Trầm Hương Uyển

Quyển 2 - Chương 74




“Ông nội, con nghĩ đi nghĩ lại, cách này không được.”

“Đồ đốn mạt, ông đã vì con mà mất mặt, giờ này còn nói với ông không được à? Mười hai tuổi con trộm xe rồi leo tường, cái dũng khí mở con đường khác trong hẻm đã chạy đi đâu rồi?”

“Ông nội, thật là không được. Lừa dối thế không được lâu, nếu biết chúng ta hợp lực lừa cô ấy, thì sự việc càng rối rắm!”

“Bỏ cái lo sợ ấy đi. Ông và bà con cũng đấu đá mấy mươi năm, không dựa vào chiêu này mà thắng được à? Tiểu Uyển và bà con tính cách y nhau, đều là người ngoài cứng trong mềm. Vừa rồi ông mới nói con uống rượu bị bệnh, cái muôi đang cầm trên tay Tiểu Uyển cũng rơi xuống đất, mặt trắng bệch ra. Chiêu này không tác dụng thì chẳng chiêu nào hữu dụng cả.”

“Cái đó không giống nhau. Lúc ấy bà đã lấy ông rồi, cũng đã có bác lớn rồi, biết ông vờ bệnh cũng chẳng làm gì được. Tiểu Uyển không vậy, nếu để cô ấy biết chúng ta lừa cô ấy, cô ấy nhất quyết không tha thứ thì phải làm sao? Sau này con nói gì liệu cô ấy có còn tin không?”

“Trước khi Tiểu Uyển biết, con mau vứt bỏ chứng cớ đi không được à? Ông làm sao… Con mau chóng thu xếp, chắc Tiểu Uyển sắp tới rồi. Nhớ là đặt lọ thuốc trị ung thư ông mang tới ở đầu giường rồi lấy ra uống trước mặt con bé, uống bao nhiêu cũng được vì toàn là vitamin. Ông đi dạo ở hẻm Chu Tước đây, có thể giữ con bé đến sáng mai là coi như thành công rồi”.

“Ông…”

Tần Hạo trừng mắt khi nhìn thấy điện thoại vang lên, đành lật đến trang bệnh án ông nội đã chuẩn bị nhét vào ngăn kéo, để mấy lọ thuốc lên cái tủ đầu giường. Xem xét hồi lâu, thấy không thuận mắt chút nào, toàn bộ tâm trí để vào cái ngăn kéo.

Cô ấy và bà đều giống hệt nhau, đều bề ngoài thì ngang ngạnh ương bướng, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng mềm yếu. Tính cách bà đanh đá; lanh lẹ, còn trên cơ thể cô, sự mệt mỏi, buồn bã đã hình thành từng lớp, từng lớp như lá chắn. Anh tin rằng, bằng sự che chở yêu thương, sẽ có ngày nước chảy đá mòn, nếu lừa dối cô… hậu quả của sự vụng về anh không thể gánh vác nổi.

Đột nhiên anh nhớ lại lời nói của ông về gương mặt trắng bệch của cô, trong lòng có chút vui vẻ. Nhưng lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô đang đứng ngay trước cửa nhà, nhìn gương mặt nhỏ nhắn như không cắt được giọt máu nào, anh cười không nổi.

“Em đến rồi?”, anh bảo cô vào ngồi, biết cô thích trà chanh, liền vội vàng đi vào bếp lấy.

Chia tay hơn một năm, căn phòng ở Kim Thịnh này chẳng có gì thay đổi. Trần Uyển ngồi nhìn xung quanh, ánh mắt dõi theo bóng lưng anh đi vào nhà bếp, lòng buồn bã. Trong cơn kích động cô hỏi anh ở đâu rồi vội vã đến ngay, trên đường đi tim cô chết lặng, cứ ám ảnh bởi câu nói của ông Tần, chỉ muốn nhìn thấy anh. Nhưng khi nhìn thấy rồi, cô lại chẳng biết nói điều gì.

Cô nói tình yêu không quan trọng, cô tự dặn lòng phải quên hết những gì đã qua. Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, quá nửa thời gian cô bị tình đời giữ, cô tự quản thúc chính trái tim mình. Chỉ khi đêm xuống, cô mới bỏ mặc tất cả những nhớ nhung sâu kín, để chúng hóa thành từng tia linh hồn bay nhảy, đã bao nhiêu lần phải khổ sở tự ngăn mình không nhìn đến anh.

Cô bước theo vào bếp, đón lấy ly trà chanh trên tay anh, thoáng thấy trong tủ lạnh toàn là loại chocolate cô thích ăn. Cô kiềm chế lòng mình, giọng như khàn đi, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn trưa rồi, tối chưa.”

Cô nhìn lên đồng hồ treo tường mới giật mình nhớ ra là chưa tới giờ cơm tối, mặt hơi ngượng ngùng.

“Đậu Đinh đâu?”

“Mợ bế rồi.” Cô nhìn anh chăm chú, anh gầy đi nhiều so với lần gặp trước. Mở một cửa tủ lạnh ra, chai Black Label còn nửa, chai Vodka đã cạn tới đáy. Cô bất giác nhìn anh: “Anh còn uống rượu?”

“Anh uống hơn chục năm nay rồi, không cai được.” Thấy nét mặt chán nản và bất lực của cô, anh liền nhỏ giọng: “Em không thích thì anh cai, hôm nay sẽ bắt đầu.”

“Không phải là chuyện em thích hay không thích, mà anh phải tự chăm sóc sức khỏe cho bản thân. Anh nói thật cho em biết, là sơ gan hay gì? Ông nội chỉ nói anh bị tổn thương gan, lúc nói vẻ như sắp khóc vậy, em cũng không dám hỏi. Anh nói thực cho em biết, rốt cuộc là thế nào?”

Ánh mắt anh thay đổi, Trần Uyển càng thấy đau thắt lòng, nhìn chằm chằm vào anh, mọi cảm xúc trào lên không khống chế được: “Rốt cuộc là thế nào?’

“Không phải đâu, ông nội lừa em đó. Em đừng tin ông, ông thấy chúng mình không chịu hòa hợp, muốn dùng khổ nhục kế để kết đôi. Thật đó.”

“Thật?”, cô lắp bắp lặp lại, đã mong là thật mà sao lại không dám tin. Tim cô đập mạnh rồi dần bình tĩnh lại trước ánh nhìn nghiêm túc của anh, nhưng vẫn còn thấy đau đớn, bủn rủn, như không còn chút sức lực. “Ông nội sao lại thế?”

“Làm em lo lắng phải không?”

Cô nhìn anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt bùi ngùi, có chút chán nản, có chút bất lực. Anh muốn hỏi: Trong lòng em còn có anh, phải không? Câu hỏi này luôn được chôn chặt trong trái tim, bây giờ lại đang rục rịch muốn bật ra.

Cô muốn nói gì đó lại thôi, lúng túng: “Không sao thì tốt rồi. Em về trước, tối còn làm việc, Đậu Đinh không thấy em sẽ lại quấy khóc”, nói rồi lại sực nhớ, “Anh uống rượu ít một chút, chăm lo cho sức khỏe”.

Anh thẫn thờ gật đầu, trong lòng nghĩ ra bao nhiêu lý do để giữ cô lại, nhưng không đủ niềm tin, chỉ nói: “Anh đưa em về.”

Lúc đi xuống bãi giữ xe của Kim Thịnh thì gặp bảo vệ, người đó nhận ra cô liền gật đầu chào: “Chào chị Trần”.

Trần Uyển cười lại, nói có phần cảm thán: “Không ngờ lại còn có người nhớ ra mình.”

Tần Hạo vừa khởi động xe vừa nói: “Dĩ nhiên là nhớ, lần nào chúng mình về cũng ôm ấp nhau lên lầu, lúc xuống lầu cũng hôn nhau, họ chứng kiến mấy năm rồi. Thời gian đó họ còn hay đòi kẹo cưới của anh nữa đấy.” Vừa nói xong, trong lòng anh nhói đau, khẽ liếc sang cũng thấy nét mặt cô buồn bã.

Hai người im lặng đi đến cổng hẻm Chu Tước, lúc mở cửa cô quay lại ngập ngừng hỏi: “Tại sao… em đã tin lời ông nội, sao anh lại không tiếp tục?”

“Anh không chịu nổi khi thấy em buồn”, không phải không có phần hối hận, “Hơn nữa, cũng không muốn lừa dối em.”

“Cảm ơn.”

“Nên như thế mà”, anh gượng cười.

Cô đột nhiên sực nhớ ra điều gì, đứng thẳng người, hỏi: “Ngày mai, Đậu Đinh đi tiêm phòng, anh có rảnh không?”

Nụ cười gượng của Tần Hạo bỗng cứng đờ nơi khóe miệng, rồi dần dần giãn ra, “Có.”

“Thế ông nội…”

“Ông nội không sao, theo kế hoạch là ngày mai mẹ anh đưa ông đến Tiểu Hoàn Sơn. Anh rảnh thật mà”, anh vội cướp lời, như sợ cô đổi ý.

Trong mắt anh như tỏa ra tia rực rỡ như cái ngày mà họ nói về chuyện kết hôn, có thứ gì đó ấm áp mơn man trái tim Trần Uyển.

“Vậy sáng mai, anh đến thì gọi điện cho em. Sớm một chút, em sợ người nhiều sẽ phải xếp hàng lâu.”

Sáng sớm hôm sau trời mưa, Trần Uyển bế Đậu Đinh xuống lầu, Tần Hạo đã cầm ô đứng dưới đường đợi.

“Cao lớn, khỏe quá.”

Trần Uyển liếc mắt quở trách: “Không được nói tốt như thế, phải nói chưa đủ cao, chưa đủ mập”. Thằng bé thấy cái gì cũng lạ lẫm, trở người đòi sờ vào lọ nước hoa đang lóng lánh ở trên xe. “Mới chuyển sang sữa bột, bác sĩ nói phải bắt đầu bổ sung can-xi. Thời gian này là ăn khai vị, nắm được cái gì là cu cậu liền đưa vào miệng, tối qua còn cắn một cái vào chân em”, cô vừa nói vừa cười.

Anh mím miệng, không ngăn được nụ cười trên môi.

Đậu Đinh bắt đầu chuyển ánh nhìn sang anh, cái nhìn thật chăm chú, rồi hơi nghiêng đầu như dò xét.

“Đậu Đinh, là cha.”

Trái tim Tần Hạo bỗng như bùng cháy, anh run rẩy đưa tay sang chạm vào bàn tay bé nhỏ của Đậu Đinh, một ngón tay liền bị thằng bé túm lấy, tuy lực nắm nhẹ nhưng như lại có dòng điện lớn chạy thẳng vào cơ thể anh, xâm chiếm phần sâu thẳm nhất của tâm hồn. “Đậu Đinh, là cha đây.”

“Đi thôi”, cô khẽ nhắc anh, ôm lấy Đậu Đinh đang chuẩn bị lấy ngón tay Tần Hạo đưa vào miệng.

Mưa bắt đầu rơi, Tế Thành bao phủ trong màn sương mù cuối xuân. Đậu Đinh ngửa cổ, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, miệng ê a.

“Sáng sớm ngày nào cũng vậy, em chưa tỉnh ngủ thằng bé đã dậy rồi, một mình nằm chơi ở giường, ê a liên hồi, sau đó bám vào lan can giường, nhìn em cười khanh khách”.

Trên đường, hai người cứ nói câu được câu chăng như thế, mỗi lần dừng đèn đỏ anh đều quay sang nhìn hai mẹ con, trong lòng là niềm hạnh phúc, mãn nguyện hay là cảm giác đội ơn? Anh không thể nhận biết được.

Ở bệnh viện rất đông, đâu đâu cũng thấy người lớn bồng con nhỏ, tất cả đều ngồi ở hành lang đợi gọi số. Đậu Đinh có vẻ thích thú một cách kỳ lạ, xoay đầu bên này xoay đầu bên kia nhìn ngó, cuối cùng thì nhìn sang một cô bạn nhỏ, hai bé bắt đầu ê a không ngừng. Lúc cô bạn nhỏ không thèm để ý thì Đậu Đinh bực bội duỗi thẳng chân ra ăn vạ.

Trần Uyển dỗ dành, lau mồ hôi trên trán cho con, cười nói: “Tính thằng bé hệt như anh vậy.”

Tần Hạo lúng túng: “Người anh chủ động bắt chuyện cũng chỉ có một mà thôi”, nói rồi cầm khăn giấy lau mồ hôi giúp cô.

Lúc anh chạm vào, má Trần Uyển nóng rần, chỉ là mấy giây thôi nhưng cảm giác thời gian thật dài. “Có phải đến lượt mình rồi không?”, lúc này cô mới giật mình, ôm Đậu Đinh đứng dậy.

Từ bệnh viện đi ra, Đậu Đinh còn rớm nước mắt. Tần Hạo đi lấy xe, Trần Uyển nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, muốn tránh nhưng không kịp. Cô bế Đậu Đinh lên, đứng thẳng lưng, đợi đối phương đang cười cười bước đến.

“Chị Tiểu Uyển”, Tưởng Phán vừa chạy vừa gọi.

Trần Uyển không thể làm lơ trước nụ cười thật lòng của đối phương, cô cũng cười đáp lại, xoa xoa mặt con bé: “Bé con cao lớn thế này rồi cơ đấy!”.

Tưởng Tiểu Vi chầm chầm bước tới: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây”, nói rồi nhìn sang Đậu Đinh, “Đây là…”

“Con tôi”, Trần Uyển vỗ vỗ lưng dỗ dành Đậu Đinh, “Đi tiêm vacxin viêm gan B. Còn hai mẹ con?”

“Phán Phán hơi sốt.” Ánh mắt Tưởng Tiểu Vi nghi hoặc, ngạc nhiên, sắc mặt thoáng vẻ đồng cảm và thương xót không nói nên lời: “Cô cũng… thật là không ngờ, không ngờ.”

Không ngờ là cô giẫm vào bước chân của cô ta sao? Không ngờ là cô rơi vào tình cảnh khốn cùng sao? Trần Uyển vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không ngờ là lâu không gặp, Phán Phán đã cao lớn thế này, con tôi cũng nửa tuổi rồi.”

“… Một mình mang con đi tiêm à? Để tôi đưa về, tôi đi lấy xe. Phán Phán, con và cô Trần…”

“Không cần đâu, tôi…”, Trần Uyển bị tiếng gọi từ đằng sau ngắt lời, quay lại nhìn, là Tần Hạo.

“Không cần, có tôi ở đây.”

Tưởng Tiểu Vi ngượng ngập, gượng cười nói: “Vậy tốt rồi, tôi ngỡ là, vậy tốt rồi, chúng tôi về trước đây.”

Về đến dưới nhà, Trần Uyển vẫn ôm Đậu Đinh đang ngủ say. Tần Hạo ra chiều khó xử, nói: “Anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi em. Con là tự em lựa chọn sinh ra, lời ong tiếng ve em đã sớm tính đến. Chỉ là sự bố thí và sự cảm thông là cô ta, cảm giác có chút khó chịu. Cảm ơn anh hôm nay đã đưa mẹ con em đi, nếu không thì càng buồn.”

Vẻ kiên nhẫn ẩn sau lời nói bình thản không thể che giấu, nghĩ đến những điều cô đã chịu đựng hơn một năm nay, anh chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, an ủi, vỗ về cô.

Cô đã dạy anh cách yêu. Trong đó có hạnh phúc, niềm vui, có tổn thương, sầu muộn, thậm chí không biết kết cục ra sao, cuối cùng họ sẽ đi đến phương hướng nào. Nhưng họ không bao giờ chối bỏ, luôn kiên trì, tình nguyện, ghi khắc vào cuộc đời, vào chỗ sâu xa nhất trong tim.

Tình yêu âm thầm đến mà người ta không biết, nhưng càng ngày càng sâu đậm.

Giống như những hạt mưa ngoài cửa kia, mưa phùn lất phất nhưng đến một lúc nào đó có thể làm ướt đến tận tâm can con người.

“Mèo con…”

Tiếng gõ cửa xe gấp gáp làm ngắt lời anh, Tần Hạo không ngoái đầu lại mà nhìn nét mặt Trần Uyển nhợt nhạt, khẽ gọi: “Cậu.”