Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 116: Kiếp sống cô độc




Ed: Phương Loan Trần

“Hiên Viên Hoằng, ngươi còn muốn chạy sao?” Nhìn nam nhân tóc bạc kiên trì canh giữ ở ngoài. Tử y nam nhân cả người tản khí tức vương giả, cao quý, đôi mắt lộ ra một tia sắc bén “Nếu nàng đã không có việc gì, ngươi quay lại chỗ này làm gì?”

Khuôn mặt tuấn tú yêu mỹ không ai bì kịp giờ đây sâu trong đôi mắt là những tia cô độc đau thương. Nhìn trước mắt là ba tuyệt đại nam tử, thân hình một đen một trắng cao to, hắn cảm thấy thật chói mắt, như vậy chỉ khiến hắn càng thêm tự ti mặc cảm.

“Ngươi cho là nàng còn có thể muốn gặp ngươi sao?” Bạch y nam tử đột nhiên bay xuống, trên khuôn mặt thanh dật tuấn mỹ có một chút biểu tình, con ngươi xanh lạnh lùng không có một tia nhiệt độ, thực khiến người ta phải sợ “Nếu ngươi muốn tốt cho nàng ấy, ngươi hãy mau đi đi, vĩnh viễn không nên xuất hiện trước mặt nàng lần nữa!”

“Cổ Nguyệt Lan, một lần thôi là đủ rồi!” Môi mỏng quyến rũ tự giễu bản thân, thanh âm lạnh lùng pha lẫn vài tia bi thương, khuôn mặt ma vương đã từng kêu ngạo hiện giờ khẩn thiết hạ mình cầu xin. “Hôm nay ta đã không còn nội lực, lại một thân một mình trong doanh trại Bắc quốc, huống chi còn có các ngươi bên người nàng, căn bản không cần sợ ta sẽ gây bất lợi với nàng.”

“Hiên Viên Hoằng…Hiện tại, ngươi căn bản không cần thừa sức, tức thời đi nhanh đi, chúng ta sẽ không nhường tiểu yêu tinh một lần nào cho ngươi.” Mắt xanh mang theo tàn lãnh, trên mặt tà mị tuấn mỹ cười nhạt “Nếu như không phải ngươi thả nàng trở về đúng lúc, ta thực sự muốn một kiếm giết ngươi.”

“Nếu như các ngươi muốn giết ta thì tự động thủ đi, ta không muốn những ngày sau của ta đều không có nàng bên cạnh, cùng mỗi ngày đều bị những hồi ức về nàng xé nát cõi lòng, chi bằng chết trước mặt nàng. Như vậy ta có thể giải quyết hết mọi chuyện, không cần vì tưởng nhớ nàng ngày đêm mà trở nên điên cuồng.” Khuôn mặt tái nhợt mang đầy sự kiên quyết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía lều vải, đôi mắt lo lắng cùng đau đớn. Đôi môi mím chặt, trong lòng tràn đầy đau nhức, thấp giọng thì thào “Ta muốn thấy nàng… Ta thực sự rất muốn thấy nàng…”

“Ngươi còn có tư cách lần nữa tổn thương nàng sao?” Sâu trong mắt là ánh sáng hàn lãnh “Nếu như ta là ngươi, để tốt cho cô ấy, ta sẽ rời xa cô ấy, đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy một lần nào nữa.”

“Thành thật mà nói, ta thật sự rất ghen tị với các ngươi. Các ngươi mỗi ngày đều được bên người nàng, chăm sóc nàng, âu yếm nàng, hôn môi môi nàng, mà ta, cái gì cũng đều không chiếm được.” Tóc bạc nhẹ bay lên trong gió, trên mặt âm lãnh tà mị tiết lộ biểu tình say đắm cùng oán khí, hai tròng mắt xám bạc chống lại đôi mắt 

tím “Ta chỉ có thể trách trời, vì sao ta không phải là người đàn ông đầu tiên của nàng.”

“Nha Nha là của chúng ta, dù cho ngươi có là người đầu tiên gặp cô ấy, nhưng cô ấy vẫn mãi là của chúng ta.” Mắt xanh lam nhìn nam nhân trước mắt, trên gương mặt tái nhợt kia là khóe miệng vương chút tơ máu làm hắn có một tia mâu thuẫn trong lòng “Nàng vừa mới tỉnh lại, ta không muốn tâm tình của nàng quá mức kích động, ngươi mau đi đi!”

“Nếu như không thể nhìn thấy nàng, ta nhất quyết không đi.” Hắn không thèm để ý tới ba nam nhân phía trước, thân thể to lớn đi thẳng tới doanh trướng, cho dù thực sự bị bọn họ đánh chết, hắn cũng muốn đi vào!

“Sư phụ… Các ngươi đang tranh cãi cái gì?” Nghe âm thanh tranh cãi bên ngoài, ta xoa con mắt đi khỏi trướng, hời hợt liếc mắt về phía tóc bạc nam nhân, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười “Hiên Viên tiên sinh, ngươi vì sao còn có ở nơi này?”

“Ta khả dĩ tìm nàng nói mấy câu?” Đôi mắt lạnh lùng mang ý chờ mong “Nữ nhân, có thể được không?”

“Tiểu Nha Nha, nàng thân thể còn yếu, vì sao không thể ở yên ổn trên giường, nếu như bị thương, ta phải làm sao đây?” Cổ Nguyệt Lan ôn nhu ôm chầm lấy eo nhỏ, đôi mắt lóe lên một chút tinh quang. Biểu tình nghiêm túc trở nên hòa hoãn, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển trên những sợi tóc đen nhánh, nhẹ nhàng kéo thân thê nhỏ nhắn xinh xắn vào trong lòng, đôi môi dán vào vành tai trắng noãn, vô cùng thân thiết thì thầm nói nhỏ “Thế nào? Bé cưng nghịch đủ chưa, có phải hay không ngươi đã mệt muốn chết rồi?”

“Ân, thật tốt!” Thân thể ta dựa vào trong lòng hồ ly ấm áp, sau đó nhìn về phía đôi mắt đang thất vọng “Có cái gì không thể nói với bọn họ rồi nói lại cho ta sao?”

“Không sai, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi một mình độc chiếm tiểu yêu tinh.” Liếc mắt nhìn bạch y hồ ly khiêu khích, mỗ lang lập tức kéo mỗ nha vào trong lòng, gương mặt dán vào khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn vuốt ve, hơi thở ấm áp phả vào cái miệng nhỏ nhắn “Vật nhỏ, đêm nay theo ta, được không?”

Ta hung hăng liếc mắt hắc y lang, quả thật là xú nam nhân, quả nhiên là sắc tính không thay đổi. Hiện tại ta là phụ nữ có thai nha, làm sao mà có thể kịch liệt vận động.

“Nữ nhân, thực sự là ta cũng muốn nói mấy câu mà thôi, nói xong ta lập tức sẽ đi.” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn e thẹn thật khả ái mê người kia thật sự là chưa từng bày ra trước mặt hắn. Một trận đố kỵ cùng đau đớn trong lòng, vì sao suốt đời hắn dành tình cảm chân thành cho nàng, nhưng chưa bao giờ nàng nở một tia vui cười với hắn. Từ từ tiến về hướng bóng nhỏ màu hồng, mất đi nội lực khiến thân thể hắn càng thêm nặng nhọc, mỗi một lần thân thể di động đều bám vào ngực từng trận đau đớn. Đối với nàng, hắn không muốn buông tay, hắn trong lòng minh bạch, cả đời này, hắn đều sẽ sống mãi trong kí ức về nàng. Mỗi lúc, hắn lại càng thêm phần tham lam, hắn muốn tưởng tượng rằng mình có thể như ba nam nhân kia, bên cạnh nàng, che chở nàng, mỗi ngày nhìn nàng vui sướng, nhìn nàng hạ sinh hài tử cho hắn…

“Hiên Viên Hoằng, có cái gì thì ngươi nhanh nói đi.” Lặng im đối diện với hắn, nhìn hắn khuôn mặt xanh xao, cơ thể suy nhược, còn có đôi mắt vô cùng ấm áp, làm trái tim ta rung lên một chút, tuy rằng ta chán ghét hắn, nhưng ta không có quên, để cứu ta, hắn thực sự hy sinh rất nhiều rất nhiều…

“Nữ nhân, vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều giương to đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta?” Khóe miệng khêu gợi quyến rũ, trong giọng nói trêu đùa mang theo thê lương “Vì sao nàng không thể như những nữ nhân khác ôn nhu đối với ta?”

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng véo cằm nhỏ, mở đôi mắt to nhìn về phía nàng “Nàng vì sao khăng khăng một mực đối với bọn họ, cùng với bọn họ như keo như sơn hòa cùng một chỗ, vì sao trong mắt nàng chưa từng có hình bóng của ta, nàng vì sao chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn ta, ta đối với nàng tình cảm ít hơn ba người bọn họ sao? Vì sao nàng lại không chịu yêu ta?”

“Ha hả… Hiên Viên tiên sinh…” Ta nhìn thẳng về phía hắn, khóe miệng nở một nụ cười khả ái “Ngươi đã muốn hỏi ta, ta liền nói cho ngươi biết, vì sao trong mắt ta chưa từng có ngươi, bởi vì trong lòng ngươi, ngươi chỉ muốn chiếm hữu ta, ngươi chưa từng lo lắng cho ta, rốt cuộc ngươi có nghĩ cho ta. Có lẽ trong mắt ngươi, sủng ta yêu ta dù to lớn thế nào đều như là ban ân, thế nhưng ta không cần những điều này, ta cần nam nhân yêu ta, hiểu ta, thông cảm cho ta, sẽ không ép buộc ta, đối với ta toàn tâm toàn ý. Quan trọng là, bọn họ đều cho ta thời gian, bọn họ đều không chút do dự cho ta làm một chuyện gì. Mà ngươi có Trác Mã tốt như vậy, ngươi lại dĩ nhiên nhẫn tâm thương tổn nàng sao, ngay cả khi nàng có hài tử của ngươi, ngươi còn nhớ đến nữ nhân khác. Ngươi nghĩ xem ngươi có phải là nam nhân hay không, như thế làm sao ta yêu ngươi.”

“Trong mắt nàng ta không đáng một đồng sao?” Một tay ôm lấy nữ tử quật cường, dùng hết toàn lực ôm lấy thân thể mềm mại, trong lòng tuyệt vọng tới cực điểm thống thiết kêu “Nữ nhân, ta một lần nữ ôm nàng? Hãy để ta một lần ôm nàng thật lâu, thật lâu, được không?”

“Hiên Viên Hoằng, trở về đi, trở lại với Trác Mã đi, toàn tâm toàn ý mà đối tốt với nàng. Vì ngươi, nàng đã cố gắng rất nhiều.”

“Nàng không hận Trác Mã?” Trên mặt tái nhợt có chút hoài nghi “Dù sao nàng ta đã lừa nàng, lợi dụng nàng.”

“Vì ta biết nàng chỉ là quá yêu ngươi.” Nữ nhân kia dịu dàng ôn nhu như nước, ta thế nào lại nhẫn tâm hận nàng.

“Nữ nhân, nàng còn muốn ta đi sao?” Hắn cúi đầu thì thầm lặng lẽ, mắt bạc càng trở nên bi thương, đôi môi tái nhợt không sức sống “Không có nàng, ta sống còn có ý nghĩa gì? Ánh dương ấm áp sáng xán lạn sớm làm tan chảy trái tim của hắn, gió thổi bay tóc bạc nhẹ nhàng mà phất lên mặt, khuôn mặt buồn bã khiến người ta phải tan nát cõi lòng. Đột nhiên vụt một cái, một ngụm lớn huyết bị đẩy ra, đôi môi đỏ tươi sắc, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi hạ xuống, cực kỳ giống như độc xà, mê hoặc mà đáng sợ.

“Hiên Viên Hoằng, ngươi làm sao vậy?” Tay ôm ta chậm rãi buông ra, bụng dưới bắt đầu đau quặn, nhớ đến tối hôm qua hắn hao hết nội lực để cứu ta, mặc dù ta thực không thích hắn, nhưng ta vẫn không muốn hắn chết. Nam nhân này, hắn luôn giương nanh múa vuốt, lúc nào cũng ngoan cường chiến đấu, thực sư là không nên như lúc này mặt mày trắng bệch làm người khác yêu thương.

Khuôn mặt tái nhợt đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười “Nữ nhân, có phải hay không ta hiện tại rất xấu? Tay giơ lên lau đi vết máu, nhưng máu chảy càng ngày càng nhiều, thân thể vô lực đột nhiên ngồi bệt xuống đất.

“Ngươi mau đứng lên, ta sẽ kêu sư phụ tới cứu ngươi.” Ta vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bàn tay to nắm lấy khiến ta phải dừng lại, ta chăm chú nhìn vào hắn “Hiên Viên Hoằng, ta không muốn ngươi chết.”

“Ha hả, nữ nhân, ta chết có cái gì không tốt? Khi ta chết rồi, ta sẽ không còn dùng thời gian mỗi ngày của mình để nhớ ngươ, ta chết rồi có thể không cần nhìn ngươi cùng bọn họ vui sướng ngọt ngào ở cùng một chỗ. Cho dù có sống cũng là cái xác không hồn, chi bằng chết một lần cho xong…” Hắn si ngốc nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt tất cả đều tràn ngập nhu tình, trong đầu chỉ quấn quýt một ý nghĩ – yêu thương…

Ta cảm thấy cánh tay ôm ở hông ta từ từ rơi xuống, ta ôm chặt nam nhân ngã xuống đất, sau đó hung hăng ra lệnh “Hiên Viên Hoằng, mau nghe ta, ta không nợ tình cảm của ngươi, nếu như không muốn ta hận ngươi, thì ngươi không được chết, phải sống, nhất định phải sống?”

“Ngươi không muốn ta chết?” Vô lực cảm nhận thân thể ấm áp trong lòng, dịch thể màu đỏ từ từ thấm ướt quần áo hồng nhạt, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng ngừng lại một chút, con ngươi tà mị lộ vẻ phức tạp “Nếu nàng không thương ta vì sao còn muốn ta sống chứ?”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, lại nhẹ nhàng nhìn hắn, trong giọng nói có kiên trì cùng với động viên “Bởi vì ngươi vốn dĩ là một trượng phu, cũng là một phụ thân, lại còn là hãn vương trong lòng của vạn dân vạn chúng Mạc Bắc, vì Trác Mã, vì hài tử của ngươi, vì dân của ngươi, và cũng vì… Ta… Ngươi không thể chết được…”

“Phải?” Hắn đột nhiên cười nhẹ, trong mắt là tràn đầy ánh sáng “Nữ nhân, nàng yên tâm, để nàng không hận ta, ta sẽ không chết… Dù cho có sống một đời cô độc, ta cũng sẽ cố gắng mà sống tốt…”

_________________