Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 102: Giấc mộng kiều diễm (thượng)




Edit: Nam Cung

Nằm trên giường da thú ấm áp nhưng ta cứ lật người qua lại mãi cũng không ngủ được, vừa nghĩ đến hành vi cuồng dã của tên ác ma mắt xám bạc kia, trong lòng sợ hãi đến mức tim đập thình thịch liên hồi. Ánh mắt xám bạc phảng phất sự điên cuồng, cái nhìn đầy lửa dục vọng dán chặt lên người ta nói rõ cho dù có Trác Mã che chở nhưng chẳng bao lâu sau tên yêu nam kia sẽ tính kế xuống tay với ta. Phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới đươc đây? Nếu nhân nhượng để hắn đắc thủ với cường độ dữ dội của hắn ta cũng không sống nổi. Lại liếc mắt nhìn Trác Mã trên giường tuy rằng có vẻ như đã ngủ say nhưng nhìn đôi vai yếu đuối cô đơn hơi run rẩy của nàng, ta biết nàng không ngủ được. Haiz…nữ nhân dịu dàng ưu nhã như vậy, nghe được thanh âm nam nhân mình yêu cùng nữ nhân khác ân ái sao có thể chịu đựng được chứ?

“Trác Mã vương phi, người vẫn còn suy nghĩ về chuyện vừa rồi hay sao?” Nghe những tiếng nức nở khe khẽ của nàng, trong lòng ta cũng thấy nhói đau, đổi lại nếu là ta, nếu ba nam nhân kia dám lăng nhăng bên ngoài…chắc ta cũng thương tâm gần chết mất.

“Nha Nha muội muội, ta thực sự rất khó chịu, bao năm như vậy cho dù hắn có bao nhiêu nữ nhân ta vẫn luôn nén giận, ta chỉ muốn cho hắn biết cho dù hắn không có tiếng tăm gì hay là một hãn vương cao quý trên vạn người ta đều thật lòng yêu hắn.” 

Nói đến nỗi thương tâm trong lòng, Trác Mã đã lệ rơi đầy mặt: “Nhưng vì sao hắn luôn làm tổn thương ta? Muội muội, muội nói ta phải làm thế nào đây?”

“Rời bỏ hắn, cùng một nam nhân tốt khác tái giá là được.” Thế nhưng ta biết có lẽ nàng không thể làm được.

“Không thể được, rời xa hắn ta sẽ không sống nổi. Hơn nữa vương tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân của ngài phản bội mình.”

“Vậy hãy thu hồi lại lòng người, coi hắn như con ngựa đực giống còn những nữ nhân kia là bọn ngựa cái, súc sinh cùng súc sinh, tỷ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.” 

Nếu là ta, ta sẽ nhờ cha dược vương kê vài liều độc cho bọn hắn biến thành máy tên thái giám không cử động nổi để bọn hắn nhìn mà không ăn được, haha đó mới là nỗi bi ai nhất của nam nhân a.

“Muội muội, đến lúc này muội vẫn còn chọc ghẹo ta.” Nghe đến đó Trác Mã nhẹ nhàng cười, nỗi uất nghẹn trong lòng cũng dần buông lỏng.

“Trác Mã, đừng để ý đến nam nhân kia nữa, hãy toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa con trong bụng tủ, ta tin rằng tỷ sẽ là một người mẹ tốt.”

“Ừm, ta biết, ta tin con trai ta sẽ là một hãn vương tốt.”

“Vương phi, hãn vương cho gọi ngài đến.” Ngay khi ta và Trác Mã đang cười đùa vui vẻ, ngoài trướng vang lên một giọng nói to phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ta biết rồi, ngươi đi nói với hãn vương ta lập tức qua ngay.” Nhanh chóng lau nước mắt trên mặt sau đó lại soi gương chỉnh trang tinh tế, trên khuôn mặt nàng hiện rõ sự vui mừng lẫn e thẹn.

“Trác Mã, đừng đi.” Tuyệt đối không thể để tên nam nhân kia muốn gì được đấy, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi, nếu vậy hắn sẽ không biết quý trọng nàng.

“Muội muội, vương gọi ta đến nhất định là có chuyện quan trọng, muội đừng lo lắng, ta không sao đâu.” Nói xong liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Nhìn nữ nhân vui vẻ hồn nhiên như thiếu nữ, haiz, Trác mã à…xem ra cái tính tự cao tự đại của nam nhân kia cũng hơn nửa do lỗi của nàng.

Nhìn lều trại im ắng, ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chi có ba tên mỹ thú nhà mình là tốt nhất! Hồ ly sư phụ tuy giảo hoạt phúc hắc nhưng tốt xấu gì cũng là một tên hồ ly xinh đẹp, đối với ta tuy hơi bá đạo nhưng lúc nào cũng biết tiết chế, mắt bích tuy hơi âm hiểm một chút nhưng cũng thật mị hoặc quyến rũ nha. Còn tên sắc lang kia, tuy rằng trước đây phóng túng buông thả hư hỏng, dục vọng cường đại, mắt lam sắc bén nhưng giờ cũng biết làm một lãng tử quay đầu, vì một cọng cỏ dại bé nhỏ như ta mà buông tha cho cả rừng hoa hương sắc ngào ngạt kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Còn ngưu ngưu nữa, tuy rằng trước đây có hơi hung hăng thái độ với ta, tử mâu vô cùng lãnh khốc nhưng bỏ giang sơn xã tắc để làm một đầu bếp riêng của mình ta, điều đó khiến ta vô cùng cảm động!

Haiz… ba nam nhân này liệu có biết ta đang ở đây hay không? Vừa mơ màng chợp mắt vừa nghĩ đến bọn hắn, có phải vì trong lòng quá nhớ nhung hay không? Hồ ly sư phụ, Nha Nha rất nhớ mùi hương phảng phất dìu dịu lại ấm áp của người, muốn nằm trong vòng ôm của người dù bị người quản giáo nghiêm khắc như trước đây cũng được. Sắc lang chết tiệt, nếu ngươi biết tiết chế dù ngươi có làm đến vài lần ta cũng cam lònh. A Ngưu ca, huhu, không có đồ ăn huynh làm mấy ngày nay ta chỉ có thể ăn những cái bánh khô khốc không mùi vị, gặm mấy cục thịt dai nhanh nhách lại khô không khốc kia, nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ bị suy dinh dưỡng mà chết mất.

Cơn buồn ngủ dần kéo tới…ưm…ngủ thôi…có lẽ trong mơ sẽ được gặp lại ba tên mỹ thú nhà mình.

************************

Một bóng dáng áo trắng cao lớn ung dung vượt qua những tầng phòng vệ dày đặc nghiêm ngặt, nhẹ nhàng đáp trước doanh trướng, đôi tay như ngọc nhẹ nhàng vén tấm màn trướng lên, lặng lẽ lẻn vào…..

Phát hiện có nam nhân bước vào, quả cầu trắng trên giường lậo tức tỉnh giấc, nhưng nhìn thấy nam nhân áo trắng trước mắt thì lại ngoan ngoãn nằm lại bên cạnh nữ tử.

Thân thể cao lớn ưu nhã chậm rãi đến cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống dung nhan xinh xắn đang say ngủ, khuôn mặt tuấn mỹ bình thản bỗng chốc chứa chan yêu thương lại có chút kích động. Ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn da thịt tinh tế vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt bích lục đong đầy say đắm…

Nhìn thiên hạ ngày nhớ đêm mong, Cổ Nguyệt Lan nhiều ngày bất an cuối cùng cũng thở phào bình tĩnh, nhìn nàng ngây thơ say sưa ngủ, tuy có chút tiều tụy suy yếu nhưng nhìn thân thể nguyên vẹn an ổn trên giường khiến trong lòng hắn vui mừng như điên.

“Hồ ly khốn kiếp, đi ra, đừng đến làm phiền ta!” ta dùng tay nhỏ gạt đôi tay to lớn ấm áp đang tác quái trên mặt mình ra, hừ, đến trong mộng cũng muốn làm phiền ta.

“Hắc hắc, đồ nhi không ngoan ngoãn gì hết, có phải vi sư nên xử phạt nàng thật nghiêm khắc mới được hay không?” Làn môi khêu gợi nhếch một nụ cuời yêu chiều, nhìn bộ ngực sữa đầy ắp đang phập phồng lên xuống, ánh mắt càng trở nên thâm trầm. Khuôn mặt quyến rũ kia, đường cong mê người, thân thể mềm mại đẫy đà cùng với mùi thơm phảng phất trên người như thể đang khiêu chiến với sức tự chủ của hắn.

“Ưm…đừng đi….” Ta nắm chặt vạt áo trong tay, vì sao hồ ly sư phụ trong mộng lại rời đi: “huhu, hồ ly sư phụ, đừng đi!”

“Tiểu Nha Nha…. Ta không đi…” Hắn cúi người kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ, mắt đối mắt, mũi đối mũi, làn môi mớn trớn ghì sát đôi môi nhỏ nhắn mấp máy của nàng, bàn tay to chậm rãi cởi thoát y phục….

“Ưm…”cảm nhận thấy hồ ly trong mộng lại muốn làm chuyện xấu, vừa định lên tiếng ngăn cản đột nhiên lại bị hắn dùng môi chặn lại, muốn phản đối cũng không nói lên lời.

“Ngoan ngoãn nào…tiểu đồ nhi…” hắn mạnh bạo cúi đầu hôn hít khóe môi đỏ mọng khiến hắn động tâm, đầu lưỡi tiến quân thần tốc mút mát làn môi căng mọng, thẳng đến lúc chúng càng sưng mọng hơn, a, loại cảm giác tuyệt vời như này dằn vặt hắn đến phát điên mất.

“Sư phụ!” Ta trong mộng căn bản không có sức phản kháng, cảm giác trên người lành lạnh, hồ ly chết tiệt, thực sự muốn làm hay sao?

“Ngoan ngoãn đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận bị kẻ khác nghe thấy.” Hắn khẽ cười chậm rãi cởi áo, nhìn thân thể đẫy đà chỉ còn lại chiếc yếm hững hờ, bạch y hồ ly khí huyết sôi trào bốc lên đỉnh đầu, hạ thân căng cứng, ngón tay thon dài lần mò bên trong tìm kiếm nụ hoa mê người, không ngừng vuốt ve quyến rũ….

“Để ta ngủ.” Vì sao, vì sao giấc mộng này lại chân thật như vậy, thân thể không ngừng run rẩy, cắn răng cố mở hai mắt nhưng cơn buồn ngủ miên man khiến ta chỉ có thể tùy ý hắn làm bậy.

“Còn chưa chịu tỉnh sao? Nếu không tỉnh lại vi sư sẽ không khách khí nữa.” Nhìn đôi môi sưng đỏ của thiên hạ dưới thân, quần áo hỗn độn, cảnh tượng phong tình lả lơi như vậy khiến dục vọng gầm rú sôi trào trong đôi mắt bích, động tác nơi đôi tay càng lúc càng càn rỡ, giọng nói trầm đục lởn vởn bên vành tai trắng nõn tinh tế than thầm: “Tiểu đồ nhi mê người, mau dậy ngăn cản ta đi, nếu không ta sẽ ăn sạch nàng đó….”