Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 118: Cha của đứa nhỏ




Edit: Nam Cung

Trong biệt viện to lớn như vậy lại có ba mỹ nam vì bất mãn mà không ngừng than thở, trước đây chưa mang thai bọn hắn ngày ngóng đêm mong nàng có thể vì mình sinh ra một nam một nữ, nhưng giờ a, con thì có rồi, hơn nữa khó khăn lắm mới khiến nha đầu kia yêu thương mình, thế nhưng… thế nhưng mỗi đêm cũng chỉ có thể ôm thân hình mềm mại thơm ngát kia trong lòng, cái gì cũng không được làm, nhìn thân thể càng thêm tròn trịa đẫy đà, bộ ngực sữa càng đầy ắp, da thịt trắng mềm, dục vọng cường liệt khiến bọn hắn sắp phát điên mất. Haiz, nếu nói làm cha có gì không tốt thì đó chính là do tư vị cấm dục thật khiến người ta không chịu nổi.

Không thể tìm mỗ Nha để phát hỏa thật khó chịu thế nhưng nghĩ đến qua tám tháng sau có đứa nhỏ béo mập phấn nộn gào với mình cha ơi cha ơi, mỗ hồ ly vẫn thấy vô cùng hài lòng khóe miệng hơi cong lên cười sung sướng, đôi mắt bích lục khó có lúc nào lại tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng như bây giờ.

Trong đôi mắt lam nào đó là dục hỏa tà ác mê người nhộn nhạo, đêm nay có nên lén lút bò lên giường mỗ Nha không đây? Dược vương tuy rằng nói ba tháng đầu phải cẩn thận, không được làm chuyện phòng the nhưng chỉ cần hắn cẩn thận chút hẳn sẽ không có việc gì đâu. Hừ, nếu cái đứa nhỏ còn trong bụng mẹ kia không phải một cóng chúa xinh đẹp mà lại là một tên sói con hắn nhất định phải hung hăng đánh cái mông nhỏ của nó, hại cha hắn tám tháng trời phải làm hòa thượng ăn chay.

Đối lập với hai tên sói hồ ôm trong bụng đầy ý đồ bất chính, mỗ ngưu lại lo lắng về vấn đề dinh dưỡng, tuy rằng tiểu nha đầu nhà mình không bị nghén cũng không kiêng ăn nhưng sao ăn nhiều như vậy cũng không thấy bụng nàng to lên chút nào vậy? Tuy rằng mẹ Nha Nha đã đảm bảo sao ba tháng cục cưng sẽ lớn rất nhanh thế nhưng ngoại trừ thân thể nàng hơi nở nang đẫy đà hắn hoàn toàn không thấy có chút nào giống người mang thai nha! Ngưu ngưu hơi nhíu mày trầm tư, xem ra mình phải nghiên cứu làm vài món ăn bổ dưỡng mới được.

Ôm tiểu bạch thái ngồi ở một chỗ cách rất xa, rất xa ba tên cầm thú mỹ mạo kia, trong lòng của ta vô cùng phiền muộn a. Nghe được ta chưa thành thân đã mang thai, mẫu thân mỹ nhân nhà ta kích động đến mức ngất xỉu, ông ngoại bà ngoại cũng mặt nhăn mày nhó, sắc mặt không hề dễ coi, quá đáng hơn là ông bố Dược vương kia trong mắt lóe đầy tia tà ác còn lén bịa đặt sự thật bôi nhọ ta với mọi người khiến ta càng thêm phẫn nộ. Ông trời ơi, ta đã phải lợn nái đã vô cùng đáng thương rồi, ngài đừng trêu cợt ta nữa, làm ơn tha cho ta đi!

“Vương Nha Nha, vi sư không phải đã nói rất nhiều lần, có cục cưng rồi không được ôm cái con quái thú kia nữa hay sao?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng giật lấy quả cầu trắng béo mập đang ngủ rõ sung sướng trong lòng nàng, hứ, dựa vào cái gì hắn không được ôm thân thể thơm mát bé xinh của nàng mà cái tên tiểu bạch thái này lại có thể chiếm được chứ!!!!!

“Ngao ngao ngao~~~” Đang ngủ ngon lại bị người ta đánh thức khiến quả cầu trắng nhỏ hướng về phía chủ tử nhà mình tố cáo, đôi mắt loe lên chút gian xảo, nó khó khắn lắm mới có cơ hội được ngủ trong lòng nàng đó.

“Sư phụ, người mau buông tiểu bạch thái ra, ta không ôm nó không được!” Tiểu Bạch Thái à, bây giờ là thời điểm quan trọng, vì nghĩ cho sự khỏe mạnh của tiểu chủ nhân nhà ngươi trong thời gian tới, ngươi phải biết nhẫn nhịn nha!

“Tiểu yêu tinh, trên cỏ rất ẩm lạnh, nàng mau đứng lên cho ta.” Vội vàng ôm thân thể nhỏ bé đang rầu rĩ không vui ngồi trên cỏ, móng vuốt sói lập tức kéo đôi tay lạnh toát của nàng sưởi ấm trong lòng mình, đôi môi gợi cảm càng không khách khí hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng nhẹ giọng khiển trách nàng: “Nếu bị cảm lạnh thì sao hả, cha nàng nói phụ nữ mang thai không được bị cảm lạnh.”

“Thật không?” Trong lòng càng không ngừng mắng ông bố bất lương kia, ông già xấu xa, dù gì ông cũng sắp lên chức ông ngoại sao vẫn còn đâm chọc sau lưng con gái mình như vậy chứ? Hừ, ông già xấu xa, ta hận ông!

“Nào, để ta xem có béo lên tí nào không?” Từ trong lòng mỗ lang đoạt lấy tiểu nha đầu béo mập, nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng cân đo đong đếm sau đó lại hơi nhíu mày, đôi mắt tím tràn đầy nghi hoặc, thật là lạ, rõ ràng ăn nhiều như vậy sao vẫn không thấy cục cưng nổi lên chút nào? Chẳng lẽ là món ăn có vấn đề hay sao?

“Hihi, ngưu ngưu, việc này không thể gấp được, phải từ từ chờ.” Nhìn mỗ ngưu bưng đến một đĩa thịt kho tàu mới làm đến trước mặt, ta không biết phải nói gì nữa, cứ cho ta là heo mẹ đi cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chưa, suốt ngày bắt ta ăn đến vài trận không ngừng làm sao ta chịu nổi đây. Nhìn đôi mắt tím dịu dàng nhưng đầy kiên định kia, ta lại miễn cưỡng triển khai cái miệng nhỏ nhắn nũng nịu cầu xin: “Giờ ta chưa đói bụng, ta mang về phòng lúc nào đói sẽ ăn có được không?” Nhìn ba tên thú khẽ gật đầu, ta lập tức một tay túm lấy tiểu hồ ly mập mạp, tay kia cầm đĩa vội vã trốn vào phòng, tiểu bạch thái à, may mà có ngươi giúp ta ăn hộ, nếu không tỷ tỷ ta sắp biến thành quả bóng cao su béo phì mất.

“Tiểu đồ nhi, nàng đừng đi nhanh như vậy được hay không? Sẽ làm cục cưng bị thương đó!” Nhìn thân thể hồng nhạt vừa đi qua bụi hoa đã tăng tốc lướt như bay, mỗ hồ chỉ sợ tiểu đồ nhi nhà mình không cẩn thận sẽ bị té ngã, đến lúc đó, một lớn một nhỏ đều bị thương thì thật không ổn.

“Sư phụ đừng quá lo lắng, Nha Nha ta đi đứng rất vững vàng nha!” Ta cũng không phải miếng đậu phụ, mặt đất bằng phẳng như vậy, ngay đến hòn đá nhỏ cũng không có lấy một viên sao có thể sơ xuất té ngã được.

“Tiểu yêu tinh, về phòng mặc thêm áo vào nếu không sẽ bị cảm lạnh đó!” Đôi mắt lam hẹp dài hơi híp lại, ăn mặc mỏng manh như vậy nhỡ nàng bị cảm lạnh lại khiến hắn đau khổ đến phát điên mất.

“Hì hì, biết rồi, ngươi đừng lo lắng thái quá!” Hừ, lẽ nào muốn ta gói mình thành bánh tét ngươi mới hài lòng hả? Vương Nha Nha ta không ngốc như vậy đâu.

“Tiểu nha đầu!” Mỗ ngưu lo lắng lại tiếp tục căn dặn nhắc nhở: “Nhớ kĩ phải ăn hết chỗ thịt đó nha!”

“Được rồi, được rồi, ngưu ngưu yên tâm đi, ngay chút vụn thịt ta cũng không dám để thừa lại đâu!” Ngưu ngưu chết tiệt, ta nhất định sẽ để tiểu bạch thái chén sạch hết luôn!

“Vương Nha Nha, những lời chúng ta nói vừa rồi đã nhớ kĩ hết chưa?” Tam thú lo lắng lại lần nữa nhắc nhở: “Nghỉ ngơi nhiều một chút, nghịch ngợm vừa thôi, không có việc gì thì về phòng ngủ đi, lúc nào dậy thì đi dạo hít thở trong biệt viện thôi đó, nếu chán quá thì tìm chúng ta nói chuyện nha, còn nếu buồn cũng phải tìm để chúng ta kể chuyện cười cho nàng nghe, nhớ kĩ chưa?”

Ta lén hung hăng lườm chết bọn hắn, hừ, ta mà thèm nghe lời các ngươi mới là lạ đó. Cục cưng còn chưa ra đời, ba nam nhân này đã quản giáo ta chặt chẽ như vậy, trước đây đã bị tước đoạt tự do thân thể giờ ngay cả bước chân, mặc quần áo, ăn uống cũng bị các ngươi thúc ép, bức bách vào khuôn khổ, buổi tối thì không còn gì để nói nữa, tuy rằng không bị bắt ép làm cái chuyện chết tiệt kia nhưng bị mấy tên thú đó giở trò đồi bại xoa nắn chỗ này chỗ kia khiến ta còn có thể an giấc ngủ ngon sao? Haiz, người ta đều nói thời điểm phụ nữ có thai là hạnh phúc nhất, chỉ cần nàng nó một không ai dám nói hai, chỉ cần nàng nói muốn sao không ái dám đưa trăng cho nàng, chỉ cần nàng nói mặt trời hình phẳng cũng không ai dám cãi là hình cầu, nhưng đến lượt ta mang thai sao lại thảm như vậy chứ. Dùng tay nhỏ bé xoa nhẹ lên bụng, cục cưng a, vì con mẹ đã phải hi sinh rất nhiều nha!

Yêu chiều nhìn hình dáng líu ríu như con bướm nhỏ của nàng, ba mỹ nam cầm thú khẽ thở dài: haiz, làm tướng công cũng thật không dễ! Ai nói là người làm mẫu thân là vĩ đại nhất chứ, phải là người cha vĩ đại nhất mới đúng!