Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 22: “Còn đau không? Nếu không…… Nếu không tớ thổi thổi cho cậu.”




Editor: Mứt Chanh

Kể từ khi quảng cáo dầu gội của Mâu Tư Tư lên sóng, sự cố từ cô ấy càng ngày càng nhiều. Như trong các bộ phim truyền hình Nhật Bản, “các chàng trai nhìn thấy cô ấy rồi va vào tường” xảy ra hầu như mỗi ngày, miếu hòa thượng bên lớp tự nhiên kia càng xao động bất an.Các nam sinh xếp hàng xum xoe, bàn của cô ấy vĩnh viễn chứa đầy các loại đồ ăn vặt.

Lớp xã hội như một quả bom hồng có thể kích nổ bất cứ lúc nào, chủ nhiệm lớp khoa học tự nhiên thật sự chịu không nổi nữa liền đem Mâu Tư Tư đến văn phòng dạy bảo.

Dương Tâm Dược không yên tâm vì cô ấy cho lắm, vừa vặn cô lấy lí do nộp bài tập cùng đi qua đó  nhìn tình huống một chút.

Chủ nhiệm lớp khoa học tự nhiên họ Lí, đầu trọc, bụng bia đeo cặp mắt kính dày, trên mặt treo ba lượng thịt, hai má đã bị thịt kéo xuống.

Chỉ nghe ông nói: “Bạn học Mâu Tư Tư, gần đây vì em mà lớp tôi xuất hiện rất nhiều sự kiện tranh giành tình cảm. Ngày hôm qua còn có người ở WC nam đánh nhau, tôi vừa hỏi mới biết được bởi vì ngày hôm qua em ở nhà ăn đứng ở bên cạnh lớp trưởng……”

“Lớp trưởng lớp Khoa học tự nhiên, xin hỏi là bạn nào?”

“Tên là……”

“Thầy Lý, em là hỏi trông như thế nào?”

Thầy Lý hình dung một chút: “Tóc húi cua, mang mắt kính, mặc áo sơmi kẻ ô vuông……” Cái hình dung này đủ để bao quát 80% nam sinh lớp khoa học tự nhiên.

“Cao khoảng bao nhiêu ạ?”

“Khoảng 1m75, 1m76.”

Mâu Tư Tư cười, ngữ khí không nhanh không chậm: “Thầy yên tâm, nam sinh không cao hơn em, em không nhìn tới.”

Không phải “chướng mắt”, là căn bản “không nhìn tới”.

Thầy Lí ngay lập tức bị chọc giận trước thái độ kiêu ngạo của cô ấy. Khi ông vỗ bàn và muốn đứng dậy, ông muốn chỉ thẳng vào mũi Mâu Tư Tư mà mắng nhưng ông nhận ra rằng ông không cao bằng một cô gái mười tám tuổi cho nên phải vội vàng ngồi lại. Đứng cùng một chỗ thế này, khí thế toàn chạy đi hết.

Ông nói với Mâu Tư Tư từ “Em em em” nửa ngày,sau đó nói một cách hung hăng: “Tôi biết nhà em có tiền, tôi cũng biết thí sinh Nghệ thuật bọn em tới đây để chơi. Nhưng tôi hy vọng em nhớ kỹ, đây là lớp học lại, đây là trường học! Em nhìn em xem, mỗi ngày tô mi vẽ mắt xịt nước hoa, một chút dáng vẻ học sinh cũng không có! Nếu em muốn làm đẹp thì về nhà mà làm đẹp, đừng đem không khí không tốt này mang đến trường học, ảnh hưởng bạn học lớp chúng tôi học tập……”

Ông càng nói càng nghiện, nước miếng tung bay như muốn đem Mâu Tư Tư biến thành hạt bụi. Mâu Tư Tư cũng không cãi lại liền cúi đầu nghe ông răn dạy, dáng vẻ “nhận sai” này khiến lòng tự trọng của ông càng lớn, thanh âm cũng theo đó mà lớn lên.

Ở trong miệng của ông, dường như Mâu Tư Tư chính là Bao Tự Đát Kỷ hại nước hại dân, mà đám tiểu tử của lớp ông chính là nhân sĩ vô tội bị cô ấy mê hoặc. Ông hận không thể đem hết sai lầm đều đẩy đến trên người cô gái này.

“Thầy! Thầy nói thật là quá đáng!”

Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo đánh gãy lời ông nói.

Chủ nhiệm Lí sặc một ngụm, muốn nhìn xem một chút là con nhóc nào to gan lớn mật đến như vậy, kết quả nhìn về phía tiếng nói thế nhưng thấy được một hình bóng quen thuộc.

“Dương Tâm Dược, thầy biết em là lớp trưởng lớp xã hội, nhưng thầy giáo nói chuyện không cần xen mồm.” Ông nhíu mày nói, “Muốn bảo vệ bạn học không cần dùng phương pháp không lễ phép như vậy.”

Mâu Tư Tư kinh ngạc, cô ấy không phản bác không phải bởi vì cô “biết sai” mà là lười so đo cùng người lớn tuổi. Dù sao ông cũng không phải giáo viên chủ nhiệm của cô ấy, nước miếng lại nhiều, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy. Chỉ là cô ấy không nghĩ tới, học sinh ngoan Dương Tâm Dược  này, lớp trưởng tốt này sẽ ở thời điểm này đứng ra bảo vệ mình, rõ ràng chuyện này căn bản không liên quan đến cô……

Dương Tâm Dược vội vàng đi đến trước mặt hai người, trực tiếp cất bước ngăn trở Mâu Tư Tư. Cô thấp hơn Mâu Tư Tư mười centimet nhưng lại giống đại tỷ đem Mâu Tư Tư bảo hộ ở phía sau.

Mâu Tư Tư cúi đầu nhìn chỏm tóc của cô, xung quanh chỏm tóc lay động như là một bụi cỏ dại bừng bừng phấn chấn làm cho cô ấy rất muốn dùng tay sờ thử xem.

“Thưa thầy, em không chỉ là lớp trưởng lớp xã hội mà em còn là bạn cùng phòng của Mâu Tư Tư. Em có thể làm chứng, trừ bỏ vấn đề về việc học, Mâu Tư Tư cơ hồ không cùng nam sinh nói chuyện mà chỉ cùng nữ sinh chơi. Cậu ấy xác thật lớn lên rất đẹp nhưng lớn lên đẹp là tội lỗi sao? Chỉ bởi vì cậu ấy lớn lên đẹp, bởi vì cậu ấy là minh tinh, nam sinh nhìn cậu ấy thêm vài lần thì là cậu ấy sai sao?” Dương Tâm Dược theo lý cố gắng, một bước cũng không nhường, “Cho nên đinh sắt bị hấp dẫn thì trách nam châm sao? Địa cầu quay quanh thì trách mặt trời sao?”

”Em…… Em……”

Dương Tâm Dược ưỡn ngực lên giống như là một  tấm chắn, chặt chẽ bảo vệ bạn cùng phòng ở phía sau: “Thưa thầy, tụi em gọi thầy một tiếng thầy là bởi vì chúng em hy vọng thầy có thể ‘ giảng dạy và giải đáp thắc mắc’ cho tụi em chứ không phải đem sai lầm của người khác tròng lên trên đầu chúng em vì những lí do không thể giải thích được!”

Tại khoảnh khắc này, Mâu Tư Tư nhìn bóng dáng của Dương Tâm Dược, trong đầu loáng thoáng xuất hiện một từ —— “Nữ hiệp”.

Cô ấy nhớ tới chuôi Hoa Kiếm treo ở trên tường ký túc xá. Chuôi kiếm này cùng với dáng vẻ của Dương Tâm Dược bây giờ dần dần dung hợp, khí thái của kiếm sĩ được thể hiện một cách sống động vào lúc này. Nếu Cổ Long tiên sinh biết Dương Tâm Dược thì nhất định sẽ vì cô mà tự mình viết một quyển sách rồi.



Chủ nhiệm lớp xã hội khoan thai tới muộn, khẩn cấp kêu ngừng trận “Áp bách cùng phản kháng” này.

Hai vị chủ nhiệm lớp là đồng nghiệp, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy cho nên chủ nhiệm lớp văn không thể đánh vào mặt mũi đối phương được. Ông ấy ở bên trong ba phải, lao lực trăm cay ngàn đắng cuối cùng mới đem đối phương dỗ đi, hơn nữa đáp ứng ông tuyệt đối giáo dục thật tốt hai cái con nhóc này.

Chờ đến khi văn phòng chỉ còn lại  ba người bọn họ, chủ nhiệm lớp xã hội nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Dương Tâm Dược liền bật cười.

“Như thế nào hiện tại biết nghĩ mà sợ rồi sao? Vừa rồi thời điểm rống với thầy giáo tiếng không phải rất lớn sao?”

Dương Tâm Dược nhỏ giọng nói: “…… Em nơi nào rống với thầy ấy? Thầy ấy không nói lý, em đây chỉ muốn cùng thầy ấy giảng đạo lý.”

Mâu Tư Tư cũng nói: “Thưa thầy, việc này là bởi vì em mà dựng lên, lớp trưởng chỉ là vì giúp em.”

Chủ nhiệm lớp xã hội nhìn cô rồi lại nhìn cô ấy, bỗng nhiên đề ra một đề tài không mấy liên quan: “Các em có biết không, vốn dĩ lúc an bài ký túc xá, người quản lý đem thí sinh Nghệ thuật cùng học sinh bình thường tách ra sợ các phương diện sẽ có xung đột. Nhưng an bài tới an bài lui cuối cùng hai em còn dư lại, chỉ có thể đưa vào ở một phòng…… Hiện tại xem ra an bài này không sai.” Cũng chỉ có người có tính cách như Dương Tâm Dược mới có thể hòa tan tảng băng “thần tiên tỷ tỷ” này thôi.

Hai tiểu cô nương thế mới biết được thân phận bất đồng của hai người có thể ở cùng nhau dưới mái hiên, trong đó cư nhiên còn có khúc chiết như vậy.

Ông nói xong liền vung tay lên: “Được rồi, thời gian nghỉ ngơi cũng sớm kết thúc, các em nhanh trở về đi học đi.”

Dương Tâm Dược chớp chớp mắt: “Thầy, thầy không phê bình em sao?”

“Có cái gì mà phê bình chứ?” Thầy chủ nhiệm  nói, “Chính ông ta quản không được nam sinh lớp mình thế mà lại đây hướng hai tiểu cô nương bọn em phát hỏa, thật không biết mắc cỡ.”

Dương Tâm Dược hì hì đáp, lôi kéo Mâu Tư Tư cảm tạ thầy rồi nhanh chóng rời đi.



Trước khi ra khỏi văn phòng, Mâu Tư Tư đột nhiên hỏi: “Lớp trưởng, trước kia ở đội đấu kiếm, cậu có phải là đội trưởng hay không?”

“Đúng vậy, như thế nào mà cậu đoán được?”

Nữ thần Mâu không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: “Có cậu ở phía trước, thật đúng là rất an tâm.”

“……?”

Cửa văn phòng là đẩy ra ngoài, sức lực của Dương Tâm Dược lại lớn mạnh  ai ngờ nghe được một tiếng “Ai u” —— đụng vào cái mũi người nào đó rồi.

Dương Tâm Dược theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bạn cùng bàn Chung Khả cư nhiên đứng ở ngoài văn phòng, che lại cái mũi hít hà một hơi, vành mắt cũng đỏ lên.

“Xin lỗi xin lỗi!” Dương Tâm Dược hoảng sợ, vội vàng nắm tay cậu, muốn nhìn một chút mũi cậu thế nào.

Mũi của hot boy rất xinh đẹp, mũi cao thẳng, cánh mũi lại nhỏ có vẻ đặc biệt có tinh thần. Nếu cô đem cái mũi đẹp như vậy đạp xuống đất, cô tuyệt đối phải hối hận cả đời.

Hai cổ tay của chàng trai bị cô chặt chẽ nắm chặt ở trong tay, chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy chóp mũi của cậu đỏ bừng, thường thường hút hút cái mũi, xem bộ dáng vẻ kia bị đâm không nhẹ.

Dương Tâm Dược kề sát vào cậu, mũi chân nhón, ngửa đầu cẩn thận quan sát mũi cậu. Đôi mắt hạnh của cô gái tràn đầy quan tâm, lông mi nhấp nháy nhấp nhá, lại là oán trách lại là áy náy: “Cậu…… Cậu nói xem cậu dán ở cửa văn phòng làm gì.”

Khóe mắt của Chung Khả còn treo vài giọt nước mắt, chậm rãi nói: “Này không phải là lo lắng cho cậu sao?”

“……” Trong lòng Dương Tâm Dược nhảy dựng, hỏi, “Thầy Văn kêu cậu tới cứu binh sao?”

Chung Khả không nói chuyện mà chỉ gật gật đầu, một chút vệt đỏ ngay mũi nhìn qua càng đáng thương hơn.

Dương Tâm Dược không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Cô từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là “đội trưởng”, “lớp trưởng” trong lòng người khác.Cô vĩnh viễn xông vào tiền tuyến, trở thành người hộ thuẫn trước người khác; hiện giờ, khi cô quan tâm đến sự an nguy của người khác, cuối cùng cũng có người có thể đứng dậy, một tấc cũng không rời bảo hộ cô.

Cô nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của chàng trai, một tia rung động loáng thoáng trong lòng chưa từng có dâng lên.

“Còn đau không? Nếu không…… Nếu không tớ thổi thổi cho cậu.”

Nói được thì làm được, cô phồng má hút một hơi, hai má đều căng phồng lên.

Dáng vẻ này của cô thật sự quá thú vị, Chung Khả gần gũi nhìn “cá nóc nhỏ” này không nhịn nỗi phụt một tiếng bật cười. Kết quả một nụ cười như vậy, bầu không khí dường như ái muội giữa hai người cuối cùng cũng biến mất ngay lập tức.

Mâu Tư Tư ở bên cạnh lén lút vây xem sau một lúc lâu bất đắc dĩ che lại cái trán, cảm thấy chính mình cầu cho cô bùa tình yêu hoàn toàn là lãng phí.

Quên đi, quản người khác làm gì, Dương Tâm Dược muốn cùng ai yêu đương cũng không liên quan đến cô ấy.

Mâu Tư Tư cất bước đi về phòng học, đem hai người ném ở phía sau.

Ai ngờ cô ấy còn chưa vào cửa đã bị người khác ngăn cản.

Mâu Tư Tư cúi đầu vừa thấy, người ngăn cô ấy lại chính là bạn học cùng lớp Đới Kỳ Lân.

Đới Kỳ Lân thấy cô ấy nhìn về phía cậu ta, có chút khẩn trương đẩy đẩy mắt kính trên mũi, lấy hết can đảm đáp lời: “Cái kia…… bạn học Mâu Tư Tư, tôi nghe người ta nói, cậu có thể cao như thế, bởi vì cậu là con lai! Này, đây là thật vậy chăng?”

Mâu Tư Tư vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Quả nhiên đúng vậy!” Mắt kính nhỏ hưng phấn,giọng nói cũng run rẩy, “Vậy cậu đến từ đâu?”

“Tỉnh Lỗ cùng Bắc Kinh.”

“……”

“À đúng rồi, tổ tiên hình như có chút huyết thống ở tỉnh.”

“……”

Đới Kỳ Lân trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ,cõi lòng của thiếu nam tan nát đầy đất. Mâu Tư Tư vung mái tóc, mắt nhìn thẳng liền rời đi.

Cách đó không xa, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả đang quay đầu nhìn bọn họ, không nhịn nỗi mà cười thành tiếng.

Chung Khả phớt lờ cơn đau trên mũi, cậu khom người cười rồi đem đầu tránh ở trên vai Dương Tâm Dược, tiếng cười trầm thấp vừa vặn rơi vào bên tai cô gái, nhiệt khí dâng lên khiến tai cô đỏ đi. Mà Dương Tâm Dược giấu tiếng cười trên ngực chàng trai, sợi tóc buông xuống ở trên nút áo sơ mi của cậu.Lúc cô cười,mái tóc của cô cũng run rẩy theo, cào trong lòng Chung Khả đến ngứa ngáy.

Đới Kỳ Lân nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, xấu hổ rồi giận dữ bỏ chạy.

Dương Tâm Dược thật vất vả mới dừng lại được,cô đẩy Chung Khả một phen rồi nói: “Không cần cười nữa, cậu xem Đới Kỳ Lân tức giận kìa.”

Lúc này Chung Khả  mới từ trên vai cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt treo đầy nước mắt, bất quá lần này tất cả đều là cười ra nước mắt.

“Lớp trưởng, rõ ràng cậu cũng có cười.” Cậu không lưu tình chút nào vạch trần cô.

“Tớ đây là…… Tớ đây là……” Dương Tâm Dược vốn định trưng ra một khuôn mặt nghiêm túc, nhưng thực nhanh đã bị phá vỡ. Cô bất đắc dĩ nhận thua, “Được rồi, bởi vì nhìn Đới Kỳ Lân ăn mệt thật sự rất thú vị.”

Trước khi có kết quả của kì thi tháng, “học bá” Đới Kỳ Lân không thiếu ở trong ban diễu võ dương oai, chỉ điểm giang sơn. Thẳng cho đến khi Chung Khả dùng thành tích 700 điểm hung hăng đánh vào mặt cậu ta, cậu ta mới thành thật một chút, cảm giác tồn tại rất thấp. Không nghĩ tới, Đới Kỳ Lân mắt cao hơn đỉnh cư nhiên sẽ thích Mâu Tư Tư, còn dùng phương pháp tiếp cận cũ kĩ đến như vậy……

Dương Tâm Dược nhìn dáng vẻ  nhanh nhẹn rời đi  của Mâu Tư Tư, lẩm bẩm tự nói: “Chung Khả, cậu nói xem lớn lên xinh đẹp đến tột cùng là một loại cảm giác gì?”

Nếu cô cũng giống bạn cùng bàn, thân cao chân dài da trắng xinh đẹp, có phải anh trai tiểu Phương sẽ đối với cô nhất kiến chung tình hay không?

Chung Khả buột miệng thốt ra một câu: “Cậu soi gương chẳng phải sẽ biết sao?”

“……” Dương Tâm Dược sửng sốt vài giây, sau khi kịp phản ứng lại đẩy cậu một chút, chỉ là lần này trên tay không thể không dùng sức. “Tớ nói là lớn lên thật xinh đẹp thật xinh đẹp, người gặp người thích! Tớ như vậy không tính.”

“Nhưng cậu người gặp người thích mà.” Chung Khả ngơ ngác mà nói, “Thầy thích cậu, Bạch Thiên Viên Tiêu thích cậu, Đại Bắc Hiểu Nam thích cậu, còn có…… Còn có……”

“Còn có” “người” ở phía sau kia, Chung Khả kịp thời dừng lại.