Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 126: Chính là đa tình tự gạt bản thân




Ai cũng sẽ nhớ nhà, cho dù năm đó ở Quốc Giáo học viện tại kinh đô, Lạc Lạc trải qua đoạn năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời, nhưng lúc đó nàng vẫn thường xuyên nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, mấy đại gia hỏa ở Hồng hà, còn có chút chim chóc trên thiên thụ.

Nàng dĩ nhiên không cho rằng chuyện đó là sai , chẳng qua là...

"Rất tốt, ít nhất ngươi nguyện ý tin tưởng ta không phải làm việc vì tư dục của mình, mặc dù ngươi hiện tại cho rằng ta là vì Đại Tây Châu."

Mục phu nhân nhìn nàng bình tĩnh nói: "Ta không phủ nhận, Đại Tây Châu là quê quán của ta, nhưng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của ngươi đều đã đi về cõi tiên, chẳng lẽ ta còn coi trọng Đại Tây Châu hơn so với Bạch Đế thành ư? Tin đồn đều là giả dối, làm sao ta sẽ để cho ngươi gả cho biểu ca ngươi?"

Nghe được câu này, Lạc Lạc thật sự rất giật mình.

Mặc dù nàng không có quyền thế thực tế, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa điện hạ duy nhất của Yêu tộc, địa vị cực cao ở trong Bạch Đế thành, hơn nữa đám người trong trưởng lão hội như Tương tộc tộc trưởng thuở nhỏ vẫn rất thương yêu nàng, cho dù nàng không chủ động hỏi thăm, rất nhiều chuyện cũng không cách nào giấu diếm được nàng.

Nói thí dụ như chuyện nàng muốn thành thân, nàng rất dễ dàng biết được ngọn nguồn tin đồn này là từ một vị yêu vệ ở Uyên Châu các, mà vị yêu vệ kia là thuộc hạ trung thành nhất của Mục phu nhân. Chính bởi vì như thế, nàng chưa từng nghĩ tới tin đồn này là sai —— mẫu thân không định gả mình cho biểu ca ư? Vậy sứ đoàn Đại Tây Châu tới làm gì? Vì sao đại trưởng lão sáng nay phái người tới báo cho mình tên của Nhị biểu ca đã trong danh sách người tham gia Thiên Tuyển đại điển?

"Chuyện này là ý tứ của ta với phụ thân ngươi, vì lý do an toàn chưa nói với bất cứ ai, bao gồm cả ngươi trong đó."

Mục phu nhân nói: "Một lát nữa Thiên Tuyển điển sẽ bắt đầu, ta nghĩ cũng đã đến lúc nên nói cho ngươi biết ."

Lạc Lạc hỏi: "Mẫu thân, đến tột cùng là chuyện gì?"

Mục phu nhân vuốt ve đầu của nàng, nói: "Dĩ nhiên vẫn là hôn sự của ngươi."

Lạc Lạc rất khẩn trương, không khỏi có chút bất an.

"Kim trường sử nói đương nhiên không sai, đại trưởng lão cũng không sai, bản thân ngươi cũng rõ ràng... Giáo Hoàng Bệ Hạ quả thật đã chữa lành kinh mạch của ngươi, chỉ cần cho ngươi đầy đủ thời giờ, ngươi nhất định có thể đem công pháp của Bạch Đế nhất tộc tu hành tới chỗ cao nhất, trở thành Bạch Đế Bệ Hạ đời sau."

Mục phu nhân vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nhưng ta với phụ thân ngươi đều rất lo lắng, thời gian không còn kịp nữa."

Lạc Lạc nói: "Ta không rõ ý của ngài."

Mục phu nhân nói: "Ngươi là công chúa duy nhất của Yêu tộc, ngươi nên làm gì cho nơi này."

Lạc Lạc hiểu được, cho nên trầm mặc.

Từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã biết, chính mình phải gánh chịu trách nhiệm gì.

Trần Trường Sinh cũng rất rõ điểm này, cho nên chưa từng yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì.

Nếu như thế cục của Yêu tộc không tốt, cần nàng cống hiến, mà không có quá nhiều thời gian chờ đợi nàng trưởng thành trở thành Bạch Đế đời sau.

Như vậy nàng nên giống chút ít công chúa điện hạ vài ngàn năm quá khứ, thông qua hôn sự để giành ích lợi cho Yêu tộc.

Đây chính là hôn sự, cũng chính là đám hỏi của nàng.

Mẫu thân của nàng, năm đó cũng đã làm như vậy.

"Đến Tuyết Lão thành đi." Mục phu nhân nhìn vào mắt Lạc Lạc nói.

Toàn bộ các câu đố vào giờ khắc này đã được giải đáp.

Sắc mặt Lạc Lạc trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thấp giọng nói: "Tại sao?"

Mục phu nhân nói: "Ma Quân thế hệ này đúng là một nhân vật rất giỏi, chỉ có hắn mới xứng với ngươi."

Lạc Lạc nói: "Mẫu thân, ngươi biết ta không hỏi điều này."

Đây không phải là một môn hôn sự đơn giản, không phải cũng không cần quan tâm tới môn đăng hộ đối.

"Tại sao? Đương nhiên là vì tiền đồ của Yêu tộc rồi."

Mục phu nhân nhìn vào mắt của nàng nói: "Hiện nay Nhân tộc đang trong thời khắc đỉnh phong, vốn tưởng rằng sau Thiên Thư lăng chi biến, Bát Phương Phong Vũ liên tiếp chết đi, Nhân tộc sẽ an ổn một thời gian ngắn, ai có thể ngờ được, chỉ mấy năm ngắn ngủi, Vương Phá, chưởng môn Ly sơn, Tương Vương liên tiếp đột phá, cộng thêm Mao Thu Vũ cũng đã đến trước cánh cửa kia, chớ đừng nói chi còn có Lương Vương Tôn cùng Tiếu Trương còn có vị tiên sinh kia của ngươi và Từ Hữu Dung, Thu Sơn Quân, số lượng cường giả Nhân tộc sẽ nhanh chóng phục hồi như lúc ban đầu, thậm chí còn hơn năm đó, cộng thêm thủ đoạn của Thương Hành Chu, đến lúc đó toàn bộ đại lục còn có ai có thể đối đầu với bọn họ? Khi bọn hắn tiêu diệt Ma tộc xong sẽ làm sao? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý chứng kiến con dân Yêu tộc quỳ gối trước gót sắt của loài người ư?"

Lạc Lạc trầm mặc một lát, nói: "Ma tộc còn lo lắng chuyện này hơn cả chúng ta."

Mục phu nhân nói: "Không sai, cho nên chúng ta không cần hoài nghi thành ý cùng quyết tâm của Tuyết Lão thành."

Lạc Lạc ngẩng đầu lên nói: "Nhưng cừu hận giữa song phương thì sao? Mẫu thân ngài thuyết phục trưởng lão hội còn có các đại thần cùng tướng quân kia thế nào đây?"

Mục phu nhân nói: "Ta đã thuyết phục được rất nhiều người, mấu chốt nhất chính là, ta đã thuyết phục được phụ thân của ngươi, như vậy còn ai dám phản đối chứ?"

Lạc Lạc nghĩ tới đêm qua đại trưởng lão vào núi không gặp được phụ thân, nhưng sau khi trở về thái độ đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn, mơ hồ đoán được điều gì.

Nhưng như thế vẫn không đủ để thuyết phục nàng.

Hơn nữa tựa như Mục phu nhân nói, Yêu tộc có lẽ không còn ai dám đứng ra phản đối đám hỏi này, nhưng nàng có thể.

Nàng nhìn Mục phu nhân nói: "Nếu như là vì tiền đồ của Yêu tộc, dựa vào quan hệ giữa ta cùng với tiên sinh, Quốc Giáo tất nhiên sẽ ủng hộ chúng ta, đến lúc đó cho dù Đại Chu triều đình muốn đem binh tấn công, đầu tiên cũng phải giải quyết vấn đề nội bộ trước đã."

Mục phu nhân nói: "Đầu tiên ngươi phải xác định, tiên sinh ngươi Trần Trường Sinh có thể đạt được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này, hơn nữa ngươi phải xác nhận, thầy trò hắn với Thương Hành Chu thật sự sẽ trở mặt thành thù, mà không phải âm mưu dùng để lừa gạt chúng ta cùng Tuyết Lão thành."

Lạc Lạc nói: "Tiên sinh không phải người như vậy."

"Ngươi cùng hắn đã năm năm không gặp. Năm năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, hơn nữa coi như các ngươi có quan hệ thầy trò, so với thiên hạ đại thế, loại quan hệ này vẫn không đủ vững chắc hoặc là nói cường đại đến mức có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc, ngươi hiểu được ý của ta chứ."

Mục phu nhân nhìn nàng thương tiếc nói: "Trừ phi hắn nguyện ý từ bỏ Từ Hữu Dung để cưới ngươi, như vậy ta sẽ lập tức chấm dứt Thiên Tuyển đại điển."

Lạc Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Tiên sinh làm sao lại cưới ta chứ? Ta là học sinh của hắn a."

Mục phu nhân nhìn nàng như cười mà không phải cười nói: "Ngươi chỉ coi hắn là tiên sinh thôi ư?"

Lạc Lạc ra sức gật đầu, nói: "Dĩ nhiên a."

Mục phu nhân đưa tay sờ đầu của nàng, nói: "Si nhi, cho dù ngươi có thể gạt ta, làm sao có thể lừa dối chính bản thân mình?"

Gió sớm từ ngoài cửa sổ ùa vào, mang đến mùi vị đặc biệt của dã thú khiêu vũ, còn có tiếng trống trận càng ngày càng kịch liệt hoặc là nói hoan khoái.

Mục phu nhân rời đi, nàng muốn đi tới Vạn Thú đài trước hoàng cung để chủ trì Thiên Tuyển đại điển hôm nay.

Lạc Lạc ngồi phía trước cửa sổ, có chút buồn bã, ủ rũ xé nát bông hoa ngôi tử sáng nay mới hái.

Tựa như câu nói của Mục phu nhân trước khi rời khỏi, cho dù nàng có thể lừa gạt tất cả mọi người trên đại lục, nhưng làm sao có thể lừa dối chính mình?