lập tức mở miệng, Phó Trường Lăng biết y sẽ nói vậy nên khi y vừa dứt lời, Phó Trường Lăng lập tức bảo: "Ta biết sư huynh nhất định sẽ che chở ta."

Phó Trường Lăng đánh quạt trong tay, nói: "Giờ chúng ta ra khỏi thành nhìn xem một chút, sau khi xem xét xong, nếu không có gì khác thường, tối nay ta lập tức bày trận."

"Được."

Hai người thương nghị quyết định xong, báo cho Thượng Quan Minh Ngạn một tiếng rồi mới cùng ra khỏi thành.

Thượng Quan Minh Ngạn đã từng tới đây nên dẫn đường đi trước, đầu tiên ba người ra khỏi cửa thành, đi bằng đường mình dùng để tới. Chẳng bao lâu, họ liền cảm giác được mây mù bên cạnh bắt đầu dày đặc lên.

"Càng đi tới, sương mù sẽ càng dày." Thượng Quan Minh Ngạn chậm rãi nói, "Lần trước chúng ta đi được ước chừng một khắc, sau đó hoàn toàn không thấy đường đi nữa."

Thượng Quan Minh Ngạn nói xong, sương mù xung quanh quả thật bắt đầu dày lên. Phó Trường Lăng nâng tay nắm lấy tay Tần Diễn, Tần Diễn quay đầu nhìn hắn, Phó Trường Lăng bình tĩnh nói: "Này không phải sương mù tầm thường."

Tần Diễn giương mắt, liền thấy Thượng Quan Minh Ngạn ở phía trước, chỉ còn lại một bóng dáng mờ ảo.

Phó Trường Lăng gọi lại Thượng Quan Minh Ngạn: "Minh Ngạn."

Thượng Quan Minh Ngạn dừng bước chân, Phó Trường Lăng kéo Tần Diễn đi lênphía trước, sương mù càng ngày càng dày đặc, ba người liền mặt đối mặt đứng, nhưng cũng không thể thấy rõ bộ dáng người khác.

"Ngươi đi về trước đi."

Phó Trường Lăng vừa mở miệng xong lập tức phất quạt, sương mù dày đặc lập tức giống như mây trôi mà bị gió cuốn đi, lộ ra một con đường. Thượng Quan Minh Ngạn ngẩn người, liền nghe Phó Trường Lăng thúc giục: "Mau."

Thượng Quan Minh Ngạn phản ứng lại, vội la lên: "Vậy các ngươi cẩn thận."

Sau đó hắn lập tức xoay người, hoang mang rối loạn đi theo con đường Phó Trường Lăng mở ra, xoay người chạy ra ngoài.

Chờ hắn chạy xa rồi, sương mù dày đặc lại tựa như nước chảy mà giao hòa vào nhau, Phó Trường Lăng căn bản nhìn không thấy người bên cạnh, chỉ cảm thấy được độ ấm của người nọ.

"Ngươi nhìn thấy ta sao?"

Tần Diễn mở miệng ra tiếng, Phó Trường Lăng cười lắc đầu: "Ta không thấy."

"Ta hình như vẫn thấy rõ ngươi."

Tần Diễn thanh âm thực bình tĩnh, Phó Trường Lăng nghe vậy, rất có vài phần bất đắc dĩ: "Bản chất của sương mù kì dị này chính là thuật che mắt, cũng không phải sương mù thật sự tồn tại. Ngươi tu Vô Tình Đạo, nội tâm thanh minh hơn nhiều so với người thường, tất nhiên có thể thấy được."

Tần Diễn nghe vậy thì ừ một tiếng, sau lại bảo: "Vậy ngươi nắm chặt ta là được."

Phó Trường Lăng hơi khựng lại, do dự một lát rồi đáp ứng: "Được."

Kỳ thật hắn vốn dĩ có thể thiết ra một cái kết giới để giải quyết đám sương mù phá rối này, nhưng khi Tần Diễn nhẹ giọng kêu hắn tiếp tục nắm lấy y, hắn lại đột nhiên không muốn nói cho y biết nữa.

Hai người đi trong sương mù một lát, Tần Diễn dừng bước chân, Phó Trường Lăng nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta thấy mộ bia."

"Có bao nhiêu?"

"Rất nhiều." Tần Diễn nhìn lướt qua, lẩm nhẩm một hồi, y mới nói, "Ước chừng, nhiều hơn một ngàn."

"Kéo ta qua đi."

Phó Trường Lăng lập tức mở miệng, Tần Diễn kéo tay hắn tới trước mộ bia, Phó Trường Lăng âm thầm vẽ pháp quyết, rốt cuộc cũng đã thấy rõ đám mộ bia kia.

Những mộ bia đó là những nấm mồ, đằng trước mỗi mộ đều có bia đá nhưng đều trống trơn, không biết người chôn ở đây rốt cuộc là ai.

Phó Trường Lăng nhìn lướt qua, lại phát hiện một mộ bia trong đó không giống những cái khác. Mộ bia kia được dựng rất tốt, rõ ràng được đắp khác hẳn với các mộ bia khác, Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn đi qua, phát hiện trên đó chỉ đơn giản viết bốn chữ: Mộ của Lận Trần.

Tần Diễn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Phó Trường Lăng, hắn nhìn chăm chăm vào bốn chữ này, nhíu chặt mày.

"Lận......" Tần Diễn do dự một lát, rốt cuộc vẫn chọn một xưng hô kính trọng, "Lận tiền bối, sao lại có mộ ở chỗ này?"

Vấn đề này, Phó Trường Lăng cũng muốn biết.

Mọi người đều biết Lận Trần chết trên Thẩm Mệnh đài, mộ của nàng xuất hiện ở đây, rốt cuộc là ngụ ý nàng chưa từng chết trên Thẩm Mệnh đài, hay là ý bảo có người ở chỗ này, lập mộ chôn y phục và di vật của nàng?

Dù là vì cái gì đi nữa, mộ của Lận Trần, tại sao lại ở đây?

"Nếu theo như lời Việt Tư Hoa nói, Việt Tư Nam chỉ hận bà ta, đúng không?"

Phó Trường Lăng lẩm bẩm ra tiếng, Tần Diễn nhìn về phía hắn: "Sao?"

"Tại sao Việt Tư Hoa đã chết, Lận Trần vẫn không buông tha người ở đây rồi đi ra ngoài? Nàng còn muốn giữ họ lại để làm gì?"

Tần Diễn trầm mặc.

Phó Trường Lăng nhìn tên người khắc trên mộ, tiếp tục nói: "Nàng rốt cuộc trốn ở đâu?"

"Có thể đi ra ngoài sao?"

Tần Diễn đột nhiên hỏi một câu như vậy, Phó Trường Lăng nhìn thoáng qua, nhàn nhạt đáp: "Không thể."

"Vì sao?"

Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng cười cười, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, ôn hòa nói: "Nhãn trận của trận pháp này, ta không tìm ra."

Nghe vậy, Tần Diễn vô cùng kinh ngạc. Y không ngờ thiên hạ này vẫn còn tồn tại trận pháp Phó Trường Lăng không thể giải. Phó Trường Lăng nhìn thần sắc y, hiểu y đang nghĩ gì, giải thích: "Bởi vì nhãn trận này chính là bản thân Việt Tư Nam."

"Bản thân nàng?"

Tần Diễn lặp lại, Phó Trường Lăng gật gật đầu, nắm tay Tần Diễn xoay người sang chỗ khác, cùng y đi về chỗ cũ, bình thản nói: "Thái Bình trấn này đại khái chính là đạo tràng của Việt Tư Nam. Hẳn là mấy năm nay nàng vẫn luôn trốn ở đây, cho nên mọi người đều tìm không ra nàng."

"Trận pháp này khác những trận pháp khác, nhãn trận đều nằm trên người nàng. Nếu chúng ta tìm không ra Việt Tư Nam, muốn cưỡng chế phá trận cũng không phải không làm được, chỉ là Vân Vũ tất nhiên cũng ở bên trong đạo tràng này, sợ là sẽ phải chịu liên lụy."

Tần Diễn nghe xong, suy ngẫm một hồi mới nói: "Cho nên, chúng ta hiện tại đang ở trong cơ thể Việt Tư Nam?"

"Cũng có thể giải thích như vậy."

Phó Trường Lăng gật đầu nói: "Thái Bình trấn này hiện tại đã hòa làm một với Việt Tư Nam. Chúng ta hoàn toàn phá trận, Việt Tư Nam cũng không còn. Không có nàng, Thái Bình trấn liền sẽ hoàn toàn sụp đổ, người bên trong sẽ không ai thoát được,, tất nhiên cũng bao gồm Vân Vũ."

"Nếu Vân Vũ ở Thái Bình trấn," Tần Diễn lập tức nói, "Chúng ta phải lập tức tìm hắn."

"Có thể." Phó Trường Lăng gật đầu, sau đó cười cười, "Nhưng sợ là không dễ."

"Hơn nữa, sư huynh," Phó Trường Lăng phe phẩy quạt trong tay, hạ thấp âm giọng, "Ngươi không cảm thấy Thái Bình trấn này có rất nhiều bí mật sao?"

Tần Diễn không nói gì. Y biết trong lòng Phó Trường Lăng đã có đáp án, Phó Trường Lăng tiếp tục nói: "Thậm chí, ta còn có một loại trực giác khác."

"Cái gì?"

"Ta cảm thấy, Việt Tư Nam, tựa hồ là cố ý đưa chúng ta tới đây. Hình như nàng có chuyện gì đó muốn nói cho chúng ta biết."

"Tỷ như?"

"Ta cũng không biết," Phó Trường Lăng bật cười, "Ta cũng chỉ là cảm thấy, Việt Tư Nam hành sự nhìn như tùy tiện, nhưng trên thực tế lại tựa hồ đều có lý do. Từ lúc ta trùng sinh tới nay, mỗi một sự kiện, tựa hồ đều hoàn hoàn khớp nhau. Ngươi xem, Thượng Quan sơn trang, Thượng Quan Hồng dùng tôn nữ Thượng Quan Nguyệt Hoa làm Tụ Linh Trận, Thượng Quan Nguyệt Hoa và Thượng Quan Nguyệt Mẫn đều có Thủy Linh Căn, sinh ngày âm tháng âm năm âm. Hoàn cảnh của Thượng Quan Nguyệt Hoa có phải rất tương tự Việt Tư Nam không? Việt Tư Nam cứu Thượng Quan Nguyệt Mẫn ra khỏi trận pháp, thôi hóa hồn phách nàng thành thành Vô Thi La báo thù. Chuyện đó có phải rất giống với mấy lệ quỷ ở Vạn Cốt nhai không?"

"Mỗi một hành động của Việt Tư Nam dường như đều đang ám chỉ chuyện gì đó. Nàng bắt Vân Vũ đi, tất cũng không phải là vô duyên vô cớ bắt đi. Ngươi không cảm thấy, hiện tại chúng ta vào trong đây, rất giống bị nàng dắt mũi đi vào sao?"

"Nhưng nếu vậy thì có một điều kiện thiết yếu."

Tần Diễn bình tĩnh mở miệng, Phó Trường Lăng "hả" một tiếng, liền nghe Tần Diễn điềm đạm đáp: "Đó chính là, Việt Tư Nam biết ngươi sống lại."

Lời này khiến cho Phó Trường Lăng sửng sốt, Tần Diễn tiếp tục nói: "Bằng không, nàng sẽ không đoán được chuyện ngươi sẽ đến Thái Bình trấn."

Phó Trường Lăng không nói gì. Trên đường hai người trở về, hắn đột nhiên nói: "Ta vẫn luôn có một việc băn khoăn trong lòng."

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước: "Tại sao ta trùng sinh? Ta vẫn luôn cảm thấy, chuyện ta sống lại chỉ là trùng hợp. Bây giờ ngươi nói vậy, thật ra lại làm ta có một suy nghĩ khác."

"Có lẽ," Tần Diễn hiểu ý tứ của hắn, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngươi cũng không phải ngẫu nhiên trùng sinh."

"Bất quá, này cũng quá mơ hồ." Phó Trường Lăng cười cười, "Trước khi ta trùng sinh đã là Độ Kiếp Hậu Kỳ, chuyện ta không làm được, nếu thiên hạ còn có người khác làm được, tất nhiên ta sẽ biết."

"Chờ chúng ta tìm được Việt Tư Nam rồi," Tần Diễn suy tư tự hỏi trong lòng, "Có lẽ chúng ta sẽ biết."

"Ngươi nói phải."

Phó Trường Lăng thả lỏng ngữ khí: "Đi bước nào, xem bước ấy. Hơn nữa," Phó Trường Lăng nhìn về phía Tần Diễn, cười tủm tỉm, "Sư huynh dù thế nào cũng sẽ che chở ta, đúng không?"

Hai người nói chuyện một hồi đã thoát ra khỏi sương mù, Tần Diễn dừng bước chân, lẳng lặng nhìn hắn. Phó Trường Lăng bị ánh mắt của y dòm tới mức lông tơ dựng đứng, cứng đờ hỏi: "Sao...sao vậy?"

"Ngươi nhìn được."

Tần Diễn mở miệng khẳng định, trong lòng Phó Trường Lăng "Lộp bộp" một cái, tay vội vàng buông lỏng ra, có chút lúng túng nói: "Thực ra không nhìn rõ lắm."

Tần Diễn không nói lời nào, bình tĩnh nhìn hắn. Phó Trường Lăng trong lòng có chút hốt hoảng, cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, sư huynh, sau này ta sẽ không đùa như vậy nữa."

"Ngươi..." Tần Diễn do dự một lát, rốt cuộc vẫn nói, "Không nên dối gạt ta."

Lời này làm Phó Trường Lăng do dự, Tần Diễn thấy hắn chần chờ, không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy lời mình nói không phù hợp lắm, y do dự một lát, chậm rãi nói: "Cũng bớt đùa lại."

"Đã biết." Phó Trường Lăng cười khổ đáp ứng, "Đều nghe sư huynh."

Nói câu này xong, hai người đều trầm mặc, không khí có vài phần xấu hổ. Sau một lúc lâu, Phó Trường Lăng ngẩng đầu lên, nhìn nhìn sắc trời, cười nói: "Hôm này trời tối sớm, chúng ta trở về đi."

"Ừ."

Tần Diễn đồng ý, nhìn Phó Trường Lăng đi lên trước, còn y thì theo sau.

Hai người một trước một sau đi rồi, chẳng mấy chốc, Phó Trường Lăng bắt đầu chậm rãi lên tiếng: "Sư huynh biết vừa rồi ngươi bảo ta đừng gạt ngươi, tại sao ta lại im lặng không?"

Tần Diễn không rõ, giương mắt nhìn lưng Phó Trường Lăng, sau đó liền nghe hắn cười nói: "Nếu ta đáp ứng không thể gạt sư huynh..."

Dứt lời, hắn quay đầu lại, một đôi mắt đào hoa cong lên che khuất cảm xúc chôn trong đó, "Thì ta không thể nói giỡn với sư huynh nữa."

Tần Diễn ngẩn người, sau đó có chút bất đắc dĩ cười lên.

"Ngươi đấy," y khẽ thở dài, "Vốn cũng không nên thích nói giỡn như vậy."

Phó Trường Lăng cười tủm tỉm không nói gì.

Khoảnh khắc đó, kỳ thật hắn rất muốn bổ sung trọn vẹn câu nói kia.

Nếu không thể nói giỡn, vậy thì bao nhiêu chân tình lẫn động tâm hắn đang khắc chế kia, sẽ không thể giấu giếm được nữa.

- ---------------------------

Lời Editor:

"Sự thay đổi thật sự của một người rất khó để nhận ra."

Tần Diễn không đưa kiếm ngọc cho Lăng cầm nữa mà để Lăng cầm tay.~