Trầm Hương Tuyết

Quyển 2 - Chương 6: Đòi giường




Mộ Dung Tuyết vừa tức tối vừa chua xót.

Nàng trao hết chân tình, nâng niu hắn trong lòng bàn tay, nhưng hắn lại không nhớ những điểm tốt của nàng chỉ nhớ tiền nàng thiếu hắn. Thật sự vô tâm tuyệt tình đến vậy sao?

Đinh Hương giậm chân nói: “Đồ nhỏ nhen uống nước lạnh, rụng răng rách miệng.”

Bội Lan xưa nay luôn thật thà hiền lành cũng không nén được cơn giận, “Vương gia rõ ràng là cố tình làm khó. Giường gì mà đáng giá một vạn lượng chứ.”

Hai tiểu cô nương xuất thân bần hàn, đồ mấy trăm lượng đã thấy đắt lên trời, giường một vạn lượng, vậy chi bằng trực tiếp lót bạc ngủ còn hơn, họ cảm thấy Gia Luật Ngạn vốn chỉ ba hoa khoác lác, nói xằng nói bậy, mượn cớ tống tiền.

Cho dù là Mộ Dung Tuyết gia cảnh tương đối sung túc cũng khó lòng tiếp nhận giá tiền này, nàng nghiến răng nói: “Ta không tin chiếc giường đó lại đáng giá một vạn lượng. Chẳng phải chàng nói tài vật của Vương phủ đều có sổ sách ghi lại sao, vậy ta đi tìm Lưu ma ma mượn sổ xem thử.”

Vậy là Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Chiêu Dương vương phủ.

Hạ nhân trong phủ, bao gồm Mộc quản gia, lúc này vẫn chưa biết chuyện hai người hòa ly, thấy Mộ Dung Tuyết hậm hực trở về Vương phủ đều thấy hơi kỳ lạ, hôm nay chẳng phải là ngày lành biểu tiểu thư xuất giá sao, sao Phu nhân trở về mặt lại không vui vậy.

Mộ Dung Tuyết trực tiếp đi tìm Lưu thị tỏ ý.

Lưu thị đương nhiên không từ chối, mở tủ tìm trong đống sổ dày lấy ra một quyển, sau đó lật mấy trang, hai tay đưa cho Mộ Dung Tuyết: “Đây là danh sách tài vật của Mai quán, mời Phu nhân xem qua.”

Mộ Dung Tuyết đón lấy nhìn thử, phần này ghi chép đồ đạc của Mai quán, phân chia rõ ràng theo gia cụ, đồ gốm, đồ ngọc, xếp ở mục đầu tiên của gia cụ chính là giường ngà voi, bên trên đích thực có viết giá tiền, không phải một vạn mà là một vạn hai ngàn lượng.

Mộ Dung Tuyết vốn tưởng Gia Luật Ngạn ba hoa khoác lác, cố ý thổi phồng giá tiền để làm khó tống tiền nàng, không ngờ chiếc giường này thật sự có giá trên trời!

Nàng bất giác hỏi: “Ma ma, giường này sao lại đắt vậy?”

“Phu nhân có điều không biết, chiếc giường ngà voi này vốn là gia sản của Tĩnh quốc Tướng quân. Sau khi Tĩnh quốc Tướng quân bị tịch biên tài sản lưu đày, tài sản trong phủ không nhập vào Quốc khố, trong đó có một ít đồ quý giá hiếm có, Hoàng thượng liền đem ra thưởng cho vài cận thần và con cháu. Nghe nói chiếc giường ngà voi này là của hồi môn của Tĩnh quốc Tướng quân phu nhân, Nam Lâm Huyện chủ[1], ngà voi chế thành giường vốn đã giá trị liên thành, huống hồ bảo thạch phỉ thúy nạm ở đầu giường giá cũng không rẻ.”

[1. Huyện chủ: một phong hiệu của nữ nhân Hoàng tộc.]

Mộ Dung Tuyết nghe mà không nói nên lời, trời ạ, mình thật phải đền nặng rồi, chín ngàn lượng bạc thâm hụt này phải làm sao đây?

Lẽ nào thật sự phải lấy người gán nợ.

Nàng đặt sổ xuống, mặt mày ủ rũ về đến nhà, Mộ Dung Lân thấy nàng như vậy, quan tâm hỏi: “Đưa dâu mệt lắm sao?”

“Cha, con sắp phá sản rồi.”

Mộ Dung Lân thoạt nghe liền bật cười, còn tưởng nàng đang nói đùa.

Mộ Dung Tuyết khổ não kể chuyện chiếc giường ngà voi kia.

Mộ Dung Lân không cười nổi nữa. Chín ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, gần như phải lấy toàn bộ gia sản cả đời ông kiếm được ra đền.

Lúc đầu vì lên Kinh thu xếp không để Mộ Dung Tuyết bị chọn, ông đem tất cả tích lũy của mình lên Kinh thành. Sau đó Mộ Dung Tuyết xuất giá, sợ con gái bị người của Vương phủ xem thường, ông lại đem toàn bộ gia tài tổng cộng một vạn lượng làm của hồi môn cho Mộ Dung Tuyết. Sau khi Mộ Dung Tuyết hòa ly về nhà mẹ liền giao một vạn lượng ngân phiếu trước kia cho phụ thân bảo quản.

Mộ Dung Lân thấy Triệu lão tía nhà bên vì Triệu Chân Nương mà chạy vạy khắp nơi, giật gấu vá vai, lòng nghĩ căn nhà này vốn cũng là Triệu Chân Nương sắp xếp cho ông, nay Triệu Chân Nương gặp nạn, mình cũng nên có chút biểu hiện, vậy là tiền tặng cho Triệu lão tía ba ngàn lượng ngân phiếu, coi như trả tiền căn nhà cho Triệu Chân Nương.

Đương nhiên căn nhà nhỏ này không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Lân đều cảm thấy đã là đồng hương cũng nên giúp đỡ Triệu gia trong lúc nguy nạn. Cho tiền như vậy cũng không đến mức khiến Triệu gia cảm thấy mất mặt. Bảy ngàn lượng bạc còn lại, Mộ Dung Lân thấy nuôi mấy người trong nhà năm ba năm cũng không thành vấn đề. Bởi vậy khi Gia Luật Ngạn ngăn không cho họ rời Kinh ông cũng không chút nóng vội, dù sao cũng không gặp phải vấn đề miệng ăn núi lỡ, nào ngờ trong chớp mắt, số tiền này ngay cả một chiếc giường cũng không trả nổi.

Mộ Dung Tuyết nói: “Cha đừng vội, con đi tìm người mua giường rồi mua lại chiếc giường kia trả cho chàng, vậy thì không cần trả tiền cho chàng nữa.”

Mộ Dung Lân nói: “Cách này cũng hay, con có biết ai mua chiếc giường đó không?”

Mộ Dung Tuyết quay đầu hỏi Đinh Hương: “Muội còn nhớ bán giường cho ai không?”

Đinh Hương gật đầu: “Là một ông chủ tiệm đồ gỗ trên đường Trầm Thủy.” Đường Trầm Thủy là chợ đồ cổ lớn nhất Kinh thành, có một số người mua đồ chỉ để bán lại.

Mộ Dung Tuyết liền nói: “Vậy muội mau đi tìm ông chủ đó, xem giường có còn không, nếu không còn thì hỏi cho ra người mua là ai.”

Đinh Hương đáp: “Muội đi ngay đây.”

“Không sao đâu, cho dù không tìm được, trong tay chúng ta vẫn còn bạc, cứ trả cho hắn trước. Tiền tài là vật ngoài thân, dùng hết rồi lại kiếm, có gì to tát đâu.”

“Cha, có cha ở đây, dường như trời sập cũng không sợ, chả trách mẹ lại lấy cha.”

Nhắc đến thê tử, Mộ Dung Lân bất giác thờ dài, “Người ta nói cha y thuật cao minh, nhưng cha lại không chữa được cho mẹ con. Hại con tuổi còn nhỏ đã không có mẹ, trong lòng cha vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con.”

Mộ Dung Tuyết áy náy đến sắp khóc: “Là con có lỗi với cha, hại cha mất hết tích lũy cả đời, con thật là một kẻ bại gia.”

Mộ Dung Lân vuốt tóc con gái cười nói: “Nha đầu ngốc, giọng sắp khỏi rồi, đừng khóc.”

Một canh giờ sau, Đinh Hương từ bên ngoài trở về, vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền lộ ra ý cười, “Tiểu thư, muội nghe ngóng được rồi, giường bị mua mất rồi, đưa đến phủ Tĩnh quốc Tướng quân.”

“Muội có hỏi được phủ Tĩnh quốc Tướng quân ở đâu không?”

“Hỏi được rồi, đường cũng xa lắm, chúng ta ngồi xe ngựa đi nhé.”

Mộ Dung Lân vừa nghe liền sai Bùi Giản đánh xe, mấy người cùng đi.

Mộ Dung Tuyết lòng đầy nghi hoặc, nghe Lưu thị nói Tĩnh quốc Tướng quân bị tịch biên gia sản lưu đày, làm sao còn có người của phủ Tĩnh quốc Tướng quân đi mua giường?

Xe ngựa đi chừng nửa canh giờ, dọc đường hỏi mấy người qua đường Đinh Hương mới tìm được.

Xuống xe ngựa, Mộ Dung Tuyết thấy trước mặt có một căn nhà lớn bề thế yên tĩnh, ngoài cửa có hai con sư tử bằng đồng xanh oai phong lẫm liệt. Cửa lớn đóng chặt, nhưng trước cửa rất sạch sẽ, không có lấy một chiếc lá rụng.

Bùi Giản bước tới gõ cửa, một hồi lâu sau, cửa lớn cạch một tiếng, chầm chậm mở ra, bên trong có một ông lão năm mươi sáu mươi tuổi bước ra, xem xét Bùi Giản từ trên xuống dưới.

Bùi Giản vội nói: “Xin hỏi chủ nhân chỗ này có nhà không?”

“Ngươi là ai, tìm chủ nhân nhà ta có việc gì?”

“Việc này… nói ra thì dài dòng lắm.”

“Dài dòng thì cứ nói vắn tắt đi.” Ông lão ngạo mạn nhìn Bùi Giản.

“Chuyện là vậy, chủ nhân nhà ông đã mua một chiếc giường ngà voi, tôi chính là người bán giường. Bây giờ có chuyện quan trọng liên quan đến chiếc giường này, tôi muốn thương lượng với gia chủ.”

“Chủ nhân nhà ta bình thường không ở đây, không chắc lúc nào quay về.”

Mộ Dung Tuyết thấy vậy liền tiến lên phía trước, “Lão nhân gia, tôi có chuyện gấp muốn thương nghị với gia chủ. Lão nhân gia có thể cho biết bình thường gia chủ ở đâu không?”

Ông lão lắc đầu không chịu nói.

Mộ Dung Tuyết lấy ra một ít bạc vụn đưa cho ông lão, ông lão không chỉ không nhận, hơn nữa còn lộ ra vẻ không vui khi bị sỉ nhục.

Mộ Dung Tuyết chỉ đành nói: “Vậy tôi chờ ở đây.”

Bùi Giản nói: “Trời lạnh rồi, muội muội về đi thì hơn, để ta chờ ở đây.”

Mộ Dung Lân nói: “Ừ, để Bùi Giản ở lại đây, con ở nhà chờ tin tức là được.”

Mộ Dung Tuyết trở về nhà chờ hết ba ngày. Mỗi ngày Bùi Giản đều đi sớm về khuya, nhưng chủ nhân của Tĩnh quốc Tướng quân kia vẫn không thấy lộ diện.

Mấy ngày nay Mộ Dung Tuyết cũng nhờ người nghe ngóng chuyện của Tĩnh quốc Tướng quân. Thì ra Tĩnh quốc Tướng quân tên Hứa Hàn Phong, mười ba năm trước bị hoàng đế lưu đày tới Lĩnh Nam với tội danh mưu phản, mãi đến đầu năm nay Hoàng đế tra rõ sự tình mới hạ chỉ tha về Kinh thành, chỉ đáng tiếc phu phụ Hứa Hàn Phong đã chết nơi lưu đày, trên đường hồi kinh trưởng tử cũng không may mất mạng. Hứa Hàn Phong còn một vị ấu tử, nhưng kỳ quái là sau khi phủ đệ bị tịch biên được trả lại, người đó lại không vào ở, chỉ cho một lão bộc trông coi.

Bùi Giản chờ hết bảy ngày vẫn không có tin tức, Mộ Dung Tuyết thật sự rất nóng lòng, không kìm được mà đích thân đi.

Đến cửa, chỉ thấy Bùi Giản đang ngủ gục trên bậc thềm, thời gian này thật sự hắn rất vất vả, mỗi ngày đều đi sớm về khuya khổ sở chờ đợi trước cửa, Mộ Dung Tuyết bước tới đẩy đẩy hắn, “Biểu ca, huynh về trước đi, hôm nay để muội chờ.”

“Không sao, để ta chờ.”

“Huynh mau về đi.” Mộ Dung Tuyết không cho phân bua kéo hắn dậy, còn mình lại ngồi vào chỗ hắn vừa nãy.

Hơi lạnh mùa thu ngày một đậm. Mộ Dung Tuyết ôm hai cánh tay ngồi trên bậc thềm, lòng lại nhớ đến Gia Luật Ngạn. Lúc này có lẽ hắn đang chuẩn bị hôn lễ, là nạp thái hay nạp cát đây? Nếu phủ Tĩnh quốc Tướng quân không đồng ý trả lại chiếc giường thì phải làm sao đây, lẽ nào nàng thật sự phải trả cho Gia Luật Ngạn chín ngàn lượng bạc sao? Trong tay nàng hiện giờ chỉ có bảy ngàn lượng, vẫn thiếu hai ngàn lượng, nhưng mà cho dù có thể kiếm đủ chín ngàn lượng bạc, trả món tiền này thật sự cũng không cam. Hơn nữa rõ ràng hắn không thiếu món tiền này, chỉ không muốn để nàng sống yên mà thôi.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy sau khi hòa ly Gia Luật Ngạn trở nên thật đáng ghét, vừa nhỏ nhen vừa vô lại. Haiz, lúc đầu sao nàng lại mê muội yêu phải nam nhân nhỏ nhen như vậy chứ, nàng ôm mặt tự kiểm điểm.

“Sao cô lại ở đây?” Trên đỉnh đầu có người hỏi, Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen, nàng vừa ngước nhìn lên liền ngẩn ra, không ngờ lại là Hứa Trạch.

Nàng hiếu kỳ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Hứa Trạch cười: “Là ta hỏi cô mà, cô ở đây làm gì? Giống như một tiểu ăn mày vậy.”

Tiểu ăn mày gì chứ, nàng bĩu môi đứng dậy: “Ta chờ người.”

“Chờ ai vậy?”

“Nói ra ngươi cũng không biết đâu, chính là chờ chủ nhân nhà này.”

Hứa Trạch cười híp mắt nói: “Nhà khác thì ta không biết, nhưng chủ nhân nhà này thì ta biết.”

Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ lại hắn cũng họ Hứa, mắt lập tức sáng lên: “Ồ, ta biết rồi, ngươi là người hầu của nhà này?”

Người hầu Hứa Trạch gãi đuôi mày, rầu rĩ nói: “Trông ta kém đến vậy sao?”

Mộ Dung Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, vậy là thân thích rồi?

Lúc này cửa lớn mở ra, ông lão trông cửa lộ ra ý cười: “Công tử về rồi.”