Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 60




Hôm sau khi thức giấc cũng đã chín giờ sáng, bầu trời bồng bềnh đám mây, lớp mưa phùn như phủi sạch bụi bẩn nơi ngã tư đường, từng chiếc xe chạy ngang qua, khiến những vũng nước văng tung tóe.

Hạ Lâm Hi mang quần áo, sau đó dọn dẹp một số thứ, trước khi cô định bước ra khỏi cửa khách sạn thì lại nhận được một cuộc gọi của mẹ.

Đầu dây bên kia khá ồn, Hạ Lâm Hi kề sát điện thoại, nghe mẹ mình hỏi: “Con gái, con đang ở trường sao?”

Hạ Lâm Hi nói dối: “Vâng ạ.”

“Tốt lắm, chiều mai mẹ bay, khoảng sáu giờ là hạ cánh xuống Bắc Kinh.” Mẹ của cô tiếp tục nói. “Tối chủ nhật con không có tiết đúng không? Vậy mẹ hẹn hai người bạn và con của họ đi ăn một bữa nhé!”

Câu cuối cùng ý tứ mơ hồ, Hạ Lâm Hi trở nên do dự: “Tại sao phải dùng bữa tối với họ ạ?”

“Làm gì có nhiều “tại sao” như vậy?” Giọng mẹ cô chùng xuống. “Con của họ con cũng biết đấy, chung trường cấp hai, lúc thi vào đại học đậu thủ khoa ban Tự Nhiên đấy.”

Hạ Lâm Hi vẫn im lặng, cô cũng không hề tỏ vẻ sẽ từ chối.

Điện thoại bên kia vẫn liếng thoắng không ngừng: “Cậu trai đó tên Tần Việt, ba cậu ta là khách hàng công ty mẹ, cũng là chủ một công ty bất động sản có tiếng lâu năm, bây giờ bắt đầu đầu tư ở Bắc Kinh…”

Hạ Lâm Hi không nghe hết, cô ngắt lời: “Con không chung lớp với cậu ta, lúc còn trung học thậm chí còn chưa từng nói chuyện.”

“Tần Việt đâu có nói như thế.” Mẹ của cô trả lời. “Cậu ta nói lúc trung học đã biết con, hai người các con rất ăn ý, cùng nhau bỏ vị trí trong danh sách thi quốc gia, ước định sẽ cùng đến Bắc Kinh.”

Hạ Lâm Hi hít sâu một hơn.

Những năm trước, hội nghị diễn ra phải đến ba ngày sau. Nhưng xem ra, mẹ cô đã vội vã đến nơi này, nguyên nhân của sự gấp rút ấy không cần tìm hiểu cũng biết là có liên quan đến Tần Việt.

Hạ Lâm Hi tựa vào mặt tường, ngón tay gõ cộc cạch vào mặt bê tông, cảm thấy mệt mỏi và áp lực khôn tả, giọng nói của cô cũng gấp gáp bất thường: “Tổng số lần con nói chuyện với Tần Việt cũng chưa đến mười câu.”

Sau khi hai từ “Tần Việt” vang lên, Tưởng Chính Hàn quay đầu lại nhìn cô.

Anh ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, đặt trước mặt là một chai nước suốt, từ góc nhìn để ánh sáng rọi vào, đẹp như một bức poster quảng cáo. Hạ Lâm Hi nhìn anh thật lâu, cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Bàn tay cô chạm vào viền bàn, lặng lẽ một hình trái tim nho nhỏ.

Vậy mà mẹ cô vẫn khuyên không ngớt: “Bây giờ con là sinh viên rồi, không thể làm mọt sách mãi được, phải biết giao hảo với mọi người, những thứ như thế này con cần mẹ dạy sao?”

“Con không chỉ là sinh viên, mà còn là một người đã trưởng thành.” Hạ Lâm Hi đau đầu tìm từ, cố gắng giải thích cho mẹ cô hiểu: “Năm sau con đã hai mươi tuổi, có những chuyện sẽ giải quyết bằng cách của mình…”

Cô vừa dứt lời, mẹ cô liền đổi giọng nhượng bộ: “Được rồi, đi hay không đi là tùy con, nhưng con đưa mẹ đi dạo phố, quanh quẩn trong nội thành, điều này có được không?”

Hạ Lâm Hi vội vàng đồng ý, về lại vẻ ngoan hiền ban đầu.

Cô thầm nghĩ, sự kết nối vốn dĩ là một ổ khóa, nó luôn có chiếc chìa phù hợp với mình. Mẹ cô cũng không phải là người không biết nghĩ đến người khác, có chuyện gì không thể bộc bạch sao? Huống hồ người đó là máu mủ ruột thịt của mình, đáng lẽ ban nãy nói chuyện, cô phải kiên nhẫn hơn mới đúng.

Sau khi cúp máy, cô đến bên cạnh Tưởng Chính Hàn, cô vòng tay ôm trọn anh từ phía sau, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt anh.

Tưởng Chính Hàn ngồi trên ghế, Hạ Lâm Hi đứng sau ghế dựa, khoảng cách giữa hai người họ thật sự rất gần. Hạ Lâm Hi chủ động giải thích: “Anh nghe thấy tên Tần Việt rồi à? Hình như mẹ của em có biết cậu ta, nhưng chỉ là biết mà thôi.”

Tưởng Chính Hàn nắm lấy tay cô, mân mê một lát rồi mới hỏi: “Em có định gặp mặt không?”

“Tất nhiên là không.” Hạ Lâm Hi nói. “Chúng mình có quen biết gì cậu ta đâu.”

Cô lại tới gần anh, hôn nhẹ, sau đó đưa một viên thuốc an thần: “Đợi đến năm ba…” Cô nhẹ giọng nói. “Chúng ta chuyển ra ngoài, anh thấy có được không?”

Hạ Lâm Hi không nói trắng ra nhưng ý của cô lại rất rõ ràng.

Năm ba sống chung, cô đúng là kẻ to gan lớn mật! Nhắc tới chuyện này cũng đã chạm đến cực hạn của cô, gương mặt cô ửng đỏ đợi câu trả lời, sau lại nghe Tưởng Chính Hàn hỏi: “Tháng chín hai năm sau sao?”

Dù sao cũng không khác ý nhau là bao, cần gì phải nói trắng ra như vậy? Hạ Lâm Hi thẳng người, lại nghe anh trầm giọng: “Một năm qua thật may mắn.”

Anh nói tổng cộng sáu từ, bởi lẽ giọng nói dẽ nghe nên vương vấn lại bên tai, khắc ghi vào trong lòng.

“Có những chuyện may mắn hơn nữa.” Hạ Lâm Hi nói tiếp. “Sau này chúng ta còn rất nhiều thập niên.”

Bởi vì họ vẫn còn trẻ vậy nên mọi chuyện đều là có thể.

Ngoài cửa sổ mưa tuyết bay bay, tiếng mưa tí tách giữa trời, đến gần trưa vẫn không ngưng lại, ánh mặt trời xuyên qua mây đen, nghiêng người tỏa nắng trong gió, tầm nhìn của những chiếc xe vì thế mà trở nên mờ mịt.

Theo lý thuyết, thời tiết như thế này không thích hợp để đi dạo.

Nhưng tháng kết tiếp, Hạ Lâm Hi phải túc trực bên mẹ mình, có khi cô cũng chẳng thể tìm được cơ hội đến trường Tưởng Chính Hàn đợi anh. Không tích chuyện này, tháng mười hai Tưởng Chính Hàn cũng bộn bề công việc, anh không những phải tham gia tổng kết cuối năm ở công ty mà còn phải đi theo đội tuyển thi đấu, tất nhiên đó chỉ là hoạt động ngoại khóa, không thể thay thế được trách nhiệm của một người sinh viên, anh còn phải ôn tập thi cuối kì, lấy được mức điểm tiêu chuẩn.

Hai người họ hoài niệm những chuyện đã qua, buổi chiều nhanh chóng trôi đi.

Chạng vạng hôm nay, Hạ Lâm Hi đứng trước trường chào tạm biệt với Tưởng Chính Hàn. Cô quay đầu đi được vài bước lại ngoái nhìn anh một lát, thấy anh vẫn đứng tại chỗ dõi theo cô, bỗng chốc cô lại chạy về phía ấy, muốn bên anh thêm chút nữa.

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Sao lại chạy về đây rồi?”

“Bởi vì anh ở đây!” Hạ Lâm Hi nói. “Em bất giác muốn chạy đến.”

Mưa vẫn rơi không ngừng, nước cứ văng tung tóe, cô xếp chiếc ô của mình lại, cúi đầu che chung dù với anh. Không bao lâu sau, nước đổ bên vành, rơi xuống bên cô, cô đưa tay lên hứng lại từng gọt.

Sắp đến tháng mười hai, hai người bọn vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Hạ Lâm Hi ngẩng cao đầu, cô nhớ đến kì nghỉ đông, vậy nên gợi chuyện: “Nghỉ đông anh có về nhà không?”

“Công ty khá là bận.” Tưởng Chính Hàn nói. “Tết âm được nghỉ bảy ngày.”

Hạ Lâm Hi gật đầu: “Giải thi đấu quốc tế ở diễn đàn Mỹ, anh có tham gia không?”

Tưởng Chính Hàn đáp lời:”Cuộc thi này không có hạng mục nhóm.”

Một tay anh cầm cán dù, tay còn lại siết chặt tay cô, đợi đến lúc đến một chốn yên tĩnh, anh lại nghiêng tán ô về phía trước, ngăn ánh nhìn của mọi người rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Em cứ báo danh về trường đi, còn mô hình anh sẽ giúp.”

Báo danh về trường của em, mô hình anh sẽ giúp.

Như ý của Tưởng Chính Hàn, anh thật sự tặng cho Hạ Lâm Hi một sự trợ giúp rất có giá trị. Hạ Lâm Hi nghĩ thật kĩ, sau mới khẳng khái bảo: “Không được, như vậy không ổn.”

Cô nói: “Người ta thi cá nhân, chúng ta lại cùng làm, nếu so sánh thành tích như vậy có phải hơi bấp bênh không?”

Tưởng Chính Hàn bật cười, vuốt nhẹ tóc cô: “Rất công bằng, giải đấu cá nhân nhưng chưa chắc người khác không tìm sự hỗ trợ.”

Hạ Lâm Hi cảm thấy rất vui, cô thật thà kể: “Sau kì thi giữa kì, em có đến dự tham khảo vài lớp của khoa Công Nghệ Thông Tin, em đang tự học Java Script, Matlab và ngôn ngữ R.”