Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 150: Đẫm máu, rút kiếm, đạp mây, rụng râu




Một đạo gió mát phất lên núi đá, tự nhiên phải tan biến.


Đây cũng là cảm giác của mọi người khi nhìn thấy Phá Quân quyền rơi vào trên vai của Trần Trường Sinh.


Dĩ nhiên, không thể là gió mát thực sự được, cho nên viện phục của hắn đã rách, thân thể đã hóa thành một đạo tàn ảnh, bị buộc ngừng lại trong giây lát.


Chỉ là trong giây lát.


Chân trái của hắn đạp vào mặt đất, giày mới tinh không có chút bất ngờ rách vụn thành sợi, mặt đất cứng rắn lần nữa xuất hiện vết nứt.


Cơ hồ đồng thời, mấy chiêu Phá Quân quyền khó lòng phân rõ trước sau liên tiếp rơi vào trên người của hắn, viện phục tổn hại nghiêm trọng, phất phới trên không trung, phía ngoài thân thể của hắn xuất hiện mấy dấu quyền rõ ràng, nhưng không thể xâm nhập vào trong.


Nhìn vào hình ảnh lúc này, căn bản không giống như Phá Quân quyền rơi vào trên người của hắn, ngược lại là hắn dùng thân thể chủ động chạm vào quyền ý.


Tiếng rít lại vang lên, Trần Trường Sinh lại hóa thành một đạo tàn ảnh, cùng với tiếng va chạm kinh khủng ầm ầm trong tai, mạnh mẽ đánh tan tầng mưa gió do hơn mười đạo Phá Quân quyền tạo thành, sau đó biến mất.


Chỉ có một chiếc giày rách lăn lóc trên mặt đất vỡ nát, giống như một đóa hoa sinh ra trong đá, viện phục tàn phiến, chậm rãi bay xuống, giống như sợi tơ trên trời bay xuống.


Bên trong Chiêu Văn điện không cách nào giữ vững yên lặng, vang lên thanh âm đẩy ghế liên tục.


Mạc Vũ đứng lên, nhìn hình ảnh trên quang kính, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy cảm xúc khiếp sợ.


Trích Tinh học viện viện trưởng rung động lặng yên, bên cạnh hắn Tông Tự sở chủ giáo khó có thể khống chế tâm tình, hô lên thành tiếng.


Vẻ mặt Từ Thế Tích vẫn hờ hững như đá, khó lòng nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì.


Hai vị giáo chủ đại nhân mới vừa đến Chiêu Văn điện, khuôn mặt có chút động.


Tiết Tỉnh Xuyên lại nghiêng người về phía trước, quan sát quang kính, vẻ mặt trở nên ngưng trọng dị thường.


Cho dù tẩy tủy hoàn mỹ đi nữa, cũng không thể làm cho thân thể của người tu hành đạt tới cường độ như vậy, cho dù là Ma tộc cũng không làm được.


Tại sao năng lực phòng ngự của Trần Trường Sinh lại kinh khủng như thế? Cho dù hắn có kỳ ngộ, cho dù hắn đem toàn bộ dược thảo trân quý trong Bách Thảo Viên luyện thành đan dược mà ăn, cũng không thể làm được như vậy.


Mọi người trong Chiêu Văn điện đều là người có kiến thức rộng rãi, hai vị giáo chủ đại nhân cũng giống như Mai Lý Sa, đều là một trong sáu vị đại nhân vật của Quốc Giáo, nhưng bọn hắn chưa từng thấy chuyện như vậy.


Thân thể của Trần Trường Sinh thật sự mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, căn bản không thể nào giải thích được.


Cho nên bọn họ cảm thấy rất giật mình.


Đúng vậy, phòng ngự của Trần Trường Sinh dĩ nhiên không hoàn mỹ, tin tưởng không cách nào ngăn cản được công kích của pháp khí hay là binh khí sắc bén, nhưng năng lực cơ sở này lại thật sự khó lòng tưởng tượng.


Tiết Tỉnh Xuyên nghĩ nhiều hơn một chút, cho nên ánh mắt của hắn càng thêm ngưng trọng.


Bởi vì hắn nhớ tới một cái tên đã rất lâu chưa từng nghe lại.


Chu Độc Phu.


Được công nhận là người mạnh nhất đại lục trong ngàn năm qua.


Vô luận là Ma Quân người từng thế thống trị toàn bộ đại lục, hay là Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ tỏa sáng chói mắt như mặt trời, về phương diện võ lực, đều không thể đánh đồng với người này.


Cho dù đánh giá từ khi thiên thư hàng lâm, Chu Độc Phu ít nhất có thể xếp vào ba vị trí đầu.


Rất nhiều năm trước, khi Chu Độc Phu còn là một thiếu niên, dĩ nhiên chưa thể có thực lực vô địch nhân gian, nhưng lúc đó, hắn đã rất nổi tiếng trên đại lục, bởi vì hắn có năng lực phòng ngự còn cường đại hơn so với tẩy tủy hoàn mỹ.


Tất cả mọi người đều biết, đó là bởi vì lúc hắn còn bé, vì một lần cơ duyên nào đó, đã từng được tắm qua long huyết.


Nhưng đại lục đã thái bình nhiều năm, Long tộc đã biến mất, mấy trăm năm qua, ngay cả long cũng không ai thấy, Trần Trường Sinh làm sao có thể kiếm được long huyết?


Tiết Tỉnh Xuyên không suy nghĩ tiếp, bởi vì loại suy đoán này so với Trần Trường Sinh thể hiện ra cường độ thân thể càng thêm khó tin, cũng bởi vì hình ảnh trên quang kính, lần nữa hấp dẫn sự chú ý của hắn —— nhìn Trần Trường Sinh như một đạo tàn ảnh lao thẳng về phía Hoắc Quang, hắn hiểu được tại sao lúc ban đầu Trần Trường Sinh không nhúc nhích.


Năng lực phòng ngự mạnh đến cỡ nào, cũng không thể thừa nhận Phá Quân quyền không ngừng không nghỉ oanh kích, cho dù hắn có thể tiếp nhận được, nhất định cũng sẽ bị thương, thậm chí có thể bị thương rất nặng, như vậy, dù hắn chiến thắng Hoắc Quang, cũng không thể nào đạt được thắng lợi trong các vòng đối chiến sau.


Cho nên Trần Trường Sinh quyết định, chờ đối thủ làm cho Phá Quân quyền thành thế, chờ tầng mưa gió này bao trùm phạm vi toàn bộ Tẩy Trần lâu, thu nhỏ đến quanh mình một trượng. Phá Quân quyền sau khi thành thế, tất nhiên uy lực sẽ lớn hơn, nhưng hắn chỉ cần đột phá một tầng, sẽ có thể đột phá tất cả. Hắn muốn dùng thời gian ngắnn nhất thừa nhận số lượng Phá Quân quyền, tranh thủ thời gian bị ít đi mấy quyền trong toàn bộ trận chiến.


Tiết Tỉnh Xuyên vẻ mặt lại thay đổi, nghĩ thầm cách chiến đấu này tự tin biết chừng nào.


Trần Trường Sinh là nhân vật tiêu điểm của đại triêu thí, rất nhiều đại nhân vật bao gồm cả hai vị chủ nhân thánh đường, đều để ý đến hắn rất nhiều, rất nhiều người tỷ như Mạc Vũ, cũng cho rằng đã nắm giữ toàn bộ thủ đoạn của hắn, nhưng trên thực tế, không ai biết hắn đến tột cùng sở hữu điều gì, ngay cả giáo chủ đại nhân, thậm chí Lạc Lạc cũng đều không biết.


Phá Quân quyền của thư sinh Hòe viện Hoắc Quang quả thật rất kinh khủng, thời cơ sử dụng cũng vô cùng hoàn mỹ.


Nếu như trong ấn tượng của mọi người, cho dù là cực kỳ mong đợi đối với thực lực của hắn, đối mặt với đối thủ đã có chuẩn bị lại còn mạnh mẽ đến thế, kết quả có lẽ đã là nhất định. Nhưng không ai ngờ tới, thực lực bây giờ của hắn, kỳ ngộ mà hắn trải qua, còn khoa trương hơn cả những tưởng tượng kỳ khôi nhất.


Thậm chí ngay cả chính bản thân hắn, lúc này cũng không rõ ràng chính mình đã trải qua chuyện gì, không biết mình đã từng tắm long huyết, chỉ có thể từ thân thể dị biến phỏng đoán một chút, nhưng hắn biết mình rất mạnh.


Hắn bây giờ, có ít nhất bốn cách có thể đột phá Phá Quân quyền như cuồng phong bạo vũ.


Hắn lựa chọn phương pháp thoạt nhìn trực tiếp nhất, cũng là ngu ngốc nhất.


Bởi vì không ai nghĩ tới loại phương pháp này.


Tựa như trận chiến giữa Đường Tam Thập Lục và Lương Bán Hồ, hắn cũng không nghĩ tới, Cẩu Hàn Thực lại để cho Lương Bán Hồ đánh ngu xuẩn như vậy, Đường Tam Thập Lục dù vắt óc cũng không nghĩ tới, Lương Bán Hồ lại thật sự đánh ngu xuẩn như vậy.


Hắn có thể dùng Da Thức bộ tránh né Phá Quân quyền của đối thủ, đúng vậy, cho dù Phá Quân quyền đã thành thế, hắn vẫn có thể tránh được, bởi vì Da Thức bộ mà hắn nắm giữ tuy chưa nói đầy đủ, nhưng cũng không phải Da Thức bộ Lạc Lạc đã dùng ở Thanh Đằng yến, mà cao minh khó đoán hơn nhiều.


Nhưng hắn không sử dụng.


Hắn cũng có thể rút đoản kiếm ở thắt lưng, dùng thức thứ nhất của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm – Khởi Thương Hoàng, trực tiếp cùng quyền ý đầy trời chính diện giao chiến.


Nhưng hắn cũng không dùng.


Bởi vì ... đây chỉ là vòng đối chiến thứ hai của đại triêu thí, hắn còn không có gặp phải cường địch chân chính, hắn không thể đem những thủ đoạn mạnh nhất cũng bí mật nhất của mình để lộ ra.


Đối diện thư sinh Hòe viện Hoắc Quang kia, còn chưa đủ tư cách để cho hắn phải dùng những thủ đoạn kia.


Trong nháy mắt, Phá Quân quyền bị phá, thế cục nghịch chuyển.


Trần Trường Sinh như một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt lướt tới trước mặt Hoắc Quang.


Hoắc Quang rất khiếp sợ, nhưng cảnh giới của hắn hơn xa Hoàng Sơn Cốc đệ tử, cộng thêm đệ tử Hòe viện coi trọng nhất là thủ tâm tĩnh ý, chợt gặp phải đột biến, vẫn không hoảng hốt, một quyền đánh ra.


Hắn không rút kiếm, bởi vì Trần Trường Sinh đánh tới quá nhanh, một quyền này tiếp nối với Phá Quân quyền lúc trước, tự nhiên có thể đạt được nhanh nhất.


Quyền của hắn không đánh về phía Trần Trường Sinh, mà là đánh xuống mặt đất, hơn nữa quyền ý cực kỳ không minh.


Chỉ nghe một tiếng nhẹ kêu, cát vàng trước mặt hắn tung bay, quyền ý ẩn giấu bên trong.


Mượn quyền ý phản chấn, hắn lướt về phía sau, áo văn sĩ giả sắc lại cũng tạo thành mấy đạo tàn ảnh, có thể hiểu được hắn lui lại rất nhanh rất kiên quyết.


Trong lúc lướt về phía sau, hắn đưa tay phải đến sau vai, chuẩn bị rút kiếm.


Hắn vẫn luôn đeo một thanh kiếm.


Thanh kiếm kia rất lớn, hình dáng có chút quái dị, ở giữa hẳn là cong.


Thanh kiếm này tên là Chính Ý, chính là một trong bảy thanh đệ tử quy kiếm của Hòe viện, cực kỳ sắc bén, bên trong ẩn chứa càn khôn, mặc dù không cách nào xếp hạng thần binh, nhưng cũng là vật phi phàm.


Hắn tin chắc, chỉ cần mình có thể cầm kiếm trong tay, năng lực phòng ngự của Trần Trường Sinh dù kinh khủng đến thế nào, cũng không phải là đối thủ của mình.


Hắn có chút hối hận, lúc trước nếu như vừa đi vào Tẩy Trần lâu, hắn rút ra Chính Ý kiếm, không để ý tới đề nghị của tên giáo sĩ kia, cần gì phải chật vật như hiện tại.


Trước chánh nghĩa minh ý kiếm, bầy quỷ tránh lui, chỉ cần một chiêu, hắn có thể chém bại Trần Trường Sinh.


Nghĩ tới điều này, tay phải của hắn đã chạm vào chuôi kiếm, chỉ cần thời gian cực ngắn, có thể đem thanh kiếm từ trong vỏ rút ra.


Động tác rút kiếm rất đơn giản, hắn đã luyện vô số lần, cần thời gian ngắn đến mức thậm chí có thể cho rằng đoạn thời gian này không tồn tại.


Nhưng, thời gian cuối cùng là tồn tại vĩnh hằng không cách nào hủy diệt.


Dù ngắn đến đâu, cuối cùng vẫn cần có thời gian.


Con ngươi của Hoắc Quang chợt thu nhỏ lại.


Trần Trường Sinh không cho hắn đủ khoảng thời gian này.


Hoắc Quang ở ngoài Tẩy Trần lâu, đã nhận được tin tức của Ly cung giáo sĩ, biết Trần Trường Sinh biểu hiện tốc độ vô cùng kinh người trong trận chiến đầu tiên, đối với chuyện này, hắn đã có tâm tư chuẩn bị, đối với cuộc chiến đấu này cũng đã thiết kế rất rõ ràng, nhưng hắn không nghĩ tới, Trần Trường Sinh tốc độ kinh người, hẳn là... kinh người đến vậy.


Trần Trường Sinh quá nhanh, nhanh đến mức tay của hắn mới vừa rơi vào trên chuôi kiếm, đã đến trước mặt của hắn.


Chính Ý kiếm ra khỏi vỏ nửa thước, nắm đấm của Trần Trường Sinh cách lồng ngực của hắn cũng chỉ còn lại nửa thước.


Hoắc Quang biết không còn kịp nữa, sắc mặt trắng bệch, chân nguyên cuồng bạo trào ra, hóa thành một tiếng kêu to, tóe ra từ trong môi.


Đồng thời, chân phải của hắn nhẹ nhàng dẫm xuống đất.


Đúng vậy, không phải là đạp mạnh , mà là nhẹ nhàng dẫm xuống.


Cho dù thời khắc khẩn trương như thế, cước bộ của hắn vẫn mềm nhẹ , dường như muốn dẫm trên một đám mây.


Lúc trước hắn một quyền không u đánh xuống mặt đất, mặt đất trước mặt có cát vàng tung bay, nhìn giống như một đám mây.


Chân phải của hắn, nhẹ nhàng dẫm lên trên đám mây do cát vàng tạo thành.


Rất ôn nhu, rất mạn diệu, rất thần kỳ.


Hắn tựa như một đám mây bay, lướt nhẹ về phía trước.


"Hay cho một chiêu Túng Vân."


Chiêu Văn điện vang lên tiếng than thở.


Không biết là Tông Tự sở giáo chủ đại nhân hay là ai, lại bắt đầu ủng hộ học sinh Hòe viện phía nam, có thể tưởng tượng Trần Trường Sinh tham gia đại triêu thí cùng với phần tuyên cáo kia, mang đến bao nhiêu áp lực cho những người này. Về phần ba vị sư trưởng đại biểu tông phái phía nam ngồi trên ghế khách lại càng vẻ mặt thỏa mãn, vuốt râu không nói.


Hoắc Quang biểu hiện quả thật đáng giá ca ngợi. Một người tu hành trẻ tuổi còn chưa Thông U, lại có thể đem Hòe viện thân pháp Túng Vân thi triển hoàn mỹ như thế, ở thời khắc khẩn trương, vẫn thể hiện ra khí tức phong thanh vân đạm, không thể không nói, Hòe viện bồi dưỡng đệ tử quả thật rất giỏi.


Quan trọng hơn là, một thức Túng Vân thân pháp, đối với cuộc chiến đấu này mà nói, có thể mang đến chuyển biến thật lớn.


Trần Trường Sinh rất nhanh, cho nên không thể ngừng, quả đấm của hắn rất mạnh, cho nên không thể chuyển hướng.


Sự vật đang đi thẳng, muốn đột nhiên thay đổi phương hướng, tốc độ càng nhanh, cần lực lượng càng lớn, hoặc là pháp môn ngự sử chân nguyên cực kỳ cao cấp.


Loại pháp môn này cực kỳ hiếm thấy, duyệt khắp các tông phái học viện trên đại lục, cũng không hơn được con số ba.


Trong kinh đô, không có học viện nào có loại pháp môn này, Bạch Đế thành nhất mạch, cũng không có loại chiêu số này.


Trần Trường Sinh cho dù muốn học cũng không biết tới chỗ nào để học.


Cho nên quả đấm của hắn chỉ có thể thất bại.


Mà Hoắc Quang đã đạp mây mà lên.


Hai người sắp tạo thành xu thế cao thấp, Hoắc Quang sẽ cầm Chính Ý kiếm nơi tay.


Thắng bại của trận chiến này, hoặc là, sẽ thay đổi ở thời khắc này.


Nhưng chỉ sau một khắc, bàn tay đang vuốt râu của mấy vị sư trưởng đại biểu tông phái phía nam đột nhiên cứng ngắc.


Trong đó một vị trưởng lão thậm chí nhổ xuống mấy sợi râu trắng.


Bên trong Chiêu Văn điện, tiếng kinh hô ầm vang.​