Trấm Chi Mị

Chương 59: Chuyện xưa của Hạ Thiên




Editor: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: luoicon27, Sư Tử Cưỡi Gà

Ngày hai mươi tháng mười một, tiểu tiết âm lịch [1]. Ngày này có sinh nhật của Yến Tu Minh, đương nhiên cũng là sinh nhật Yến Di Quang.

[1] tiểu tiết âm lịch: từ này 22/11 đến 6/12.

Dưới thủ đoạn của Phùng Thanh Bình, mấy ngày trước, nhà họ Yến đã uyển chuyển tiết lộ tin tức này cho Lục Nhược Nhu, nói muốn cử hành một buổi tiệc đơn giản tại nhà, Lục Nhược Nhu đương nhiên ngầm hiểu, hớn hở cam kết sẽ đến dự tiệc cùng con trai.

Yến Tu Minh không tán thành cũng không phản đối, tỏ thái độ không đếm xỉa đến. Phùng Thanh Bình không nhịn được lập tức nghĩ tới cái đêm sau khi trở về từ khu thương mại quốc tế, bà ta đang đứng trước gương bôi kem dưỡng mắt ở phòng vệ sinh. Đột nhiên con gái mặc đồ ngủ như âm hồn xuất hiện từ sau lưng bà ta, hỏi bà ta: "Có phải sau này đứa bé kia được nhận nuôi rồi không?"

Lau sạch sẽ cẩn thận lọ dưỡng mắt Bí mật của biển bà ta vô thức hỏi ngược lại: "Đứa bé nào?"

"Chính là đứa bé kia." Bà ta còn nhớ rõ lúc đó con gái chỉ cúi đầu lặp lại một câu.

Vì vậy bà ta đột nhiên nhớ lại đứa cháu ngoại có quan hệ máu mủ với bà ta.

Đứa bé đó, sau khi sinh ra chỉ có hơn 4 cân, ở trong phòng giữ ấm nửa tháng, chưa kịp bú sữa mẹ đã bị đưa vào viện mồ côi, đứa bé không tên không họ ấy đã đi tới nhân gian này. Bà ta không biết tại sao lúc ấy tay mình lại run, lọ dưỡng mắt Bí mật của biển thẳng tắp rơi xuống đất, kem màu trắng sữa văng tung tóe trên nền gạch màu đen, giống như một chất lỏng bẩn thỉu. 

"Hỏi điều này để làm gì, yên tâm, hai vợ chồng nhà kia đều là người tri thức, chỉ là không thể sinh đẻ. Sẽ không chịu khổ đâu." Phùng Thanh Bình có chút nóng nảy khom lưng nhặt phấn mắt lên, bà ta không biết tại sao con gái phải nhắc tới đứa bé gần như chưa từng xuất hiện này.

Chẳng qua con gái chỉ thản nhiên đáp một tiếng, rồi như không có gì xảy ra trở về phòng. Nhưng từ đó, bà ta phát hiện Yến Tu Minh giống như bị người ta đút thuốc câm, thường nửa ngày không lên tiếng.

Xế chiều hôm đó một mình Yến Tu Minh đi đến đoàn làm phim《Vũ! Vũ! Vũ!》, phần diễn của cô đã quay xong toàn bộ, hôm nay đi qua xem biên tập cắt nối. Trên đường, cô đi đường vòng đến Đổng Ký đặt riêng một cái bánh kem, sau đó xách theo đến Đỉnh Ngôn. Bởi vì quan hệ giữa Thịnh Hoàn Tuyên và Ngũ Mị tương đối khá, đang không có nhiệm vụ quay phim, Thịnh Hoàn Tuyên dẫn theo tổ phim đóng đô ở Đỉnh Ngôn.

Trong phòng hội nghị lớn được trang trí đặc biệt, Thịnh Hoàn Tuyên đang xem kịch bản gốc của phân cảnh kế tiếp, có lẽ do mưa dầm thấm đất, đoàn đội của anh ta cũng không tán gẫu, đều đang nghiêm túc bận rộn.

"Không quấy rầy mọi người chứ?" Yến Tu Minh nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Trợ lý nhiếp ảnh Tiểu Hàn đã liếc thấy trong tay cô có xách một hộp bánh kem, vui vẻ nói: "Tiểu thư Tu Minh đến khao mọi người sao?"

"Thật ra thì hôm nay là sinh nhật của tôi, trong khoảng thời gian này ở cùng mọi người vô cùng vui vẻ." Yến Tu Minh cười đến thân thiết đúng mực.

Thịnh Hoàn Tuyên cũng thả kịch bản gốc trong tay xuống, đứng lên: "Tiểu thư Tu Minh, sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà ngại quá bây giờ không có quà tặng, mấy ngày nữa nhất định sẽ bổ sung."

Yến Tu Minh chỉ mỉm cười đặt bánh kem ở trên bàn tròn, rồi mở dây, đưa dao cắt ny lon vào tay Thịnh Hoàn Tuyên nói: "Lời vừa rồi của đạo diễn Thịnh khiến tôi không còn mặt mũi nào, có vẻ như tôi đang cố ý đòi quà nhỉ."

Thịnh Hoàn Tuyên nhận lấy dao mỏng, vẫn cười nhạt: "Là lỗi của tôi, để tôi kêu mọi người cắt bánh kem."

Chia cho mỗi người một miếng xong thì còn thừa lại một chút.

"Vào giờ này Ngũ tổng có ở đây không?" Yến Tu Minh vừa tỏ ra như vô ý hỏi, vừa cẩn thận múc phần bánh còn dư lại vào đĩa giấy.

"Thật không khéo. Mới vừa rồi còn ở đây, nhận điện thoại xong lập tức đi ngay, chắc là đến phòng làm việc."

Một tay cầm túi, một tay cẩn thận bưng đĩa giấy, Yến Tu Minh hơi hơi gật đầu với Thịnh Hoàn Tuyên: "Đạo diễn Thịnh, vậy tôi mang bánh kem cho Ngũ tổng, tôi không thể ở lâu, ngày mai sẽ bay đến Boston, phải trở về chuẩn bị nữa." Nói xong cô mỉm cười ánh mắt lại lần lượt lướt qua tất cả thành viên của tổ phim, kiên quyết khiến cho mọi người cảm nhận được sự tôn trọng đối xử bình đẳng từ trong ánh mắt của cô.

Quả nhiên, đợi sau khi cô rời đi, nhân viên tổ phim đã khen cô không dứt miệng.

"Cô Yến được giáo dục thật tốt, ở cùng với cô ấy luôn làm người ta như tắm gió xuân."

"Đúng vậy đúng vậy, đối với ai cũng mỉm cười. Đại gia khuê tú thật sự chính là như vậy rồi."

"Hơn nữa còn bình dị gần gũi, không hề ra vẻ, xinh đẹp kiên cường hơn gấp trăm lần so với những minh tinh còn chưa nổi tiếng luôn chê phim chúng ta không đủ cứ thích quơ tay múa chân trong trường quay."

Duy chỉ có Thịnh Hoàn Tuyên không nói gì, anh ta hơi thương hại nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Yến Tu Minh. Nói chung thứ quá mức hoàn mỹ sẽ khiến từ đáy lòng anh ta sinh ra một loại cảm giác không khỏe lạ thường, giống như một người phụ nữ xinh đẹp luôn quyến rũ nhưng lại không hề lộng lẫy. Hoặc có lẽ đa phần các vũ công đều là những người hà khắc theo chủ nghĩa hoàn mỹ, sự hoàn mỹ khó bề phân biệt thường khiến bọn họ lâm vào tình cảnh tẩu hỏa nhập ma. Mà vị công chúa múa ba-lê này hiển nhiên cũng biết lăn lộn và phô diễn để sinh tồn, phải biết nếu một người mãi mãi không thể nào lấy được sự yêu thích mọi người, sẽ giống như một đóa hoa không thể nào chiếm hết hương thơm trên thế giới này.

Anh ta nhìn cấp dưới đang vui lòng khen ngợi Yến Tu Minh, khẽ mỉm cười, bọn họ cũng không chú ý, cái từ bình dị gần gũi này, vốn mang một ý nghĩa cao quý, lắc đầu, Thịnh Hoàn Tuyên lại cúi đầu đọc kịch bản.

Yến Tu Minh đến phòng làm việc của Ngũ Mị, có thư ký tiếp đãi cô.

Rất thân thiết cắt bánh kem bên trong ra một nửa đưa cho thư ký của Ngũ Mị xong, Yến Tu Minh tùy ý tán gẫu với đối phương. Trong chốc lát hai người tám đến chuyện thời trang, cô lại rất hào phóng tặng thư ký một tấm vé cho khách quý của vở kịch ba-lê《Gisele》, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Ngũ tổng của mọi người rất tài ba, tuổi còn trẻ đã nắm quyền quản lý một công ty lớn như vậy, nhưng cũng thật cực khổ, vào lúc này chắc đang bàn chuyện làm ăn nhỉ?"

"Không phải đâu, Ngũ tổng và chủ tịch Hạ của ngân hàng Ma Mạn cùng đi xuống quán Thất Bôi lầu dưới ở khu phía nam rồi."

Hạ Thương Chu. Yến Tu Minh cảm giác trái tim mình bất chợt đập mạnh, như thang máy đột nhiên bị mất khống chế. Nụ cười trên mặt hầu như không giữ được, tìm một lý do cô lập tức vội vã tạm biệt.

Ở một góc bí ẩn bên ngoài quán trà Thất Bôi, Yến Tu Minh bi ai phát hiện, bản thân đột nhiên trở thành một con mồi rụt rè, chỉ có thể lấy ống nhòm theo dõi động tĩnh của thợ săn.

Mà bên trong quán trà, trong một căn phòng trang nhã mang tên ‘Xuy Tuyết’, Ngũ Mị và Hạ Thương Chu ngồi cách bàn. Trên vách tường sau lưng bọn họ là hai câu thơ nhẹ nhàng ‘Hàn đăng tân minh nguyệt đồng tiên, thiển âu Xuy Tuyết thí tân trà’. Trên miệng bình Tây Thi trong khay trà trên chiếc bàn sơn đen đang lượn lờ tỏa ra làn khói trắng.

Thần sắc Ngũ Mị lạnh nhạt rót trà trong bình vào chén, không hề có ý thưởng thức trà theo quy trình của trà đạo. Hạ Thương Chu có chút khổ sở nhếch môi, cuối cùng vẫn không nói gì. Yến Di Quang đã từng cười híp mắt chống cằm nhìn anh ta biểu diễn trà đạo bây giờ đã sớm không còn nữa.

Từ phía sau lấy ra một hòm gỗ đỏ đã cũ, Hạ Thương Chu cố hết sức nâng cái hòm lên bàn, sau đó mở khóa hình mây bên trên, từ bên trong lấy ra cái hộp kim loại không lớn không nhỏ, cái hộp dày đặc đen ngòm, bằng thủy tinh trong suốt. Ngũ Mị lập tức nhận ra trong hộp thủy tinh chính là thiết thạch hoặc có thể là đá thiết thạch, bởi vì thiên thạch tổng cộng chia làm ba loại: đá thiên thạch, thiết thạch và đá thiết thạch, trong đó đá thiên thạch vì có phóng xạ, nên phải được đặt trong hộp chì nguyên chất.

Ánh mắt Hạ Thương Chu chậm rãi quét qua cái hòm này, nhẹ giọng nói: "Đây đều là những mảnh nguyệt thạch mà anh đã thu thập trên khắp thế giới trong những năm nay, anh đã từng nói, cho dù em muốn trăng sáng trên bầu trời, anh cũng sẽ hái xuống giúp em. Hôm nay là sinh nhật của em, bất kể trong lòng em không muốn trải qua cái sinh nhật này, anh chỉ muốn thực hiện lời hứa năm đó của mình." Nói xong, anh ta đẩy toàn bộ những thứ đó đến trước mặt Ngũ Mị.

Dưới góc trái hộp cũng dán nhãn, phía trên cẩn thận viết tên thiên thạch và nơi thu góp, ví như ‘Nguyệt thạch màu trắng hình trụ dẹt lóng lánh, Nevada Mỹ’, ‘Nguyệt thạch Cory phổ nham, bán đảo Yucatan Mexico’, ‘Hỗn hợp nguyệt thạch nham chất, Seberia Russia’. Ngũ Mị nhìn những tảng đá bình thường này, vẻ mặt trầm tĩnh, không nhìn ra buồn vui.

"Hạ Thương Chu, anh có từng nghe qua một ca khúc, tên là 《Ánh trăng của thời khắc đó》?" Không đợi anh ta trả lời, Ngũ Mị đã cười nhạt hát lên. Giọng cô nhẹ nhàng mê ly, làm Hạ Thương Chu tự dưng cảm thấy bi thương, ánh mắt cảm thấy hơi chát, dường như có một bông tuyết hòa tan trên lông mi.

Ca khúc kết thúc, Ngũ Mị cúi đầu nhấp một miếng nước trà, ánh mắt rõ ràng nhìn vào Hạ Thương Chu, nhẹ giọng nói: "Có đôi khi ánh trăng chỉ thích hợp vào thời khắc ấy, đến bây giờ, tôi đã không cần nữa rồi." Nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều như quả khí cầu màu hồng to lớn, bị buộc trên một ngọn cây ngô đồng của Pháp: "Tôi đã có mặt trời, chuyện nhật nguyệt như vậy, thứ lỗi cho tôi không có phúc hưởng thụ." Nói xong cô lập tức đứng dậy, cầm găng tay lên rời đi.

Mặt trời của cô, là Thẩm Lục Gia sao? Trong mắt Hạ Thương Chu là bóng lưng xinh xắn của cô, bên tai là chân âm êm tai của cô, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng.

Yến Tu Minh đưa mắt nhìn Ngũ Mị đi ra khỏi quán trà, lại đi vào cao ốc Đỉnh Ngôn có tường kính màu xanh lam, chỉ cảm thấy bất an trong lòng từng bước sâu hơn. Chiều hoàng hôn dần buông, còn nổi gió, lạnh lẽo đến nỗi làm cho linh hồn người ta muốn thoát ra ngoài.

Tự rót tự uống hết tất cả nước trà, Hạ Thương Chu không biến sắc xách theo cái hòm tính tiền rời đi.

"Hạ Thương Chu —— "

Hạ Thương Chu hoảng hốt nghe có người gọi anh ta, có chút nghi ngờ dừng chân quay đầu lại, anh ta nhìn thấy một bóng người thong thả đi tới chỗ anh ta.

"Di Quang ——" Anh ta vô thức lẩm bẩm lên tiếng, phút chốc trái tim nhanh chóng nhảy lên chạm vào ngực khiến anh ta đau đớn.

Ánh mắt Yến Tu Minh lập tức biến thành đuôi ong vàng, mi mắt cô cụp xuống, lúc nâng lên đã kèm theo sự khiêu khích không hề che giấu: "Hạ Thương Chu, anh nhìn cho rõ, tôi không phải là Yến Di Quang của anh."

Hạ Thương Chu nhìn cô hất chiếc cằm nhọn lên, tự giễu cười một tiếng: "Xin lỗi." Dứt lời lập tức muốn rời đi.

Yến Tu Minh lại nhanh chóng dừng trước mặt anh ta, cười sâu xa: "Bây giờ Yến Di Quang và Yến Tu Minh, anh sẽ vĩnh viễn không nhận lầm nữa."

"Cô có ý gì?" Hạ Thương Chu nhạy cảm nhíu mày, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Vén tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, Yến Tu Minh vẫn mỉm cười: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ngũ Mị và tôi hôm nay đã không còn mấy phần giống nhau nữa rồi."

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Hạ Thương Chu thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt đáp.

"Hạ Thương Chu, anh có muốn gặp con của anh không?" Yến Tu Minh chợt cười đến từ bi như Tôn Quan  m ngồi trên hoa sen. Có con mèo lưu lạc phía sau cô từ trong bụi cỏ gập cong nhảy qua đường cái, đột nhiên xông vào dòng xe, bởi vì gầy, cả sống lưng đều nổi lên, vô cùng bắt mắt.

Hạ Thương Chu hơi rùng mình, máu chảy trong thân thể như thuỷ triều nhanh chóng vọt xuống lòng bàn chân, cả người phát lạnh như mất máu. Anh ta nhọc nhằn mấp máy đôi môi: "Cô nói gì?"

"Sáu năm trước, tôi đã sinh cho anh một đứa con trai." Yến Tu Minh nói từng chữ một.

"Không ——" Hạ Thương Chu thống khổ kêu lên, như một con thú bị thương. Cái hòm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, cả hộp thủy tinh bể tan, thiết tú hồng thạch đều rơi xuống, như máu tươi chảy đầm đìa.

"Ngũ Mị chính là Yến Di Quang, có đúng không?" Yến Tu Minh kềm chế sợ hãi ở đáy lòng, cố gắng giả vờ chắc giọng từng bước một bức Hạ Thương Chu, hiện giờ anh ta mới là con mồi.

Hạ Thương Chu nhìn chăm chú vào bụng cô, dường như không thể tin được ở đó từng có cốt nhục của anh ta, vòng eo nhỏ gầy như vậy.

"Nói cho tôi biết, Ngũ Mị chính là Yến Di Quang." Bóng đen của cành cây khô bên đường chiếu vào khuôn mặt Yến Tu Minh, trông như đồ đằng quỷ quyệt của một bộ lạc thời nguyên thủy.

"Đúng ——" Hạ Thương Chu khổ sở lên tiếng.

"Đứa bé kia được gia đình của một thầy giáo trung học tên Đường Tại Diên ở Kinh Tân nhận nuôi."

Mái tóc dài của cô và khăn quàng cổ được thổi hòa cùng một chỗ, Hạ Thương Chu cảm thấy đây là một sợi dây trói màu đen, đã tròng lên cổ anh ta.