Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 189: Bức họa thứ tám trong Lăng Yên các




Thềm đá bằng phẳng rộng rãi, mặt trên có khắc hoa văn chứ không phải đồ án để phòng trượt chân, tuy rằng hai bên không có lan can không có dây thừng như đi vào vực sâu, nhưng đi phía trên lại cực kiên định, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ đi sai bước nhầm, hoặc đây là sự che chở của người xây dựng cải tạo thềm đá với người tới sau.

Nhìn thềm đá vô tận không có điểm dừng, Trần Trường Sinh vẫn trầm mặc bình tĩnh mà đi, không biết qua bao lâu, rốt cục đi tới bầu trời đêm.

Thềm đá cuối là đất bằng phẳng, ở giữa là tòa lầu các, tòa lầu này cực kỳ rộng, cũng cực kỳ cao, chỉ là do cách xa mặt đất cùng con người nên vô cùng cô đơn.

Nhìn vào bóng đêm xa xa, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng của cam lộ đài, những dạ minh châu trong truyền thuyết tản ra hào quang như là một chiếc đèn.

Toàn bộ hoàng cung thậm chí là cả kinh đô, ngoại trừ cam lộ đài thì chỗ hắn đứng là cao nhất, có thể nhìn thấy tất cả đường phố kinh đô, nếu thời tiết tốt thậm chí có thể nhìn thấy rất xa, nhưng Trần Trường Sinh không có ngắm cảnh phía xa, bởi vì bây giờ bóng đêm thâm trầm không thấy rõ được gì, càng bởi vì hắn không có tâm trạng ngắm phong cảnh.

Tầm mắt của thu hồi lại nhìn vào tòa lầu các cô linh, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã hơi gợn sóng.

Từ Tây Ninh đi vào kinh đô, ngàn vạn dặm mưa gió.

Hắn cuối cùng đã tới trước Lăng Yên các.

Lăng Yên các không có biển, không có đèn lồng, không có bất kỳ đồ trang trí hoa lệ nào, chỉ có mùi gỗ và đá mang theo hơi thở trang nghiêm của thiên nhiên, không có một chú ánh sáng nào, phá lệ trầm mặc.

Cửa chính cũng không khóa, dường như chỉ giơ tay lên là có thể đẩy ra.

Trần Trường Sinh đứng ở trước cửa trầm mặc một lát, điều chỉnh tâm tình cho đến khi hô hấp tuyệt đối hòa hoãn mới chạm vào cánh cửa, hơi dùng sức đẩy về phía trước.

Không có tiếng két nào, mềm mại như lá cây rơi xuống nước, cửa Lăng Yên các chậm rãi mở ra, một tia ánh sáng qua khe cửa tràn ra, theo cánh cửa mở rộng ánh sáng tràn ra càng nhiều, dừng ở trên người hắn, chiếu rọi rành mạch.

Ánh sáng tràn ra từ Lăng Yên các là ánh sáng màu trắng, chiếu lên gương mặt non trẻ của hắn có phần giống ngọc thạch, hai hàng lông mày vì thế mà càng thêm đen, cực kỳ giống bút mực vẽ lên.

Trần Trường Sinh không hiểu, vì sao trong cửa có ánh sáng, vì sao lúc trước ở bên ngoài không thấy, chẳng lẽ cửa sổ đều là giả?

Nghĩ như vậy nhưng động tác không hề chậm, cửa bị đẩy ra ước chừng một thước, hắn bước qua cánh cửa đi vào Lăng Yên các.

Chân trái hắn vừa mới chạm xuống đất, cánh cửa ở phía sau hắn một lần nữa đóng cửa. Hắn trong vô thức quay đầu nhìn lại, nhìn cánh cửa trầm mặc một lát, mơ hồ đoán được mình giống ánh sáng kia, người ngoài không thể nhìn thấy. Từ lúc đẩy ra cánh cửa này đi vào Lăng Yên các, hắn đã cách ly khỏi thế giới.

Tự hỏi trong một lát, hắn quay đầu, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy bừng sáng

Lăng Yên các không có đèn, cũng không có nến mỡ bò, không có dạ minh châu. Trận pháp trên cửa sổ có thể hoàn toàn che chắn nắng và gió, như vậy ánh sáng kia đến từ nơi nào?

Hắn nheo mắt đón ánh sáng trắng rừng rực đi qua, bởi vì ánh sáng quá mức chói mắt, hắn căn bản không rõ trong lầu có thứ gì, càng không nhìn thấy bức họa công thần trong truyền thuyết, hắn giống như thiêu thân lao vào ánh sáng, chỉ có thể theo bản năng đi về phía trước.

Nhưng mà, hắn chỉ đi về phía trước một bước, liền bị bức bách dừng lại.

Bởi vì hắn cảm nhận được một khí tức kinh khủng, khí tức kia đến từ mỗi chỗ trong lầu, đến từ mỗi tơ trong ánh sáng, khí tức xơ xác tiêu điều, thần thánh, máu tanh, bạo ngược, có vô số loại hương vị, nhưng lại có cùng một loại bản chất, đó là hùng mạnh, hùng mạnh khó có thể tưởng tượng.

Khí tức cường đại dừng ở quần áo hắn, dừng ở mặt mũi hắn, tiến vào da thịt của hắn, chảy xuôi vào huyết quản, tiến thẳng vào phủ tạng, chỉ trong một cái nháy mắt đã đi hết một lượt.

Trần Trường Sinh căn bản không thể chống cự hơi thở này, trước nó hắn chỉ là một con kiến bé nhỏ, không kịp phản ứng, thậm chí cả dũng khí chống cự cũng không có.

Khí tức quanh quẩn trong cơ thể hắn vô số vòng nhưng không tạo thành thương tổn, chỉ là sự tiếp xúc này làm thần trí của hắn bất ổn, nếu thời gian còn kéo dài, thức hải của hắn sẽ sụp đổ, sẽ bị nó trực tiếp nghiền nát thành bụi phấn.

Cũng may khí tức không kéo dài lâu, khi chân tiếp xúc xuống bỗng nhiên biến thành một luồng gió mát, nhẹ nhàng dịu dàng rời khỏi thân thể hắn, biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ trong nháy mắt, quần áo của Trần Trường Sinh ướt sũng mồ hôi.

Hắn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cất bước đi, cũng may bước thứ hai không xảy ra chuyện kỳ quái gì, không như lúc trước.

Ánh sáng vẫn mãnh liệt như cũ, hắn nheo mắt đi đến chỗ sáng nhất nóng nhất, tầm mắt như nhìn thấy một vùng hoa lửa, biết đó chính là nguồn.

Hắn tự tay vươn tới bó lửa kia, đầu ngón tay chạm đến nhiệt năng nhưng lại lạnh lẽo, rất là thoải mái, ngón tay ôm lấy, cuối cùng nắm thật chặt.

Nắm chặt, ánh sáng đột nhiên thu lại, căn lầu nóng sáng tối dần, hắn nheo mắt, miễn cưỡng có thể thấy một ít hình ảnh, rồi mãi mới trở lại bình thường.

Hắn phát hiện mình đang cầm một cây đuốc trong tay.

Chất liệu cây đuốc không phải vàng không phải ngọc mà giống lưu ly bị đục hơn, ngoài mầu trắng ngà có vô số vệt sáng lốm đốm, mà những hạt này ẩn chứa rất nhiều năng lượng.

Cây đuốc này là vật tỏa ra ánh sáng lúc trước, sau khi bị hắn cầm lấy thì ánh sáng thu nhỏ thành hiện giờ, chỉ có một ngọn lửa màu trắng.

Ngọn lửa không lớn, lại rất mỹ lệ, tựa như lửa khói vào ban ngày không dễ dàng thấy rõ, nhưng lại có cảm giác xua ran được bầu trời xám xịt bằng sự rung động mãnh liệt.

Trần Trường Sinh nhìn cây đuốc, mơ hồ nhớ tới trong đạo tạng từng ghi lại, trước đây rất lâu trong Bách Khí Bảng, Ma tộc có kiện thần khí liền kêu là Bạch Nhật Diệm Hỏa. Chẳng lẽ cây đuốc này là thần khí trong truyền thuyết đó? Năm đó bị các tướng lĩnh của Thái Tông Hoàng Đế thu về kinh đô?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy cây đuốc trong tay nặng vô cùng, mới nhớ giờ mình đang đứng trong Lăng Yên các, đứng trong lịch sử vinh diệu nhất của nhân loại.

Hắn trong vô thức nhìn quanh, chỉ thấy trong các không có vật gì, không bàn không ghế, ở giữa chỉ có một cái bồ đoàn, có vẻ trống trải, thậm chí có chút lạnh thanh.

Tòa lầu này không giống như để cho người ở. Trên thực tế, Lăng Yên các cũng không phải nơi người ở mà dùng để cung phụng bức họa —— mười bức họa trên vách tường.

Trần Trường Sinh giơ cây đuốc đi tới, đứng trước bức họa đầu tiên.

Bức họa kia như là một vị trung niên quý tộc, giữa đôi lông mày tràn đầy ý cười nhưng khiến người ta có cảm giác lãnh đạm, đúng là Anh Quan Nhân Kiệt Triệu quốc công.

Nhìn anh vợ thanh danh hiển hách của Thái Tông Hoàng Đế, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, thi lễ nhưng không dừng lại lâu, tiếp tục nhìn xuống.

Bức họa thứ hai như là Hà Gian Vương Trần Cung. Bức thứ ba như là Lai Quốc Công Đỗ Như Vũ. Thứ tư là Ngụy Quốc Công đại danh đỉnh đỉnh, thứ năm là phu nhân còn nổi danh hơn Trịnh quốc công...

Những bức họa đó, Trần Trường Sinh phân biệt tôn kính thi lễ nhưng không hề dừng bước, mãi khi đến trước bức họa thứ tám, vẻ mặt hắn rốt cuộc biến hóa.