Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 107: Hồng nhan họa thủy (thượng)




“Hãn vương, đừng nghe yêu nữ này nói. Năm năm trước đây, Bắc quốc xâm lược chúng ta thiếu chút nữa là diệt tộc, thù này, chúng ta nhất định phải báo!” Một trận kháng nghị biểu tình truyền đến, mang theo đầy hận thù vốn dĩ đã khắc cốt ghi tâm “Chúng ta nhất định phải giết Bắc Ngao Liệt, có thế, mới an ủi được tộc nhân trên trời linh thiêng!”

“Nói bậy, nếu không phải là các ngươi – man tộc hung tàn, tàn bạo vốn thành tính quấy rối biên giới chúng tôi, đốt cướp, làm hại dân chúng trong nước lầm than, thái tử chúng ta thế nào lại xuất binh đánh các ngươi. Hơn nữa, chính hoàng tử các ngươi lại sợ chết, lâm trận liền chạy trốn, vứt bỏ người tài, gây thành thảm họa.” Phùng Đại Cương lập tức vì chủ tử bảo vệ “Thái tử phi nhà ta tâm địa thiện lương không phải là yêu nữ.”

“Tiểu đồ nhi, mau tới đây, chuyện này để chính nam nhân chúng ta sẽ xử lý tốt.” 

Móng vuốt hồ ly lôi kéo tay nhỏ bé, lại dùng lực kéo trở về, ánh xanh trong mắt mang theo đầy lo lắng

“Ta không đi!” Eo nhỏ vặn lại, tay nhỏ bé co rụt vào, tách khỏi bàn tay to của hồ ly, ta vẫn nhìn chằm chằm mắt bạc trước mắt “Hiên Viên Hoằng, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, chuyện cũng đã qua rồi. Nhìn hàng ngàn hàng vạn tộc nhân vì cuộc chiến phi lý này lại phải bỏ mạng, ngươi muốn lặp lại bi kịch của năm năm trước đây sao? 

Những người xung quanh ngươi mất đi cả, ngươi còn muốn bọn họ đau khổ một lần nữa sao?”

“Nữ nhân, chuyện quốc gia đại sự ngươi biết cái gì? Mau đi sang một bên cho ta!” Mắt bạc nhìn chằm chằm vào nữ tử to gan lớn mật trước mắt, chỉ cần hắn vung tay lên, hơn mười vạn tướng sĩ sẽ chỉ còn một đống thịt vụn.

“Nữ nhân thì làm sao?… Ít nhất ta còn biết sinh mạng con người quý giá đến mức nào. Không sai, ta chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, nhưng cho dù tình hình là ngàn cân treo sợi tóc, ta cũng muốn ngăn cản trận chiến vô nghĩa này.

“Tiểu nha đầu, vì sao nàng chỉ thích gây chuyện thị phi!” Nhìn hành vi dũng cảm của mỗ nha, mỗ ngưu liền bước lên phía trước ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, âm thầm thở dài cùng nhu tình khuyên bảo “Hiện tại, ngươi cho rằng như thế là tốt đẹp sao? Trên chiến trường, thiên quân vạn mã, đao kiếm vô tình, nếu ngươi bị thương thì biết làm sao đây?

“Ta biết chính ta đang làm cái gì!” Nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của mỗ ngưu, không để ý tới lời nói của hắn mang đầy hàm ý che chở, ta nghiêm túc chống lại ánh mắt tím “Bắc Ngao Liệt, ta không muốn ngươi tham gia vào trận chiến này, nếu ta yêu cầu ngươi rút lui, ngươi có đồng ý với ta hay không?”

“Nếu như không phải là do man tộc xâm phạm, ta căn bản là không có khả năng xuất binh.” Nếu như không phải bởi vì Bắc quốc gặp nạn, hắn cũng sẽ không tranh giành giang sơn, đất nước. Hắn vốn dĩ đã có người để yêu thương, mỗi ngày chỉ cần nhìn nha đầu nhỏ chọc hết người này đến người khác, từ tây sang đông, như thế là đã đủ. 

Hắn đương nhiên không muốn làm những chuyện gây mất mát tổn thương như thế.

“Lang Minh Thần, nếu như ta yêu cầu ngươi lui binh, hẳn là sẽ không hại ngươi mất mặt chứ!” Trước mắt là hắc y tà mỹ, chắc là cũng rất dễ thương lượng.

“Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như ngươi bình yên vô sự theo ta trở lại, tuy rằng đội quân tinh nhuệ của ta là bất khả chiến bại, ta cũng muốn trên chiến trường được dịp phát tiết. Nhưng vì ngươi, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.” 

Nam nhân bá đạo tà mị nở nụ cười gợi cảm với thân thể hồng nhạt, ánh xanh trong mắt chứa đầy thâm ý “Thế nào, tiểu yêu tinh, có đúng hay không rất cảm động, bản vương cam nguyện để kẻ gây tai họa chủ động thu binh!”

Thối sắc lang! Mặt trắng bệch trở nên nghiêm trọng. Với hai mỹ thú kia, nói chuyện với chúng không có gì, nhưng để thuyết phục được đôi mắt xám bạc kia thực sự là khó khăn nhất.

“Thế nào, Hiên Viên Hoằng! Ngươi có nguyện ý hòa không? Khóe miệng gợi lên một nụ cười chân thành quyến rũ, ánh mắt lóe lên ánh sáng hy vọng “Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta đều tự thu binh!”

“Thu binh? Ta vì sao phải thu binh? Cho dù là ta đồng ý, nhưng còn có các huynh đệ của ta, họ có nguyện ý không?

“Tất cả binh sĩ đều như nhau, không ai có thể nguyện ý nhìn những người thân của mình đau khổ!”

“Ngươi thực sự nghĩ ta sẽ hòa sao?”

“Được”

“Không hối hận?”

“Không hối hận!”

“Được, nữ nhân, muốn ta nghị hòa, ngươi trước tiên đến đây!” Mắt xám bạc nhìn nữ nhân khả ái liền cười, bạc môi khêu gợi vung lên đầy lãnh khốc cùng tà ý “Thế nào, ngươi có dám hay không?”

“Hiên Viên Hoằng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Ta lạnh lùng chống lại đôi mắt xám bạc “Làm vua của một nước, ngươi nên nhớ lời mà giữ chữ tín”.

“Tiểu nha nha, xem ra lá gan ngươi càng lúc càng lớn rồi”. Mắt xanh lạnh lùng uy hiếp “Đến lúc đó, có xảy ra chuyện đừng hy vọng vi sư sẽ đi cứu ngươi!”

“Vương Nha Nha, nàng mau trở về cho ta.” Mắt lam đầy lửa, hắn tức giận kéo cổ tay nhỏ bé kia, tuấn mi gợi cảm nhìn vào thân thể nhỏ nhắn “Tiểu yêu tinh, nếu như nàng dám đi đến đó, đừng trách bản vương đối với nàng không biết thương hương tiếc ngọc”.

“Tiểu nha đầu, mau quay lại đây với ta.” Nhìn ánh sáng bạc trong đôi mắt của nam nhân tà dị, không cần tưởng cũng biết hắn có ý đồ bất lương.

“Không cần biết, nếu như chỉ cần trở về là có thể giải quyết tất cả, cho dù chết, ta cũng cam lòng.” Không để ý tới phía sau ba nam nhân tuấn mỹ đang tức sùi bọt mép, ta chậm rãi bước về phía con ngựa đen cao to đằng trước, ngẩng đầu nhỏ kiên định mà vững chắc, nhìn thẳng vào chính đôi mắt xám bạc kia “Hiên Viên Hoằng, ngươi không nên cố chấp nữa có được hay không, ngay cả khi tộc nhân đánh thắng một trận này đi chăng nữa, thì họ cũng phải trả một giá đắt. Từ phụ mẫu, thê nhi cho đến huynh đệ, tỷ muội đều đang chờ bọn họ có cơ hội trở về. Nếu Bắc Ngao Liệt cùng Lang Minh Thần đã đáp ứng rút quân, ngươi cần gì phải khăng khăng đánh trận này?”

“Nữ nhân, ngươi nói đủ chưa?”. Thân thể hơi cúi xuống, bàn tay lớn chế trụ đôi má nhỏ, môi nở một nụ cười châm biếm “Ngươi muốn tộc nhân của ta bị Bắc quốc thống trị kéo dài sao, ngươi nghĩ ta không có tôn nghiêm sao? Như vậy chẳng khác nào là đang giết ta đi.”

“Hiên Viên Hoằng, ngươi buông tay ra”. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nắm đến sắc mặt tái nhợt “Nếu ngươi dám làm tổn thương nàng ấy, ngươi đừng nghĩ sẽ sống hết ngày hôm nay.”

“Nàng ấy trong tay ta, các ngươi làm được gì? Ta biết, các ngươi yêu thương, quan tâm nàng ta, nàng ta hiện đang ở trong tay ta, các ngươi có tư cách đưa ra điều kiện sao?

“Hiên Viên Hoằng, ngươi dám nói không giữ lời?” Ta hơi vung mặt lên cười nhạo, dù cho đau khổ một lần nữa, ta cũng sẽ không không khóc.

“Nữ nhân, trong mắt nàng ta vô dụng đến thế sao”. Hắn đem cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu vào tai nàng thì thầm to nhỏ “Nữ nhân xinh đẹp, nàng rốt cuộc trêu chọc nhiều nam nhân như vậy? Vì sao? Vì sao nàng lại xem thường ta? Ta có gì thua kém bọn họ sao?”

“Nói thật, luận về tướng mạo, ngươi cùng với bọn họ thật tương xứng! Luận về tài năng, trong một số phương diện, ngươi hoàn toàn mạnh hơn hẳn bọn hắn! Nhưng là, bọn họ yêu ta, thương ta, đối với ta chỉ một lòng một dạ, chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lại càng không bao giờ làm ta phải thương tâm. Về điểm này, ngươi mãi mãi thua kém bọn họ!”

“Nếu như ta cũng có thể?” Ánh bạc lóe lên mang theo tia hy vọng chờ mong “Nàng có thể hay không chọn ta?”

“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!”

“Vì sao?”

“Có Trác Mã tốt như vậy, ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?”. Xem tình hình trước mắt, ba nam nhân kia có vẻ đang lo lắng, ta đột nhiên đem hết toàn lực đâm khuỷu tay hướng về phía bụng của Hiên Viên Hoằng “Nếu như ngươi thật sự là một hán tử, nói thẳng ra, ngươi không nên lừa gạt tình cảm nữ nhân”

“Buông thái tử phi chúng ta ra!” Thấy chủ tử nhà mình bị kiếp, Nhất, Nhị, Tam, Tứ vội vàng gầm to rồi lao tới.

“Đừng tới đây!” Hắn cố sức chế trụ cánh tay của nữ tử, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn giam chặt bên người, dùng lực mạnh uy hiếp “Nếu như các ngươi không muốn nàng ta chết”

“Nha nha!”

“Vật nhỏ!”

“Tiểu nha đầu!”

Thân ảnh của ba nam nhân còn lại vội vàng hướng kẻ mắt bạc bay đi, trong mắt là sự giận dữ cùng phẫn nộ “Thả nàng ta ra!”

“Các ngươi đừng tới đây” ta đã thấy mấy nam nhân kia đang ngày càng tới gần, ta liền kiên quyết nói “Ta nói rồi, đích thân ta sẽ xử lý chuyện này”.

Ánh mắt bạc nhìn chằm chằm vào mấy nam tử đang khẩn cấp bay tới, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, giận dữ ngắt lời “Nữ nhân, ngươi tự tin ta sẽ bỏ qua cho nàng sao?”

Ta cố sức tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, quay sang hắn băng lãnh cười “Bởi vì ta biết chuyện ta làm là chuyện đúng, bởi vì ta biết ngươi còn có nhân tính!”

“Nữ nhân, nếu như nàng còn động đậy, ta sẽ giết nàng.”

“Hiên Viên Hoằng, thả nàng ấy ra rồi hãy nói”. Ánh mắt bạc thật tàn bạo cùng lãnh khốc, ba nam nhân đều giận tái mặt trợn mắt nhìn, tuấn nhan lạnh lẽo, kiên quyết để lộ ra sự khát máu.

“Nữ nhân, ta thực sự rất muốn giết nàng, giết nàng rồi ta sẽ không còn vì nàng mà dao động nữa”. Lực đạo trên cổ không ngừng gia tăng, cảm nhận được thiên hạ trong lòng không tiếng động chống cự, khóe miệng lạnh lùng khinh xúc “Nàng nói, nếu như ta giết nàng, mấy nam nhân ấy sẽ như thế nào?”

“Dừng lại đi, ta không muốn nhìn quá nhiều người như vậy chết trong trận chiến này.” Đau quá! Cái loại hô hấp này ta thật là không thích. Nhưng ta cố cắn chặt môi dưới, cho dù là phát sinh chuyện gì ta vẫn phải nói ‘Hiên Viên Hoằng, buông tay ra. Ngươi biết rõ trong trận chiến này, ngươi căn bản không có khả năng thắng.”

“Ha ha ha… Thì là không thể thắng, nhưng chỉ cần ta giết nàng, thì bọn họ đều sống không bằng chết”.

Âm thanh ba lần vang lên chế nhạo, ta chằm chằm nhìn vào đôi mắt xám bạc, hô hấp càng trở nên khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt “Ta chính là muốn thấy bọn họ tâm như dao cắt!”

“Nha Nha, nàng làm sao vậy?” Mỗ hồ yêu thương nhìn cô gái nhỏ quật cường, thanh âm lạnh lùng vang khắp thảo nguyên cao rộng “Hiên Viên Hoằng, nếu như ngươi dám làm tổn thương nàng ấy, ta – Cổ Nguyệt Lan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tộc nhân của các ngươi”.

“Vương Nha Nha, nếu như nàng dám chết, bản vương cam kết ở đây máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán. Tuyệt đối ta sẽ không bỏ sót một thứ gì đừng nói là một binh lính man tộc!” Mấy vạn hắc kỳ quân giương lên cung tên thủ sẵn, đồng loạt hét lên, dẫn đầu chính là Lang Minh Thần đầy khí thế vương giả khiến người khác không thể nghi ngờ.

“Ta làm thì ta sẽ chịu, không phải ngươi muốn trả thù ta sao?” Mắt tím hiên ngang lẫm liệt cùng kiên định “Thả nàng ấy ra, ta nhất quyết cùng ngươi tranh tài cao thấp!”

“Nữ nhân, ngươi rất hài lòng khi nhìn bọn họ căng thẳng lo lắng cho ngươi phải không, có phải đang rất cảm động?” Ánh mắt lạnh nhìn về phía mấy nam tử đầy phẫn hận cùng căm thù. Vì sao? Vì sao bọn họ được gần gũi tiếp cận nữ tử? Vì sao bọn họ có được tình yêu của nàng, được nàng ỷ lại, phụ thuộc? Điều này càng làm hắn đố kị ghen tuông đến phát cuồng. Quan trọng hơn, cái loại đố kỵ này lại càng đeo bám hắn suốt đời.

“Ngươi muốn làm gì?” Cảm giác kinh hoàng dưới thân khi con ngựa vì bất an mà xao động, ta nhìn nhìn chằm chằm vào mắt xám càng ngày càng trở nên âm trầm, nam tử này, lại muốn đi làm cái gì đây?

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh hoảng trong lòng, liền cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi bừa bãi, trượt lên trên đôi má mịn màng. Hắn thỏa mãn nhìn ba nam tử còn lại nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé rách biểu tình trên mặt, miệng nở ra một nụ cười quyến rũ cùng lãnh khốc “Nếu như không có việc gì, các ngươi sẽ không đuổi theo kịp!” Nói xong, hắn liền kéo cương ngựa, quay đầu lại phía sau thúc ngựa chạy ra ngoài…