Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 38: Phủi tuyết thổ lộ tình cảm




Ngày đó ở ven hồ, Nam Khách song thị giả hợp thể, Trần Trường Sinh không có bất kỳ cơ hội nào cả, hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương công kích, toàn dựa vào rương đựng bạc, thịt dê nướng mới kiếm được một đường sinh cơ, sau đó mượn Hoàng Chỉ tán mà thoát khốn. Mà hôm nay lấy thời gian trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên tới tính toán, trận chiến đấu máu tanh âm hiểm kia chỉ cách mấy chục ngày, hắn lại có thể dùng một kiếm bức lui song thị giả tụ thế đã lâu công kích, thậm chí thương tổn được các nàng. Một người tu hành làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế, có tiến bộ lớn như thế được? Trên người của hắn đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Từ một kiếm này có thể thấy rõ ràng, cảnh giới của Trần Trường Sinh không có bất kỳ thay đổi, vẫn là Thông U thượng cảnh, đồng thời số lượng chân nguyên vẫn tương đối ít hơn so với người tu hành cùng cảnh, kiếm chiêu này cố nhiên tinh diệu, nhưng khác biệt lớn nhất chính là chân nguyên của hắn không biết vì sao trở nên hàn lãnh dị thường, nhưng lại tinh khiết đến mức mượn kiếm thế ngưng ra một mảng bông tuyết thật lớn.

Mặc dù đó... cũng không phải biến hóa trọng yếu nhất. Quan trọng nhất, là kiếm ý của hắn biến hóa. Kiếm ý của hắn vô cùng cô đọng, đã thành thực chất.

Phải biết rằng ý từ mà tâm đi, thời gian ngắn ngủi mấy chục ngày, kiếm tâm của hắn làm sao có thể hòa hợp sáng sủa đến vậy?

Khiếp sợ chỉ trong nháy mắt, trong chiến đấu cũng không có quá nhiều thời gian để do dự phán đoán, cùng với tiếng xé gió của quang dực chấn động, song thị giả hóa thành một đạo lưu quang, lần nữa đánh tới thạch đài.

Bên trên thạch đài, một đạo kiếm quang sáng ngời chiếu sáng không gian quanh mình, đạo kiếm quang này xuất hiện rất đột nhiên, nóng rực một mảnh, tựa như tia chớp.

Xuy kiếm phong xé gió mà lên.

Đạo lưu quang này dừng lại, sau đó tật tốc lui về phía sau, ở không trung bên ngoài hơn mười trượng hóa thành vô số điểm sáng, rồi dần tiêu tán.

Vẫn là Quốc Giáo học viện Đảo Sơn côn, kiếm thế vẫn trong trẻo lạnh lùng, kiếm ý vẫn cô đọng, kiếm tâm vẫn sáng sủa hòa hợp như vậy, sạch sẽ đến mức khó có thể tưởng tượng.

Trần Trường Sinh cầm kiếm giơ tới trước người, trên mặt không có thần sắc vui sướng, cũng không vì chuyện quang dực chợt tiêu tán mà đắc ý, ngược lại càng thêm cảnh giác.

Bởi vì hắn biết rõ, kiếm ý của mình mặc dù tiến rất xa, ban đầu một kiếm có thể bất ngờ thương tổn được song thị giả, nhưng kiếm thứ hai không thể đạt được kết quả hoàn mỹ như thế, kiếm quang như điện chẳng qua chỉ thương tổn đến vai trái của cô gái tên là Ngưng Thu, cũng không làm trọng thương được đối phương, tự nhiên không thể nào đánh tan quang dực

Quang dực sở dĩ tiêu tán thành vô số điểm sáng, đó là bởi vì có người xác nhận song thị giả không phải đối thủ của hắn, không muốn làm cho các nàng lãng phí thời gian nữa.

Tầm mắt của hắn theo điểm sáng phiêu tán rơi vào cuối thần đạo cách mấy ngàn trượng, trên mặt đất trước lăng mộ, sau đó nhìn thấy tiểu cô nương mười mấy tuổi.

Điểm sáng bay xuống ở trên người của nàng, toàn bộ tan biến, nét mặt của nàng không có bất kỳ biến hóa, bởi vì nàng từ đầu đến cuối cũng không lộ vẻ gì.

Nam Khách nhìn cuối thần đạo , nhìn đôi nhân loại nam nữ trẻ tuổi trên thạch đài, không nói gì.

Căn cứ nàng tính toán thôi diễn, Từ Hữu Dung một đường chạy trốn, tiền kỳ giết chết đám yêu thú, chân phượng huyết phải hao tổn hết, hiện tại trong người hẳn là chỉ có máu độc mà mình hạ xuống, theo đạo lý mà nói, cho dù có thể chịu đựng được đến lăng mộ, lúc này cũng có thể chết rồi, vì sao nàng còn có thể sống được? Bất quá cũng không sao cả, rất rõ ràng nàng đã suy yếu vô cùng, không còn lực tái chiến, trận đối chiến số mệnh này mặc dù không thể nói là thắng lợi của mình, nhưng tử thần mới là trọng tài công bình nhất, nàng sắp chết, chính mình còn sống, như vậy đã đủ rồi, vấn đề là ở thiếu niên tên là Trần Trường Sinh ...

Sư phụ của nàng Hắc Bào cũng không đem toàn bộ kế hoạch Chu viên nói cho nàng biết, nàng tự nhiên cũng càng thêm không biết, bởi vì Hoàng Chỉ tán cùng với có chút duyên cớ khác, Hắc Bào chưa kịp đem quyết định sau cùng nói cho nàng biết, nàng vẫn cho rằng Trần Trường Sinh cùng Thất Gian, Chiết Tụ giống nhau, cũng là mục tiêu mình phải giết chết, chẳng qua bây giờ nhìn lại, hắn không hề dễ giết như trong tưởng tượng.

Nàng đối với cái tên Trần Trường Sinh không xa lạ gì, cũng không phải bởi vì hắn đạt được thủ bảng thủ danh đại triêu thí loài người, cũng không phải vì hắn một đêm xem hết tiền lăng bia, cũng không phải bởi vì hắn là Quốc Giáo học viện viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, mà bởi vì hắn là vị hôn phu của Từ Hữu Dung, nàng không ngờ tới, một đường ở trong thảo nguyên chạy trốn, tên thiếu niên loài người này lại có thể trị lành thương thế của mình, hơn nữa cảnh giới của hắn mặc dù không tăng lên, nhưng so sánh song thị giả từng cẩn thận miêu tả biểu hiện của hắn trong cuộc chiến đấu mấy chục ngày trước, kiếm ý cùng với lực chiến đấu, rõ ràng có sự biến đổi về chất.

Ở trong thảo nguyên đã xảy ra chuyện gì? Hay là nói, loại biến hóa này phát sinh sau khi bọn họ đi vào lăng mộ?

Vừa nghĩ tới đây, tâm tình của nàng trở nên càng thêm bất ổn lo lắng. Dĩ nhiên, vô luận Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung có gặp gỡ thần kỳ như thế nào, nàng hiện tại chỉ cần thông qua hồn mộc ban bố mệnh lệnh để thú triều khởi xướng tiến công, vẫn có thể rất nhẹ nhàng giết chết bọn họ, nhưng nàng không làm như vậy, bởi vì thú triều đối với lăng mộ này vẫn có kính sợ thiên nhiên nào đó, muốn mạnh mẽ sai khiến bọn nó tiến công, cần hao phí quá nhiều tâm thần của nàng, trọng yếu hơn, nàng không muốn tòa lăng mộ vĩ đại mà thần thánh này bị đám yêu thú cả người nước bùn, mùi thối bốc lên, thật quá ngu xuẩn làm cho rối tinh rối mù. Nếu như có thể, nàng không muốn sinh mệnh nào khác trừ mình tiến vào lăng mộ, chớ đừng nói chi là đặt chân trong đó, thật sự không có biện pháp, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận Từ Hữu Dung cùng với... Trần Trường Sinh lúc này đứng ở trên đài cao trước lăng mộ, bởi vì ở nàng nhìn nhận bọn họ mặc dù là địch nhân, nhưng có huyết mạch thiên phú đủ mạnh, không tính là làm bẩn tòa lăng mộ này.

Đúng vậy, ở trong mắt của nàng, đây là một tòa lăng mộ vĩ đại mà thần thánh.

Bởi vì ... tòa lăng mộ này mai táng người nhân loại kia, là đối tượng mà nàng bình sanh sùng bái nhất, thậm chí vượt qua sư phụ của nàng, lại càng không muốn đề cập tới phụ vương của nàng.

Nàng chưa từng biểu lộ ra loại tư tưởng này, thậm chí ở Tuyết Lão thành có đôi khi còn cố ý phát biểu một chút cách nhìn ngược lại, bởi vì cho dù Ma tộc thờ phụng người mạnh là vua, nói lý ra số lượng Ma tộc kính sợ thậm chí cuồng nhiệt sùng bái người nhân loại trong tòa trong lăng mộ này cũng không ít, nhưng nàng dù sao cũng là Ma tộc Công chúa cao quý, làm sao có thể sùng bái một kẻ loài người?

Nhưng nàng chưa từng lừa gạt nội tâm của mình.

Nàng vô hạn sùng bái nam tử loài người mai táng ở trong lăng mộ này.

Ở Tuyết Lão thành, ở Ma vực, phụ thân của nàng cường đại tựa như một mảnh bầu trời đêm, chỉ có nam tử kia từng đem bầu trời đêm này kéo xuống một góc.

Dõi mắt khắp quá khứ cùng tương lai, nhìn về đại lục cùng đại dương nơi xa, chỉ cần ở dưới tinh không, nam tử kia thủy chung là cường đại nhất. Ở trong suy nghĩ của nàng , cường giả như vậy đáng giá để tất cả sinh mạng kính sợ, huống chi sư môn của nàng cùng nam tử kia có vô số liên lạc bí ẩn, loại liên lạc này sớm đã trở thành vinh quang lớn nhất sâu trong nội tâm nàng.

Hôm nay, nàng cuối cùng đã đi tới trước lăng mộ này.

Cùng bản thân chuyện này so sánh, Ma tộc Công chúa Điện hạ tôn nghiêm cái gì, phụ vương đối với mình thái độ lãnh đạm, đều không còn quan trọng.

Mang theo tâm tình như vậy, Nam Khách theo thần đạo đi tới lăng mộ.

Thần đạo mấy ngàn trượng, lấy cảnh giới tu vi của nàng, chỉ cần chốc lát thời gian, đã có thể lướt qua, nhưng để tỏ lòng tôn kính đối với người trong lăng mộ, nàng không làm như vậy. Cước bộ của nàng rất nhẹ nhàng, thái độ vô cùng thận trọng, đi vô cùng chậm chạp, thần thái rất trang nghiêm, tựa như đang triêu bái.

Đi lại , mấy trăm đạo vĩ linh xinh đẹp ở phía sau của nàng chậm rãi sinh ra, sau đó bắt đầu theo gió phấp phới, xinh đẹp đẹp đẽ khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Mặt trời dọc theo thảo nguyên đã biến thành quang đoàn mơ hồ, màn đêm chưa đến đen tối càng sâu, nàng đi lại trên thần đạo, ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu rọi, nhưng lại càng ngày càng sáng ngời, phảng phất thiêu đốt bình thường.

Nhìn hình ảnh này, ánh mắt Từ Hữu Dung cũng sáng lên, sau đó ảm đạm, bởi vì nàng dù muốn cùng Nam Khách dưới trạng thái này chiến một cuộc, cũng đã không còn lực tái chiến. Trần Trường Sinh ánh mắt không có biến đổi càng thêm sáng ngời, bởi vì ánh mắt của hắn vĩnh viễn cũng sáng ngời như vậy, tựa như vẻ mặt Nam Khách sẽ không có bất kỳ biến hóa, bởi vì nàng vĩnh viễn cũng không có vẻ mặt gì.

Dùng lời của Đường Tam Thập Lục mà nói, ánh mắt của hắn giống như hai cái gương sáng loáng , thường xuyên làm người ta nhìn vào mà hốt hoảng.

Hắn và Từ Hữu Dung giống nhau, cũng rõ ràng cảm giác được, thông qua đi lại thận trọng phảng phất triêu bái trên thần đạo, Nam Khách đã đem cảnh giới trạng thái điều chỉnh đến trình độ gần như hoàn mỹ, thể hiện ra cường đại vô cùng khó có thể tưởng tượng, nhưng khác với Từ Hữu Dung, hắn không sinh ra chiến ý, hắn căn bản không muốn chiến một cuộc cùng Nam Khách trong trạng thái như vậy.

Đây chính là khác biệt lớn nhất của hắn cùng tuyệt thế thiên tài như Từ Hữu Dung và Nam Khách. Hắn chưa bao giờ chiến đấu vì chiến đấu, không vì thắng lợi mà chiến thắng, thời điểm hắn làm những chuyện này, bình thường chỉ là vì một nguyên nhân: đó chính là sống. Vì sống, hắn cho rằng đây mới là lý do, hoặc là nói ý nghĩa thần thánh nhất. Cho nên hắn không cần điều chỉnh, không cần tĩnh tư, không cần triêu bái, càng không cần tắm rửa dâng hương, trai giới ba ngày. Thời điểm hắn bất đắc dĩ bắt đầu chiến đấu, hắn tất nhiên đã chuẩn bị rất kỹ càng.

Chẳng qua là, hôm nay trạng thái của hắn tựa như cũng không phải là quá hoàn mỹ.

Đây rất có thể là một cuộc chiến đấu cuối cùng trong cuộc đời của hắn, hắn không có lòng tin, nhưng đó không phải vấn đề, bởi vì hắn đã đánh thắng rất nhiều tràng chiến đấu không có chút cơ hội thắng lợi nào. Vấn đề là ở, thời điểm hẳn là chuyên tâm nghênh đón trận chiến đấu này, hắn có chút phân tâm, cảm thấy có một số việc còn chưa làm xong.

Lúc này Nam Khách đi tới một đoạn cuối cùng của thần đạo, cách hắn còn có hơn trăm trượng.

Hắn rốt cục vẫn không thể nhịn được, xoay người nhìn về Từ Hữu Dung.

"Sao thế?" Từ Hữu Dung hỏi.

Trần Trường Sinh nhìn gương mặt của nàng, muốn đưa tay chạm vào, lại cũng không dám.

Từ Hữu Dung giơ lên bàn tay bị thương nặng yếu ớt, vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, dường như muốn đem bông tuyết trên y phục của hắn phủi đi.

Mấy bông tuyết này cũng đã sớm tan rã .

Trần Trường Sinh thỏa mãn, nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi Chu viên, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi."

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn, cố nén ý xấu hổ, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Không cần, ta sẽ tới tìm ngươi."

"Tốt." Trần Trường Sinh chưa từng trả lời nhanh như vậy.

Nếu như Nam Khách lúc này từ bỏ tư thái triêu bái, đột ngột công kích, hoặc là hắn và nàng đã chết.

May mắn chính là, Nam Khách không làm như vậy.

Làm xong chuyện này, cuối cùng không có bất kỳ chuyện gì có thể phân tâm.

Trần Trường Sinh nhìn về tiểu cô nương chậm rãi đi tới trên thần đạo, bình tĩnh mà chuyên chú.

Tựa như vô số người từng nói, tu hành chưa bao giờ là chuyện công bình, mặc dù hắn thuở nhỏ đọc một lượt Đạo Tàng, thể chất cũng khác hẳn thường nhân, mười lăm tuổi đã tu đến Thông U thượng cảnh, nhưng huyết mạch thiên phú chênh lệch không phải dễ dàng đền bù như vậy , chớ đừng nói chi là, ở bốn phía lăng mộ còn có thú triều hóa thành đại dương màu đen.

Đây là một trận chiến đấu hữu tử vô sanh.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, thể hiện ra trầm ổn cùng thong dong vượt xa số tuổi của mình, nếu như chỉ nhìn bóng lưng, hắn lúc này lại có chút ít phong phạm của cường giả kiếm đạo.

Hắn lúc trước có thể một kiếm bức lui cường địch, là bởi vì kiếm tâm của hắn đã cùng dĩ vãng bất đồng. Trận chạy trốn dài dòng trong thảo nguyên này, trải qua mấy chục ngày, chuyện hắn và Từ Hữu Dung làm nhiều nhất chính là đối thoại. Nói nhiều nhất , chính là tu hành. Từ vũ miếu đến tuyết miếu, từ mùa thu đến mùa hè, bọn họ thủy chung nói mấy chuyện này. Hắn có thiên phú tu hành, nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu, Từ Hữu Dung dạy hắn rất nhiều. Càng quan trọng hơn, thái độ của nàng đối với tu hành cùng cuộc sống, cái loại lạnh nhạt, bình tĩnh, thong dong này, ảnh hưởng tới hắn rất nhiều.

Đây chính là đạo tâm.

Kiếm tâm cũng là một loại đạo tâm.

Nếu muốn bàn về đạo tâm sáng sủa, thế hệ trẻ cả tu hành thế giới, ai có thể mạnh hơn Từ Hữu Dung?

Song kiếm tương giao, càng nhọn càng lợi, kiếm tâm cũng là như thế.

Hắn hiện tại đã đạt đến kiếm tâm thông minh, kiếm ý tự nhiên cường đại tinh khiết.

Từ Hữu Dung không biết hắn năm nay mới mười lăm tuổi. Nhưng nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt có chút ảm đạm của nàng lần nữa sáng lên, phảng phất ngọn núi khô hạn chào đón một cơn mưa.

Nàng rời khỏi bên cạnh hắn, trở lại trước cửa chính lăng mộ, tìm một góc có thể tránh mưa tránh tuyết tránh gió, khoanh chân ngồi xuống, đem vải rách giữ ấm đắp ở trên người.

Thái độ của hắn đối với sinh mạng , cũng đã ảnh hưởng tới nàng rất nhiều.

Cho nên, nàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.