Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 52: Công viên giải trí (5)




Cứ như vậy một giây đồng hồ trôi qua, Phương Đỗ Nhược cho rằng cô gái được anh xem như em gái lại đang nói giỡn với anh.

Nhưng rất nhanh anh ấy đã hiểu là không phải như thế.

Cho dù bình thường thoạt nhìn Dương Tâm Dược trông hoạt bát, rộng rãi, lại lỗ mãng…… Nhưng cô là một cô gái, tuyệt đối sẽ không dùng tự trọng của mình để làm một trò đùa.

Phương Đỗ Nhược có thể cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn taymình đang run rẩy. Thực sự cô không có vẻ tự tin như vẻ bề ngoài của cô.

Thanh niên tạm dừng chỉ trong thời gian rất ngắn, Dương Tâm Dược vẫn luôn mở to đôi mắt kia, mong đợi mà nhìn anh ấy, hy vọng có thể ở trên mặt anh ấy nhìn thấy một chút ít ngạc nhiên cùng xúc động.

Nhưng Phương Đỗ Nhược nói: “Cảm ơn em.”

Sau đó anh ấy buông lỏng tay ra.

Dương Tâm Dược hoảng hốt, tay nhỏ bất khuất lại kéo lấy.

Phương Đỗ Nhược lui một bước. Dương Tâm Dược quả thật cũng không thể xác định được anh ấy có phải thật sự “thối lui” hay không, cơ thể anh hơi lung lay một chút, tựa như đối thủ trên sân thi đấu nghiêng đi thân mình, trong gang tấc thoát khỏi tiến công của cô. Nhát kiếm này của cô đã đâm vào không khí.

Không, không nên nói là đâm vào không khí.

Mũi kiếm của cô xác xác thật thật chạm vào vị trí hiệu quả của anh. Nhưng không đợi cô dùng sức, anh ấy đã nhẹ nhàng bâng quơ dời đi.

Bên tai dường như có giọng nói của trọng tài, nói với cô: Dương Tâm Dược, công kích của em không có hiệu quả.

Cô muốn khiếu nại.

“Anh tiểu Phương, em không cần anh ‘ cảm ơn ’!” Dương Tâm Dược nôn nóng, hoang mang, lại cực kỳ chân thành tha thiết mà nhìn anh ấy, “Em chỉ muốn anh ‘ thích ’…… Cho dù bây giờ anh không thích em cũng không sao! Em có thể đối tốt với anh, về sau anh cũng sẽ thích em!”

Cô nói: “Anh có phải cảm thấy em còn nhỏ hay không? Em không còn nhỏ, em đã trưởng thành, đã phải vào đại học! Em rất nhanh sẽ đuổi theo anh!”

Cô nói: “Hay là anh cảm thấy hiểu biết giữa chúng ta không đủ nhiều? Em  cao một mét sáu tám, cung Song Tử, sở thích là ăn cơm cùng luyện kiếm, màu sắc thích nhất là màu vàng.”

Cô nói: “Nếu anh có chỗ nào không hài lòng, em đều có thể sửa. Em sẽ để tóc dài, em sẽ giảm béo, em sẽ thi đậu đại học của anh, em sẽ không để cho anh mất mặt!”

Mỗi lần cô nói một câu, giọng cô tăng lên một chút, và thậm chí lấn át cả nhạc nền điếc tai trong âm thanh nổi.

Nhưng khi nói xong lời cuối cùng, giọng cô bất chợt rơi xuống như thể có một cơn gió nhẹ không thể nhẹ hơn, thổi bay nụ hoa chưa nở..

Dương Tâm Dược nhẹ giọng hỏi: “Anh tiểu Phương, em thích anh, anh lại không có bạn gái, vì cái gì không thử nhìn em chứ?”

Bởi vì kích động, gương mặt của cô hơi hơi phiếm hồng, nhưng màu hồng này nhanh chóng lại bị trắng bệch bao trùm.

Trong lòng Phương Đỗ Nhược hơi có chút phức tạp. Anh ấy nhìn cô, biết cô đối đãi với tình cảm rất ngây thơ nhưng rất chấp nhất, nhưng anh ấy chưa từng nghĩ tới sự ngây thơ cùng chấp nhất sẽ dừng ở trên người mình.

Anh ấy đã 25 tuổi, bởi vì anh vẫn luôn thực tập ở văn phòng luật sư của người thầy tiến sĩ cho nên cũng coi như nửa chân đã bước vào xã hội. Ở trong thế giới của người trưởng thành, càng ngày càng ít xuất hiện chữ  “thích” trắng ra như vậy, mà dùng ám chỉ càng mịt mờ càng uyển chuyển tới thay thế để nói ra quan hệ tình cảm.

Giữa người trưởng thành sẽ không dễ dàng nói “thích”, như vậy cho dù bị cự tuyệt cũng có thể cho giữ hai bên một đường sống, giữ lại hai phần tình cảm. Sau khi xoay người về đến giới hạn, như cũ vẫn có thể bảo trì phóng khoáng tự tại.

Nhưng đối với Dương Tâm Dược vừa mới thành niên mà nói, thích chính là thích, chính là muốn lớn tiếng nói ra.

Nếu đứng ở trước mặt Phương Đỗ Nhược là bạn học nữ, nữ đồng nghiệp, lãnh đạo nữ, anh ấy có một vạn loại phương pháp uyển chuyển từ chối, dùng phương thức am hiểu nhất của người trưởng thành là giả câm vờ điếc, đối với phần cảm tình này làm như không thấy.

Nhưng đối mặt với Dương Tâm Dược – người mà mình xem như là em gái, Phương Đỗ Nhược không thể có lệ như vậy.

Anh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng.

“Tâm Dược, anh thực sự cảm ơn em đã thích anh.” Giọng anh ấy lanh lảnh êm tai, “Nói thật, anh rất ngạc nhiên, trước nay anh không nghĩ tới em sẽ có ý nghĩ như vậy với anh, bởi vì ở trong lòng anh vẫn luôn xem em như em gái. Em đừng vội, nghe anh nói xong.”

“Anh coi em như em gái, không phải bởi vì em không có‘ nữ tính hấp dẫn’, em cũng không cần vì để anh thích mà thay đổi chính mình. Em chính là em, em thoải mái hoạt bát, em hào phóng tràn đầy ánh mặt trời. Em rất tốt, thật sự rất tốt. Anh ở trên người của em thấy được một loại thanh xuân mà anh cũng từng có được.”

“Anh vẫn luôn chăm sóc em, anh không biết có phải bởi vì anh đặc biệt chăm sóc em, khiến em sinh ra hiểu lầm hay không. Nhưng ý định ban đầu lúc anh tới gần em là bởi vì tán thưởng em. Chúng ta đều biết em rời khỏi đội Hoa Kiếm, thật khó để lấp đầy kiến ​​thức mà những người khác đã học được trong sáu năm qua, nhưng em đã làm được, hơn nữa còn không kém hơn những người khác. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của em liều mạng học tập, anh đều muốn đối xử với em tốt nhất có thể.”

“Không sao cả!” Dương Tâm Dược lắc đầu, lẩm bẩm, tuyệt vọng, “Trước kia, anh xem em như em gái cũng không sao, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, anh xem em như là bạn gái không phải tốt hơn sao? Em sẽ thích anh gấp bội, bù đắp cho phần thiếu đi của anh, không phải có thể sao?”

Phương Đỗ Nhược bật cười. Chân chính “thích” hẳn là giống như “đẳng thức”, hai bên dấu bằng có được đồng dạng mênh mông; nếu một bên gợn sóng muôn trượng thì một bên khác tĩnh lặng như nước. Vậy công thức tình cảm kia một ngày nào đó sẽ sụp đổ.

“Vậy em thích gì ở anh?” Anh hỏi cô.

Dương Tâm Dược cảm thấy vấn đề này thật sự quá đơn giản. Cây tình yêu của cô tràn đầy niềm vui và cô có thể viết một tác phẩm dài 800 từ bằng cách hái hai quả.

“Em thích anh rất tốt với em, lại dịu dàng tri kỷ; anh còn đặc biệt thông minh, dạy em làm đề; anh thường xuyên cổ vũ em; anh còn, anh còn đẹp trai……”

Dương Tâm Dược cho rằng chính mình có thể nói trong ba ngày ba đêm cũng không hết, nhưng thực tế, cô chỉ nói nói mấy câu nhưng trong bụng đã trống không.

Hiểu biết của cô về anh tiểu Phương vẫn là quá ít.

Những ưu điểm mà cô nói thực sự tồn tại ở trên người Phương Đỗ Nhược nhưng chỉ là một phần mười trên người Phương Đỗ Nhược. Cô thậm chí không biết anh thích gì, không biết sinh nhật anh, không biết vòng bạn bè của anh……

Càng về sau, Dương Tâm Dược càng mê mang.

Không thể trách cô thích quá vội vàng. Đối với một cô gái 18 tuổi, cô ấy sẽ vì yêu chàng trai chơi bóng rổ quá đẹp trai, và cô ấy cũng sẽ thích vì anh ta nuôi mèo hoang.

Phương Đỗ Nhược nghe cô nói xong, dần dần hiểu được.

Anh nói: “Tâm Dược, em có phát hiện, em thích anh, chẳng qua chỉ là một ‘ hình tượng ’ hay không?”

“…… Cái gì?”

“Thành tích tốt, đẹp trai, sẽ chăm sóc em…… Hình dung như thế quá rộng rồi. Nếu người đều tiên em gặp không phải là anh, em cũng sẽ gặp gỡ những người khác tương tự như vậy.”

Một năm trước, Dương Tâm Dược bị bắt rời khỏi đội Hoa Kiếm. Cô không phải chưa từng sợ hãi qua, không phải không có lo lắng, nhưng khi tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự bi thương, cô phải che giấu cảm xúc tiêu cực để dũng cảm khiêu chiến với kỳ thi tuyển sinh đại học. Khi cô bị cha mẹ đưa vào lớp học, lại phát hiện chính mình theo không kịp tiến độ, cô sợ hãi mà bất an vì thế cô đến lớp học kèm mà thầy Phương mở. Lúc cô đẩy cánh cửa kia ra, khi nhìn thấy Phương Đỗ Nhược, cô đã bị đánh trúng.

Anh ấy như một cơn gió xuân, thổi tan hết thảy phiền não trong lòng cô. Anh ấy không phải bạn học xa lạ, không phải đồng đội mạnh mẽ, không phải huấn luyện viên nghiêm khắc, không phải phụ huynh cưng chiều…… Anh ấy là “ anh trai” mà cô chưa từng gặp qua trong đời.

Vì thế cô thích anh ấy.

“Nhưng,” Dương Tâm Dược cố chấp mà nói, “Anh chính là người đầu tiên em gặp được, em thích anh có cái gì không đúng chứ?”

Phương Đỗ Nhược cong lưng, rũ mắt nhìn cô: “Tâm Dược, này không gọi là thích.”

“Cái gì mới gọi là thích?” Cô không phục.

“‘ dịu dàng’, ‘ đẹp trai ’, ‘ thông minh ’, nếu như anh có những điều đó thì người khác cũng sẽ có. Chân chính thích, hẳn là nên thích ‘ tính chất đặc biệt ’ không giống người thường của người đó. Loại ‘ tính chất đặc biệt ’ này sẽ chỉ ở  trước mặt em bày ra. Giống như là một ngôi sao trên bầu trời đêm mênh mông. Chỉ cần em nhận ra sự xuất hiện của người đó, là có thể xác định vị trí của người đó, vĩnh viễn sẽ không đi lạc.”

Dương Tâm Dược nghe đến mê mang, cô lấy hết dũng khí đập nồi dìm thuyền, kết quả anh trai tiểu Phương của cô không chỉ có đem thuyền nhỏ của cô vớt lên, sửa được rồi, còn giúp cô xác định lại đường hàng không, nói với cô tìm sai hướng.

Này này này……

Dương Tâm Dược sững sờ, cô rõ ràng bị cự tuyệt, hẳn là nên thương tâm một ít, nhưng trong lòng lại không có khổ sở như trong dự đóan.

Chỉ là có chút…… trống rỗng.

Đúng vậy, cuối cùng anh trai  tiểu Phương là người mà cô “thích” một năm, anh ấy phủ định những điều cô thích, đào hình bóng của bản thân từ trong lòng cô ra. Vậy chỗ trống kia, ai sẽ lấp đầy đây?

Khi chiếc xe hoa cuối cùng từ trước mắt Chung Khả lướt qua, Chung Khả trước tiên đem tầm mắt nhìn tới phía đường đối diện.

Nhưng trên bồn hoa, chỉ còn lại bóng dáng Phương Đỗ Nhược lẻ loi một mình, cô gái bên cạnh anh ấy lại biến mất không thấy.

Trong lòng Chung Khả vô cớ thắt lại, thậm chí cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó. Một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích xuất hiện trong đầu cậu, thúc giục cậu đi qua đám đông đang tan và lao về phía bồn hoa.

“Anh Phương, Tâm Dược đâu?!” Chung Khả bước nhanh tới trước mặt Phương Đỗ Nhược, không khống chế tốt âm lượng.

Phương Đỗ Nhược sửng sốt hai giây, anh ngẫm lại chuyện xảy ra vừa rồi, lựa chọn một câu trả lời bảo thủ: “…… Tâm Dược nói em ấy muốn ở một mình một lát.”

Chung Khả phản ứng gần như ngay lập tức, siết chặt nắm tay. Mãi cho đến khi móng tay cậu chìm sâu trong lòng bàn tay thì cậu mới ngừng run rẩy.

Cậu ngước nhìn người đàn ông trước bồn hoa kia, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Anh cự tuyệt cậu ấy, có phải hay không?”

“Cái gì?”

Chung Khả biết cậu không có tư cách tức giận, cũng biết chính mình không nên vô cớ phát giận với anh Phương, nhưng lý trí vĩnh viễn không thể khống chế được cảm xúc: “Tâm Dược ngỏ lời với anh, anh cự tuyệt cậu ấy, có phải hay không!”

Lần này Phương Đỗ Nhược thật sự kinh ngạc, hai bạn nhỏ này đến tột cùng đang làm cái gì, cho anh ấy kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Anh ấy rất muốn hỏi một chút Chung Khả làm sao biết Dương Tâm Dược vừa mới ngỏ lời với anh, nhưng cuối cùng mở miệng lại là một câu nói khác.

“Em biết…… Tâm Dược thích anh sao?” Ánh mắt anh ấy phức tạp: Tình cảm trong mắt của Chung Khả anh ấy sẽ không nhìn lầm, nhưng Chung Khả làm sao nhẫn nhịn ở bên cạnh cô, nhìn cô theo đuổi người khác chứ?

“Mỗi lần anh vừa xuất hiện, cậu ấy sẽ vây quanh anh! Chỉ có anh mới nhìn không ra thôi!”

Nên nói là con chó vây quanh xương, hay nên gọi là ánh trăng quay quanh trái đất. Tâm ý Dương Tâm Dược rõ ràng như vậy, Chung Khả đều thay cô sốt ruột: Lo lắng mộng đẹp của cô trở thành sự thật, lại lo lắng nguyện vọng của cô thất bại.

Anh đã nói xin lỗi em ấy, anh không có ý định hẹn hò với em ấy.” Phương Đỗ Nhược nói, “Nhưng thật ra em….vì sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ anh tiếp nhận em ấy, em sẽ vui vẻ sao?”

Đương nhiên sẽ!” Chung Khả buột miệng thốt ra.

Cậu đương nhiên sẽ vì Dương Tâm Dược vui vẻ. Tuy rằng không phải “phát ra từ đáy lòng”, nhưng chỉ cần cô vui vẻ, cậu tuyệt đối sẽ chúc phúc cô đầu tiên.

Sau đó…… Sau đó khả năng cậu sẽ ở đêm khuya nào đó, suốt đêm suốt đêm làm bài thi toán học, áp xuống tịch mịch ở trong lòng.

Cả buổi chiều, Dương Tâm Dược giống như là ở nhân gian bốc hơi lên mà không thấy bóng dáng.

Công viên giải trí vốn dĩ đã cực kỳ lớn, lại rất đông người. Chung Khả chạy khắp công viên, thậm chí còn ngồi trên con thuyền hải tặc mà cô yêu thích nhưng không bắt gặp bóng dáng của cô.

Mọi người vốn dĩ chia nhau ra chơi nên không cùng nhau hành động. Chung Khả hỏi một vòng, cũng không hỏi được nơi Dương Tâm Dược đang ở.

Trong nhóm, cũng có người chú ý tới Dương Tâm Dược không thích hợp.

Bắc Bắc Bắc Bắc một đường hướng Bắc: @ Dược, đội trưởng, đi đâu vậy, tại sao một buổi trưa chưa thấy được cậu?

Nam bằng hữu: Đúng vậy đội trưởng, không phải nói buổi chiều muốn đi chơi nhảy bungee sao, người đâu?

Dương Tâm Dược trả lời rất nhanh chóng.

Dược: Chơi mệt rồi, tìm một chỗ ngồi thôi. Các cậu tự chơi đi.

Chàng trai trồng sen đá: Cậu ở đâu? Tớ cũng mệt nè, tớ và cậu ngồi chung.

Nhưng Dương Tâm Dược lại không trả lời.

Mặt trời lặn rất sớm vào mùa đông, lúc sáu giờ tối, bầu trời đã tối, đèn đường được thắp sáng lần lượt trong công viên giải trí và đèn neon cũng được thắp sáng để trang trí cho khu trò chơi. Ngôi sao đầy trời, công viên giải trí giống như một vương quốc cổ tích dưới ánh đèn rực rỡ và mọi người sống trong vương quốc cổ tích này đều tràn ngập hạnh phúc.

Chung Khả vẫn chưa dừng lại, cậu đang cố gắng tìm công chúa của mình, hy vọng cứu cô khỏi tay ma thú bi thương.

Bởi vì vẫn luôn xếp hàng, giữa trưa cậu chỉ ăn một chút đồ ăn, nhưng cậu không rảnh lo bụng đói kêu vang, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cô.

Nhưng cậu càng muốn xem nhẹ cái gì thì cố tình cái đó lại đến.

Có hai khách du lịch đi ngang qua với hai xiên nướng thơm lừng trong tay. Đó là một xiên thịt đỏ hồng từ khu vực ăn vặt ở phía bên kia của công viên. Nhưng xiên nướng vừa thô vừa dài, mỗi miếng thịt đều có kích thước bằng nắm tay trẻ em, đầy đặn non mềm. Cắn một phát đều là nước, lại còn thơm nữa.

Một người oán giận: “Anh đi đâu mà lâu như vậy? Không phải bảo anh đi mau hai xiên thịt nướng sao?”

Một người khác liên tục xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, xếp trước anh có một cô bé mua 50 xiên! Hại anh  đợi nửa ngày.”

“50 xiên sao? Bọn họ có bao nhiêu người hả?”

“Chỉ là một cô bé, còn rất đáng yêu……”

Bọn họ chưa nói xong, thì chàng trai trẻ tuổi bên cạnh bọn họ đã phóng tới khu ăn vặt.

Chung Khả cuối cùng đã tìm thấy cô gái của mình tại quầy hàng trong khu vực ăn vặt

Có hàng chục quầy hàng trong khu vực ăn vặt được phát triển độc lập này, hướng vào nhau thành một hình vuông. Những bóng đèn nhiều màu sắc tỏa khắp bầu trời, thêm phần lãng mạn. Hàng trăm bàn được đặt trên không gian mở, mọi người đang kêu gọi bạn bè, ăn uống sôi nổi ở đây, mỗi một bàn đều tràn ngập tiếng cười.

Chỉ có ở một góc, chỉ có tịch mịch làm bạn.

Dương Tâm Dược đang ngồi ở chiếc bàn tròn bằng nhựa, dựa lưng vào ghế, và cái bàn trước mặt cô được đặt một vài đĩa kim loại, xếp với những xiên thịt cừu dài hơn cẳng tay của cô. Bên cạnh còn có gà rán, hamburger cay, một chai Coca 1L vừa vặn ra, đã sớm bay hết hơi. Lượng thức ăn bằng một người đàn ông mạnh mẽ ăn nhưng Dương Tâm Dược đã tiêu diệt hơn phân nửa.

Chung Khả yêu nhất đôi mắt hạnh linh động kia của cô, nhưng hiện tại trong ánh mắt ấy hoàn toàn không thấy nhanh nhẹn hoạt bát như ngày xưa. Tầm mắt cô gái không biết lạc ở phương nào. Cô cầm túi bằng một tay, tay kia cầm thịt nướng và ăn thịt trên đó một cách máy móc.

Tuy rằng vẻ mặt của cô thực sự đờ đẫn, nhưng ăn cái gì tốc độ cũng rất mau.

Có một chút đỏ ở khóe mắt và chóp mũi, Chung Khả cho rằng cô khóc, nhưng đến gần bên cạnh cô, cậu mới phát hiện cô bị cay.

Mãi cho đến khi bóng của chàng trai chặn ánh sáng mặt trời trên đầu cô thì cô mới ngây người nhìn cậu.

Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm, cô “ơ” một tiếng ngắn ngủi.

“Cậu…… Sao cậu lại tới đây?” Dương Tâm Dược hỏi.

“Quan tâm cậu.” Chung Khả trưa hôm nay quan tâm, lo lắng, nôn nóng. Vào giây phút nhìn thấy cô, tất cả dường như đều biến mất. Chỉ cần cô bình an không có việc gì, cậu có thể tha thứ cho việc cô trốn tránh. “Lần sau không được chạy loạn.” Cậu cố ý trầm giọng cảnh cáo cô, đáng tiếc sự uy nghiêm không đủ, một câu chưa nói xong đã lộ tẩy.

“…… Cậu biết rồi có phải không?” Sự thất vọng của Dương Tâm Dược dâng lên, lông mày cô rủ xuống. Chiếc sừng dê gọn gàng xinh đẹp vào buổi sáng cũng gục xuống, “Anh tiểu Phương từ chối tớ.”

Chung Khả không muốn thấy một biểu cảm như vậy xuất hiện trên khuôn mặt cô.

“Cậu muốn tâm sự không?” Chung Khả hỏi.

Cậu hỏi rất lịch sự, nhưng tay cậu đã kéo lấy chiếc ghế bên cạnh cô và ngồi xuống.

Dương Tâm Dược yên lặng gật đầu. Nếu người khác muốn nói chuyện với cô về đoạn ngỏ lời bị cự tuyệt, phản ứng đầu tiên của cô tuyệt đối là trốn tránh.

Nhưng Chung Khả không giống vậy. Cô hoàn toàn tín nhiệm cậu, cô có thể yên tâm rằng cô sẽ mở mọi thứ cho cậu và để cậu bước vào thế giới của riêng mình.

Ẩn ẩn bên trong như là có một giọng nói nói với cô.  Những vấn đề nhỏ của cô, những rắc rối nhỏ của cô, cha mẹ và bạn bè có thể không hiểu, nhưng Chung Khả phải rõ ràng.

Dương Tâm Dược cùng cô sóng vai ngồi cạnh nhau, theo bản năng mà quấn chặt áo khoác trên người.

“—— anh tiểu Phương nói, tớ không thích anh ấy.”

Chỉ một câu này, Chung Khả lập tức  ngồi thẳng. “Tại sao anh ấy có thể……!” Cậu tức giận, “Làm thế nào anh ấy có thể từ chối cậu chớ?”

Phương Đỗ Nhược phủ định Dương Tâm Dược thích anh ấy. Cậu cảm thấy tâm tư của mình với Dương Tâm Dược cũng bị phủ định.

Dương Tâm Dược nuốt thịt nướng đã trở nên lạnh lẽo trong miệng: nhai món thịt nướng đã trở nên lạnh trong miệng: “Anh ấy nói rằng tớ chỉ thích anh ấy vì anh ấy là người đầu tiên tớ gặp, ngay cả khi người xuất hiện trước mặt tớ không phải là anh ấy, tớ cũng sẽ thích người đó. “

“……”

“Anh ấy nói rằng tớ chỉ biết vẻ bề ngoài của anh ấy, nhưng trình độ gì mới gọi là chân chính hiểu biết đây? Giống chúng ta sớm chiều ở chung sao? Chẳng lẽ đây mới là tiền đề của thích sao?”

“……”

“Anh ấy nói tớ sẽ gặp được một người, người kia không giống người thường. Người đó sẽ lấp lánh tỏa sáng, giống ngôi sao, nhưng ngôi sao này chỉ nháy mắt với tớ.”

“……”

Ánh mắt Dương Tâm Dược mờ mịt nhìn cậu, đôi mắt cô chứa sương mù mênh mông như là ngấn lệ, nhưng như một hình ảnh phản chiếu neon giữa đêm.

Đội trưởng Dương chưa bao giờ khóc, lớp trưởng Dương chưa bao giờ khóc, Dương nữ hiệp chưa bao giờ khóc.

Nhưng Dương Tâm Dược là một cô gái, cho phép chính mình có một phút đồng hồ uất ức, mềm yếu.

“Chung Khả, cậu nói xem, tớ thật sự sẽ gặp được một chàng trai như vậy sao?”

Đôi mắt của Chung Khả thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô. Chàng trai trẻ đang trong giai đoạn dậy thì nhanh nhất, và các đặc điểm trên khuôn mặt đã trưởng thành. Bả vai cậu rất rộng, áo len cao cổ màu trắng chặn lấy cổ họng cậu, cũng chặn đi nhịp tim của cậu. Khoảng cách của bọn họ rất gần, vai kề vai, gần đến nỗi Chung Khả chỉ cần cúi đầu là có thể lấy đi ánh neon trong mắt cô.

“Sẽ có.” Cậu nghe được chính mình nói, “Khẳng định sẽ có. Anh ấy sẽ không làm cậu thất vọng, và anh ấy sẽ thích cậu nhiều hơn cậu thích anh ấy.”

Chung Khả có thể làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn mình khỏi việc tỏ tình và tận dụng nó ngay bây giờ. Bạn có thể nhận lại điều gì chỉ ngoài sự ngạc nhiên và bối rối của cô ấy đây? Cậu thà rằng yên lặng ờ bên cạnh đối tốt với cô, tin tưởng cô có một ngày sẽ chú ý tới.

“Chung Khả, người nghiêm túc giống như cậu, nếu được cậu thích, sẽ rất vui vẻ.” Cô gái bị đôi mắt nghiêm túc của cậu mê hoặc, ngơ ngẩn mà nói.

“Đương nhiên.” Chung Khả ngây ngô cười.

“Vậy cậu thích nữ sinh kia, vì cái gì không thích cậu chớ?”

Chung Khả: “……”

Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, cô vẫn còn có thể nhớ tới đoạn “yêu thầm” không có kết quả kia.

Cậu nghĩ nghĩ, trả lời: “Không có ‘ nữ sinh kia’.”

“Cái gì?”

“Tớ lừa cậu thôi.” Chung Khả không thể nói ra toàn bộ nói thật, vì thế cậu lựa chọn nói ra một nửa trong đó, “Lúc ấy thấy cậu sùng bái anh Phương như vậy, tớ không muốn mình lại là một con chó độc thân, vì thế liền nói dối.”

“Mẹ nó! “ Dương Tâm Dược lập tức bị dời đi lực chú ý, nào còn lo lắng mình mới vừa thất tình, ngay lập tức giơ nắm đấm lên và vẫy tay với cậu, “Uổng công tớ đoán hết nữ sinh trong lớp, hoá ra cậu đang chơi tớ đấy hả?”

“Không dám không dám.” Chung Khả vội vàng cầm lấy một miếng gà nhét vào miệng cô, tạm thời  nhận lỗi.

Dù da gà đã lạnh nhưng vẫn giòn và mềm. Cắn một phát cũng tỏa mùi thơm. Không biết có bao nhiêu loại tương được trộn trong đó, có một chút cay, lại có chua cùng ngọt tựa như cái tết Tây rối ren hỗn loạn.

Dương Tâm Dược liếm ngón tay nghiêm túc, trông thật ngu ngốc.

Nhưng ở trong mắt Chung Khả, mặc kệ Dương Tâm Dược có bao nhiêu vụng về, cô đều là tốt nhất.

Ngôi sao sáng chói chỉ chớp mắt với cậu, cậu đã tìm thấy nó từ lâu.

“Thật xui xẻo!” Dương Tâm Dược nằm xoài trên chỗ ngồi, cảm thán, “Vốn dĩ, tết Tây này, cậu có thể thoát khỏi độc thân, tớ cũng có thể thoát khỏi độc thân. Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn tiếp tục là người cô đơn.” Cô chợt quay đầu, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cậu, “Lần này không nên gạt tớ đó. Cậu thật sự thật sự thật sự giống tớ, là chó độc thân hả?”

“Ừ. Tớ chưa từng thích qua nữ sinh khác.” Chung Khả vươn ba ngón tay ra thề.

Bởi vì, tớ chỉ thích cậu thôi.