Trạm Lam Huy Chương

Quyển 3 - Chương 147: Người dã man




Sarin mang theo Nerys bay lên cao, đại khái khoảng bốn, năm trăm thước mới ngừng lại. Hắn không tiếp tục bay lên trên nữa, mặc dù là mùa đông nhưng phương bắc mây đen đầy trời, tuyết đang rơi.

Sarin sợ có sét trời đông xuất hiện, mặc dù tỷ lệ có thể nói là nhỏ dị thường.

Ma pháp sư có câu nói bỏ lửng - bay quá cao, cẩn thận bị sét đánh. Đây vốn là ngụ ý một người trèo càng cao cũng dễ dàng ngã càng đau. Tuy nhiên đây căn bản phát ra từ sự kiêng kị của Ma pháp sư đối với lôi điện.

Chỉ cần thời tiết có mây, Ma pháp sư đều sẽ khống chế độ cao phi hành ở năm trăm thước trở xuống. Bay quá cao sẽ dễ dàng dẫn tới lôi điện công kích. Tốc độ lôi điện công kích quá nhanh, Ma pháp sư căn bản không phản ứng kịp. Lại nói năng lực phòng ngự ma pháp hộ thuẫn đối với lôi điện cũng yếu ớt đáng thương. Đến nay mới thôi, ngoài chất nhầy Lôi Long bài tiết ra Ma pháp sư còn không có biện pháp chế tạo ra trang bị ma pháp phòng ngự lôi điện.

Độ cao 500 thước đã không thấp, từ độ cao này nhìn xuống bên cạnh bờ biển màu trắng đã có hình thức ban đầu của một thành thị. Hơn vạn năm linh làm việc ngày đêm, bộ phận dưới đất thành thị sớm đã đào móc xong, đã có mấy con đường rộng rãi được rải xong, đại lượng phòng ốc được xây dựng.

Vui vẻ nhất chính là đám hải tặc kia. Làm hải tặc cũng không phát tài, trừ khi là thuyền trưởng. Kết cục của đại đa số hải tặc không phải là bị bắt đi treo cổ thì là nghèo bệnh sống nốt quãng đời còn lại. Sarin bắt đám hải tặc này lại cho bọn họ một cái nhà, mà không phải là cứ điểm trên hoang đảo. Đám hải tặc có một số cũng biết trồng trọt. Thổ địa phương bắc này dị thường phì nhiêu, cho dù một năm chỉ có thể trồng một lần thu hoạch cũng sẽ không quá kém.

Ma pháp sư của đảo Sigure quản lý đám hải tặc này như cưỡi xe nhẹ đi đường quen. Sarin phỏng chừng kiếm sĩ trên đảo Sigure chỉ sợ có không ít nguyên lai chính là hải tặc bị các Ma pháp sư chộp tới trở thành dân lành.

Khu tụ cư của hải tặc khói bếp lượn lờ, Sarin ở trên trời cao nhìn thấy có hải tặc không ngờ bắc bếp lò, bắt đầu làm nghề rèn. Đại đa số kiếm sĩ là không muốn mặc giáp da, trừ khi là áo giáp chế tạo từ da ma thú cấp cao. Nhưng hải tặc ở trên biển đại đa số lại không dám mặc áo giáp. Hiện tại phải tạm thời sinh sống trên lục địa, bọn hải tặc tự rèn áo giáp cho mình.

Sarin phát hiện, cho dù là trong một đám hải tặc tinh thần sa sút đều có nhân tài. Rèn áo giáp khó hơn so với đao kiếm, trong một thuyền hải tặc này lại có nhiều người biết tiến hành rèn cấp cao. Những người này nếu không đi làm hải tặc, đi thành San Rock đều có thể sống không tệ. Đáng tiếc một ngày trượt chân liền không thể đi đế quốc kiếm ăn.

Sarin không dừng lại ở cạnh bờ biển, hắn mang theo Nerys bay về hướng bắc. Hướng bắc hai mươi dặm chính là dòng sông kia, đại bộ phận nước sông chảy xiết đã đóng băng, chỉ có nơi gần ra cửa biển còn lộ mặt nước. Thời tiết phương bắc nếu như tới tháng 12, cho dù nước biển cũng sẽ đóng băng. Hải cảng này nếu không sử dụng ma pháp, tất cả thuyền sẽ bị kẹt cứng trong băng.

Một đường hướng bắc, bay ra hơn trăm dặm Sarin lại nhìn thấy một dòng sông.

- Vì sao trên thổ địa rộng lớn như vậy lại không có người ở lại? Ta xem nơi này rất thích hợp người Caucasus sinh sống.

Sarin chỉ vào mặt đất phía dưới nói với Nerys.

Phương bắc này quả thật khắc nghiệt lạnh lẽo, nếu không có Thuật vân hành bao phủ, gió lạnh băng có thể trực tiếp làm đông máu của Sarin lại. Nhưng đối với người Caucasus mà nói, khu Caucasus trong một năm có mấy tháng là mua băng tuyết. Hơn nữa thổ địa thích hợp trồng trọt của khu Caucasus rất thưa thớt, còn không bằng nơi này có đồng bằng rộng lớn.

Trong tuyết trắng xóa cũng ẩn chứa sự sống. Sarin nhìn thấy một con hồ ly trắng muốt đang nhảy trong tuyết, đuổi theo con mồi. Con hồ ly màu trắng này thân thể nhỏ xinh đáng yêu, trên chót đuôi màu có những điểm màu đen.

Ma thú cấp bốn! Sarin nhận ra loại hồ ly này, là tuyết hồ cấp bốn khá hiếm gặp. Sarin không thề có ý động thủ săn bắt, trong Ân Tứ Chỉ Hoàn và Ác Ma Chỉ Hoàn của hắn có đại lượng ma hạch cấp cao, ma hạch cấp bốn còn không đến mức làm hắn thất thố.

Hồ ly kia đuổi theo một lát đã đem con mồi ấn dưới móng vuốt, không biết là loại chuột gì.

Tuyết hồ nhấc vật săn như một làn khói chạy về hướng đồi núi, càng xa hơn về phương bắc. Sarin nghe được bên đó truyền đến tiếng sói tru.

Ma lang là ma thú có tính thích ứng mạnh nhất. Từ nam đến bắc khắp nơi đều có tung tích của chúng. Có một số ma lang còn có thể bị người thuần hóa, cho dù không phải Ma pháp sư cũng có thể chỉ huy ma lang trợ giúp săn bắn.

Sarin ở phụ cận hai trăm dặm dạo một hồi lâu, tìm được mấy địa điểm thích hợp nhân loại ở lại. Hắn là có tư tâm. Di dời người Caucasus là không muốn tiện nghi Giáo đình. Nhưng người Caucasus muốn sống tốt, tốt nhất vẫn là tụ cư gần thành thị hắn tu kiến. Vị trí phụ cận thành thị Sarin đương nhiên phải ưu tiên cân nhắc thôn trang của Tieta.

Ai cũng không rõ tương lai chiến hỏa sẽ lan tràn tới đây hay không. Chiến sĩ Caucasus tuy dũng mãnh, nhưng không có Ma pháp sư trợ giúp ở trước mặt quân đội chính quy cũng không thể chống lại. Sarin muốn đem tộc nhân Tieta di chuyển đến địa điểm an toàn này, mà không phải dựa theo kế hoạch của Lex, để cho toàn bộ người Caucasus định cư trên đồng bằng phía tây thành thị.

Giáo đình không đánh tới còn đỡ, nếu đánh tới nơi đó chính là địa điểm đứng mũi chịu sào.

Công quốc Phoenix không tính là vách chắn, toàn bộ Phoenix cũng không có nhân tài tài giỏi gì, nếu không Sarin cũng không có khả năng coi trọng vùng thổ địa này của phương bắc. Ở gần một công quốc cường đại đối với sự phát triển của hắn mà nói không phải là chuyện tốt.

Tìm được vài nơi thích hợp ở lại, Sarin lại mang theo Nerys tuần tra về hướng đông. Phía đông vùng duyên hải là dãy núi, trừ vị trí đã chọn kiến thành, dãy núi hướng nam bắc này không hề có có chỗ khuyết, hơn nữa càng ngày càng cao. Sarin bay trên không trung, cảm giác tỏa ra, bắt đầu tra xét vào trong núi giống như khiêu khích.

Nơi này không một bóng người, có lẽ có ma thú cường đại sinh sống. Hiện tại Sarin có được Thuật vân hành, không hề sợ hãi ma thú trên lục địa. Trong ma thú phi hành trừ bỏ loại rồng cũng không có thứ gì quá cường đại.

Đi sâu vào trong núi trăm dặm, Sarin không tiếp tục đi thêm nữa. Trong núi này quả thật có ma thú sinh tồn, nhưng những ma thú này cũng không đáp lại khiêu khích của hắn. Sarin từ khí tức phán đoán cấp bậc ma thú nơi này sẽ không quá cao, cao nhất không vượt quá cấp năm.

Trong số người Caucasus, tuy rằng chiến sĩ cường đại như Tieta không quá phổ biến, nhưng trong mỗi một thôn đều có mấy dũng sĩ đủ để đối phó ma thú cấp năm trở xuống.

Chỉ là số lượng ma lang nơi này quá nhiều một chút, đám ma lang này phần lớn ba, năm con thành một đám ở trong tuyết chạy không biết mệt mỏi. Nếu như không phải ma thú, dã thú bình thường sẽ không lãng phí thể lực như vậy. Xác suất ma thú đi săn thành công cực cao, cũng không sợ lãng phí thể lực.

Sarin đã bay được mấy giờ, có chút mệt nhọc. Hắn mang theo Nerys hạ xuống, tiện tay một cái băng tiễn bắn chết một con chim trĩ.

Ở cùng Lex lâu Sarin tạo thành một thói quen, hắn cũng tùy thân mang theo gia vị, bộ đồ ăn. Mấy thứ này dễ dàng bị người hạ độc nhất, Lex không phải là khác người mà là từ nhỏ đã bị truyền thụ khái niệm an toàn cực kỳ nghiêm khắc. Sarin cũng biết, có một ít độc dược độc tính kịch liệt, thường thường sau khi trúng độc vài phút là có thể đưa người vào chỗ chết, không có Ma pháp sư hoặc Thần thuật sư ở bên cạnh là không kịp cứu giúp.

Nerys bắt chim trĩ đi vặt lông, Sarin kiếm ít nhánh cây khô héo, đốt thành đống

Con chim trĩ bình thường này béo mập dị thường, và mới vào đông không lâu thịt chim trĩ còn mang theo mùi thơm dầu mỡ. Đặt trên đống lửa nướng lập tức hấp dẫn tới mấy con ma lang.

Ma lang phương bắc này hình thể khá lớn, tính cả cái đuôi thì dài gần ba thước. Sarin cùng Nerys ở một khe núi đội tuyết đốt lửa trại, chim trĩ đặt trên đống lửa, mùi thơm bốn phía. Hai đàn ma lang không hẹn mà cùng đi tới cạnh khe núi, nhìn vào bên trong.

Sarin cùng Nerys đều không đem mấy con ma lang này để ở trong lòng, cấp bậc ma lang chênh lệch cách xa, có một số loại biến dị có thể đạt tới cấp sáu, bình thường chỉ cấp một, cấp hai. Hai đàn ma lang này có chín con, chỉ có một con là ma thú cấp ba còn lại đều là cấp hai.

Ma thú cấp thấp vào lúc săn bắt căn bản sẽ không phóng thích ma pháp. Hai đàn ma lang này ở ngoài nhìn trộm, dường như cảm giác hai sinh vật xa lạ này không dễ đối phó, chần chờ không chịu tiến vào khe núi. Nhưng là sức hút của chim trĩ cũng rất lớn, đám ma lang này cũng không rút đi, dường như chờ đợi Sarin và Nerys ăn xong, nhìn xem có thể kiếm được tiện nghi gì.

Sarin nhìn mà nở nụ cười. Hôm nay tâm tình hắn cực tốt, thấy bộ dạng lưu luyến không bỏ của mấy con ma lang, Sarin thậm chí quên đây là ma thú nguy hiểm. Hắn để Nerys lấy ra thịt khô ném cho ma lang.

- Chủ nhân. Ma thú cấp thấp như vậy, người cũng muốn thu phục sao? Còn không hữu dụng bằng tuyết hồ.

Nerys rất không tình nguyện.

Sarin cười nói:

- Đám ma lang này thật giảo hoạt, phải cho chúng nó quen thuộc sự tồn tại của nhân loại, nếu không về sau sẽ mang phiền toái đến cho thôn trang của người Caucasus.

- Có gì mà phiền toái. Tieta như vậy, một mình nàng có thể giết chết hơn trăm ma thú như vậy. Ta thấy nàng mới giống như ma thú.

Nerys miệng than thở, vẫn từ trong vòng tay lấy thịt khô ra, ném cho ma lang ở xa xa. Sau khi nàng hấp thu lực lượng của cự long Tiago, lực bộc phát đã cùng Tieta không kém bao nhiêu. Phát ném này xa hơn trăm thước, ma lang đều lui về phía sau mặc cho thịt khô rơi xuống trên đất tuyết.

- Chiến sĩ như Tieta ở trong số người Caucasus không tính nhiều, số lượng ma lang nơi này rất nhiều, cũng may không phải là loại ma thú cuồng bạo, chỉ cần hiểu được sự lợi hại của nhân loại sẽ không đi tập kích thôn trang.

- Người cho chúng ăn thịt, chúng nó sẽ cảm thấy người yếu đuối, làm sao hiểu được sự lợi hại của nhân loại?

- Cho chúng ăn là vì để chúng quen thuộc sự tồn tại của con người, về phần làm chúng sợ hãi còn không phải dễ dàng? Lấy da Tiago ra, chút khí tức của rồng này có thể khiến chúng nó chạy xa ngoài trăm dặm.

Ma lang đương nhiên nghe không hiểu Sarin đang nói gì, một con ma lang còn non trước tiên ngửi ngửi thịt khô, dùng đầu lười liếm liếm. Một con ma lang hình thể lớn hơn phía sau một trảo tát nó sang một bên, nghi hoặc ngửi thịt khô.

Sarin lấy một nhúm bột phấn ma pháp ném vào trong đống lửa, đống lửa “Phừng” một tiếng, ngọn lửa bùng lên cao bốn năm thước. Mấy con ma lang sợ tới mức đều lui ra sau.

- Ngươi xem, chúng nó không phải sợ rồi sao?

Sarin cười đắc ý. Ma thú cũng sợ lửa, nhúm bột phấn này của mình giá thành không đến một ngân tệ, có thể khiến cho chín con ma lang hết hồn. Ma thú vĩnh viễn dễ đối phó hơn ma lang. Phụ cận nơi đây không có nhân loại sinh tồn mới là điểm Sarin vừa lòng nhất.

Ngàn năm trước đại lục chiến loạn, vô số quý tộc mang theo lĩnh dân lưu lạc vạn dặm, ai cũng nói không chính xác ở địa phương nào còn có quý tộc vương triều thứ bốn sinh sống. Chuyện Sarin không muốn gặp phải nhất chính là ở loại địa phương này phát hiện có nơi nhân loại tụ cư.

Nerys vặt chiếc đùi chim trĩ đưa cho Sarin, mỡ nóng hổi nhỏ xuống, ở trong không khí rét lạnh tỏa ra. Đám ma lang kia không dám tiến lên, Nerys lại ném qua mấy miếng thịt khô, lúc này ma lang mới bắt đầu tranh đoạt thịt khô.

Sarin cầm chân há mồm muốn cắn, đột nhiên tiếng không khí xé rách kịch liệt vang lên, một kiện vũ khí phá không mà tới, thẳng đến tay Sarin.

Sarin cũng có chút sơ sẩy, sau khi cùng Nerys đốt lửa trại liền không dùng tinh thần lực tra xét chung quanh. Băng thiên tuyết địa, lại có ma lang tuần tra chung quanh, Sarin thế nào cũng không nghĩ tới lại có người mai phục.

Tuy nhiên hắn cũng không phải là pháp sư cấp thấp lúc trước nữa. Vũ khí này bay tới, không khí đều phát ra tiếng âm bạo kịch liệt, có thể thấy được tốc độ mau cỡ nào. Sarin không chút hoang mang, chỉ là dùng tay chỉ một cái, một cái băng tiễn trống rỗng xuất hiện, “vút” một tiếng đâm tới vũ khí đột kích kia.

Thủ thế ma pháp của Sarin khống chế cực tốt, băng tiễn chuẩn xác đánh trúng phần đuôi vũ khí, đem vũ khí đánh sang một bên, “Thịch” một tiếng chìm sâu vào trong một gốc đại thụ che trời.

- Nerys, ngươi sớm phát hiện có người hả?

Sarin cũng không tức giận. Mới vừa rồi cho dù mình không ra tay với năng lực của Nerys cũng có thể ngăn được cái vũ khí này.

Nerys cười hắc hắc. Nàng cảm giác người mai phục này không nguy hiểm gì mới không nhắc nhở Sarin, nàng cũng muốn nhìn một chút năng lực hiện tại của Sarin như thế nào.

Vũ khí bay tới kia bị băng tiễn đánh văng, cắm sâu vào gốc cây một nửa, lại là một chiếc rìu đá thô ráp.

- Đi ra!

Sarin dùng tay chỉ chỉ phương hướng rìu đá bay tới. Nơi đó có một nơi đất hõm, chất đầy tuyết đọng. Người mai phục ngay trong đống tuyết này ném rìu đá ra, hiện tại muốn che giấu là không thể.

-Ôi...

Một thanh âm trầm thấp vang lên, từ trong hõm đất đi bò ra một dã nhân. Người này áo da toàn thân vô cùng thô ráp, dáng người cường tráng, sau lưng đeo một cây cung dài tới hai thước. Sarin nhìn dã nhân này mặt đầy râu ria, phỏng chừng mấy tháng không cạo, có chút nhìn không rõ bộ mặt.

- Người dã man? Ngươi biết nói tiếng thông dụng không?

Sarin thay đổi tiếng thông dụng hỏi.

- Ngươi là Ma pháp sư?

Người dã man kia đứng thẳng thân, không tháo xuống trường cung sau lưng. Lời hắn đáp lại là tiếng Myers.

Sarin chỉ chỉ ma pháp bào trên người, hỏi:

- Vì sao tập kích ta?

Người dã man là một cách gọi bao quát, huyết thông phức tạp, không thuần khiết như người Caucasus. Tộc đàn này rời xa thành thị nhân loại, sống cuộc sống cực kỳ nguyên thủy. Người dã man không giao dịch với thương nhân của quốc gia nào, chỉ có kẻ mạo hiểm ngẫu nhiên gặp phải. Người dã man tuy không đông đảo như tộc đàn người Caucasus, nhưng cũng là chủng tộc trí tuệ, biết nói nhiều loại ngôn ngữ. Bởi vì tế ti của người dã man bị chết hết ở thời kỳ vương triều thứ ba, cho nên không còn hình thành được thế lực gì, dần dần suy sụp.

Người dã man suy sụp sẽ không dám tập kích Ma pháp sư, cho nên Sarin mới hỏi một câu như vậy.

- Các ngươi... không phải là người của Giáo đình?

- Giáo đình?

Sarin giật mình một cái, một chút kiêu ngạo tích tụ trong lòng tức thì tiêu tan. Nơi này không ngờ có người của Giáo đình lui tới.

- Ta là đệ nhất Ma pháp sư của quận quốc Grievances. Người dã man, ngươi nên xin lỗi vì hành vi vừa rồi.

Sarin nhìn tên cường tráng này, chỉ bằng lực lượng thân thể lại có thể đem rìu đá phát huy ra uy lực cường đại như vậy. Rìu đá kia nếu dùng ma pháp thuẫn cứng đối cứng, Ma pháp sư cấp ba trở xuống đều sẽ bị một kích mất mạng.

Rìu đá cắm ngập vào trong đại thụ cứng rắn như sắt thép. Vũ khí lệch khỏi quỹ đạo phi hành có thể cắm sâu vào, đó là phải cần quán tính thật lớn mới được.

Người dã man nhìn một nam một nữ này, trong lòng do dự. Chính mình tập kích hai người này hiển nhiên không để trong lòng. Hắn có lòng thử lại, nhưng người già hơn một thế hệ đều cảnh cáo hắn không nên trêu chọc Ma pháp sư.

Ma pháp sư trẻ tuổi kia quả nhiên rất cường đại, chỉ là ngón tay giật giật là có thể đánh bay rìu đá của mình.

Hắn không biết là Sarin phải hàng năm luyện tập mới có loại năng lực này. Sarin cùng Lex một mực dùng ma pháp cấp thấp phá giải lẫn nhau công kích của đối phương. Sarin ở khoảnh khắc rìu đá bay ra đã tính toán ra quỹ tích vận hành của rìu đá, hắn chỉ là dùng băng tiễn đẩy một chút ở phía sau trọng tâm của rìu đá. Đây là kỹ xảo thuần túy, nếu không Sarin cũng không thể đánh bay một chiếc rìu đá thoải mái như thế.

Chiếc rìu đá này của người dã man mặc dù không tinh xảo nhưng tài liệu lại khiến Sarin kinh ngạc. Lưỡi rìu đá là hắc diệu thạch mài ra, cán rìu dùng gân ma thú quấn lân, chỉ hở một cái lỗ sáu mặt. Rìu như vậy, người của đế quốc tới mấy vạn năm đều không dùng tới, chỉ có thể nhìn thấy ở trong một số di tích.

Rìu tay thô ráp, bởi vì tài liệu đủ để đánh tan đại đa số ma pháp thuẫn cấp thấp.

- Ngươi phải chứng minh ngươi không phải người của Giáo đình.

Người dã man suy nghĩ trong chốc lát, có chấp nói.

Sarin vui vẻ, hỏi ngược lại:

- Ta phải chứng minh như thế nào?

Người dã man cũng hơi ngẩn người. Hắn cũng không biết Sarin phải làm gì mới có thể chứng minh không phải người của Giáo đình.

- Chủ nhân, dông dài cùng hắn làm gì, trực tiếp chộp về tra hỏi là được rồi.

Nerys có chút không kiên nhẫn. Người dã man này lực lượng rất lớn, nhưng cùng Tieta còn có chênh lệch, về phần kỹ xảo chiến đấu, người dã man cũng rõ ràng không bằng người Caucasus.

Nerys dùng là tiếng Mey. Hiện tại nàng học được ngôn ngữ ngày càng nhiều, ngụy trang thành người của quốc gia nào đều không thành vấn đề. Người dã man nghe lời của Nerys nói trở nên táo bạo, thò tay tháo trường cung sau lưng xuống.

Đây là một thanh cung ghép, mặc dù lực sát thương không lớn bằng nỏ luyện kim, lực xuyên thấu khoảng cách gần cũng hết sức cường đại. Huống chi đầu tên của người dã man cũng là hắc diệu thạch, ma pháp hộ thuẫn hoặc thần thuật gì đều rất khó chống đỡ.

- Như vậy không được.

Hai tay Sarin khẽ lật, ném đùi chim trĩ xuống, tuyết đọng dưới chân người dã man tạo thành một cái lốc xoáy thật lớn, đem thân thể người dã man trói lại. Trường cung rời tay, người dã man kêu lớn, dọa cho mấy con ma lang đều bỏ chạy. Ở vùng này, người dã man là đỉnh của chuỗi thực vật, ma lang sợ bọn họ.

Thuật trói buộc biếndị của Sarin kiên trì không được bao lâu, hắn lại không muốn giết chết người dã man này liền gật gật đầu với Nerys. Nerys hiểu ý, lấy dây thừng ra, đi qua trói gô người dã man đã không thể nhúc nhích lại.

Sarin đi tới trước mặt người dã man, Nerys đem hắn ấn xuống dưới đất, Hàn Lập tức thành thật. Hắn phát hiện sức lực của nữ nhân da cừu màu trắng lớn vô cùng, chỉ ấn trên bờ vai hắn một cái khiến cho cơ toàn thân hắn tê dại, một giây đồng hồ cũng không thể chịu nổi, đã bị ấn xuống đất.

- Hiện tại ngươi là tù binh của ta, xin lỗi sẽ không cần thiết nữa. Ta muốn hỏi ngươi mấy chuyện, nếu ngươi không trả lời, ta đem ngươi đi cho ma lang ăn.

Sarin cúi đầu nhìn người dã man này. Làn da người dã man này ngược lại không thô ráp, chỉ là râu quá nhiều. Một gương mặt tướng mạo đường hoàng, nhìn qua có vài phầm cảm giác của võ sĩ cấp cao.

- Thứ nhất: nơi này có người của Giáo đình?

- Phải.

- Vậy ngươi nói cho ta biết, là người nào của Giáo đình?

- Không biết.

Người dã man trả lời cực kỳ thống khoái, nhưng hiển nhiên đầu óc không linh hoạt.

- Chủ nhân, nếu không để ta tới hỏi đi.

Nerys liếm liếm môi, bộ dạng như nhìn thấy con mồi.

Sarin nhanh chóng xua tay cự tuyệt. Người bị Nerys hỏi qua trên cơ bản chính là thần cũng không thể cứu sống. Người giáo đình xuất hiện ở phụ cận, cũng không phải chuyện tốt lành gì. Chính mình còn không dựng xong cơ sở, nếu bị Giáo đình phát hiện, có lẽ sẽ đưa tới càng nhiều Thần thuật sư và kỵ sĩ Giáo đình.

Giáo đình sẽ không vô cớ phái người đến nơi hoang vu này, bởi vì nơi này ngoài người dã man không còn sinh mệnh trí tuệ gì. Nếu muốn truyền giáo, đi Scotzia còn tốt hơn một chút. Mặc dù người Scotzia chỉ thờ phụng tiền tài, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ người ngả vào vòng tay của Quang Huy Chi Chủ.

Nếu không phải truyền giáo, chẳng lẽ Giáo đình coi trọng mảnh đất này?

Sarin đã coi thổ địa phương bắc là vật trong túi mình, đương nhiên không có khả năng chia xẻ cùng Giáo đình.

- Người của Giáo đình, đều đã làm gì?

Sarin suy nghĩ tới vấn đề càng dễ càng lý giải, bắt người dã man trả lời.

- Bọn họ đang bắt nô lệ.

Lúc này người dã man trả lời rất nhanh.

- Nô lệ?

- Rất nhiều tộc nhân đều bị bắt đi rồi.

Người dã man đáp lại lời Sarin, có chút uể oải. Hiện tại hắn cũng là nô lệ, bị Ma pháp sư bắt lấy kết cục hẳn là cũng tương tự như bị người của Giáo đình bắt lấy hả.

- Nơi này có bao nhiêu người dã man?

- Nguyên lai có mấy ngàn người, hai năm nay càng ngày càng ít, hiện tại đại khái còn hơn 100 người.

Người dã man không giống như người Caucasus, mỗi người đều là chiến sĩ, bất kể nam nữ người già trẻ em. Một người dã man lúc mười bốn tuổi coi như trưởng thành, đã có thể tiến hành chiến đấu cùng ma thú cấp thấp. Giáo đình bắt nhiều người dã man như vậy dùng để làm gì? Truyền đạo cho người dã man?

- Ngươi tên là gì?

- Conan.

- Conan. Ta là Ma pháp sư, không cần nô lệ. Tuy nhiên ngươi mạo phạm ta, cần phải bồi thường. Điểm này ngươi đồng ý chứ?

Người dã man Conan gật gật đầu. Hắn nhìn Sarin mặc trường bào giống những tên của Giáo đình mới thử tập kích. Tuy nhiên hiện tại bị người ta bắt được, bất kể đối phương là ai hắn đều chỉ có thể nhận mệnh. Người dã man không tin thờ thần linh gì, cũng không có nhiều kiên trì. Bị người bắt, đại đa số sẽ cam tâm làm nô lệ.

- Vậy được rồi, Conan, chúng ta ký một khế ước đi.

Sarin nói xong, lấy ra một quyển trục trống. Người dã man này sức chiến đấu không tệ, tuy không bằng Tieta và Nerys nhưng nếu cung cấp trang bị cấp cao một chút thì mạnh hơn đám hải tặc kia nhiều. Một người đầu óc đơn giản làm một người truy tùy cũng kệ lắm.

Thuần thục viết xong quyển trục, Sarin cũng không nhiều lời trực tiếp cho người dã man Conan dùng máu viết tên của hắn lên. Quyển trục hóa thành tro tàn trong một đoàn ánh lửa, chứng minh ma pháp đã có hiệu lực, người dã man cũng cơ bản không thể giở trò gì.

- Nerys, buông hắn ra. cầm lấy vũ khí, chúng ta trở về.

Sarin không muốn dừng lâu ở nơi này. Người của Giáo đình qua lại ở phụ cận, vạn nhất gặp phải Sarin còn không có nhiều nắm chắc.

Vạn nhất có Chấp sự như Picasso cộng thêm một ít khổ tu sĩ, vậy chính là một trận ác đấu.

Từng kiến thức kỹ năng quỷ dị của Hắc chấp sự, Sarin không dám khinh địch. Nhanh chóng trở về doanh địa, nơi đó còn có ba Quân vương, cho dù Thần sứ đích thân tới cũng vị tất có thể làm gì được ba vong linh Quân vương.

Vốn Sarin còn rất có kỵ đối với ba Quân vương, phi thường hy vọng ba tên này nhanh chóng rời đi. Hiện tại người của Giáo đình vừa ra tới, Sarin lập tức thay đổi ý tưởng. Dưới tình huống sư phụ còn chưa tới, ba Quân vương này chính là tiền vốn bảo mệnh đấy!