Trầm Nịch

Chương 63




Vịnh Xuân yến mà những hàn sĩ của Đại Đông chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng được bắt đầu. Vì cân bằng thế lực của các gia tộc danh giá, lần này những đệ tử của các gia tộc danh giá đều không cần tham dự hội thi cũng có Đào Hoa thiếp. Có một số việc không phải một sớm một chiều có thể thay đổi. Bất quá vài năm nay chuyện các quan viên xuất thân từ các gia tộc danh giá nhận tham ô hối lộ đã phát sinh nhiều lần, phẩm hạnh chênh lệch không đồng đều đã sớm khiến dân chúng oán thán khắp nơi. Hơn nữa có Thái sư Lâm Giáp và Ngũ Tử Ngang đứng giữa điều đình, nên các gia tộc danh giá cho dù cảm thấy bất mãn đối với việc chiêu cáo hiền sĩ thiên hạ tham dự Vịnh Xuân yến, thì bọn họ cũng không dám làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Muốn trách chỉ có thể trách bọn họ bất tài vô dụng. Đối với Đại Đông mà nói, chiêu hiền nạp sĩ đã là sự tình cực kỳ khẩn cấp.

Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng thì hoàng cung đã mở rộng đại môn. Nhưng các học sĩ còn đến sớm hơn giờ mở cửa hoàng cung. Còn những người chưa nhận được Đào Hoa thiếp cũng sớm chờ đợi trước đại môn, ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng lão thiên gia rũ lòng thương có thể phái xuống một vị Bồ Tát để đưa cho bọn họ một tấm thiệp màu hồng nhạt, để mở rộng con đường làm quan.

Giờ mẹo nhị khắc, Nghi quan xuất hiện trước đại môn, đám người xếp hàng bắt đầu xôn xao, cuối cùng thời khắc tiến cung đã đến. Thẩm tra danh sách, kiểm tra Đào Hoa thiếp, cẩn thận lục soát từng người một, sau khi tiến hành một ít xác định phức tạp thì các sĩ tử có thể cầm Đào Hoa thiếp mà tiến vào cung. Hoạn lộ lúc này đã rộng mở, thật dài, nhưng coi như đã quang minh bước chân trên con đường làm quan, sẽ thấy được cái đích cuối cùng.

“Còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi. Ta đi trước, ngươi đến muộn một chút cũng không sao.”

Trên giường truyền đến vài tiếng sột soạt, chỉ chốc lát sau, rèm che được vén lên, Ngũ Tử Ngang từ trên giường bước xuống, đang muốn buông rèm thì người trên giường lại vươn tay, hắn liền hiểu rõ, lập tức treo rèm sang một bên.

Đế vương lười nhác nằm trên giường mà lại vô cùng quyến rũ, ánh mắt uy nghi lạnh lùng sau một đêm cùng người âu yếm ôm nhau mà ngủ đã lui đi không ít. Mái tóc đen thật dài phân tán trên giường, vì người nào đó mà nội y mỏng manh rộng mở lộ ra nhiều ấn ký rõ ràng trên xương quai xanh, càng làm cho hắn phi thường mị hoặc. Sự quyến rũ này ở trong mắt của người khác chính là xuân dược không thể ngăn cản được, người đang mặc y phục lại một lần nữa quay về bên giường, khom người hôn lên môi hắn, mạnh mẽ xâm nhập, đầu lưỡi nhấm nháp hết thảy ngọt lành có thể nếm được trong khoang miệng.

Đế vương cũng không còn ngại thân phận mà quở trách đối phương như trước kia, cũng không tiếp tục giãy dụa. Khi bờ môi của đối phương hạ xuống thì hắn liền mở miệng mời gọi đối phương xâm nhập. Sự e lệ và rụt rè đối với khát vọng của nữ nhi không xuất hiện trên người của hắn. Hắn khát vọng người nam nhân này, sẽ không đẩy ra người nam nhân đã cho hắn nhiệt tình như vậy. Người nam nhân này là của hắn.

“Thực không muốn đi.”

Trong đầu càng không ngừng hiện lên năm từ lấy quốc sự làm trọng, Ngũ Tử Ngang luyến tiếc mà thối lui, trong mắt là ảo não. Nam nhân buổi sáng rời giường chính là lúc tình dục mạnh mẽ nhất, huống chi là đối với người mình yêu. Chỉ có thánh nhân mới có thể khống chế dục niệm, nhưng kể từ khi biết được tâm tư của người này, bản chất tục nhân trong người của hắn càng khó có thể kiềm chế khát cầu của mình đối với người này.fynnz.wordpress.com

Vén lên một lọn tóc đang rũ xuống bên trán của Ngũ Tử Ngang, trong giọng nói khàn đặc của Tần Ca mang theo dục vọng nồng đậm mà mỗi người nam nhân mỗi buổi sáng sớm đều có, “Ngươi còn chưa đi xem biệt viện mà trẫm cấp cho ngươi.”

Ngũ Tử Ngang lập tức nghe ra thâm ý trong lời của Tần Ca, liền nở nụ cười, “Đúng rồi, bận rộn một thời gian lâu như vậy, cũng nên dành một ít thời gian nghỉ ngơi một chút. Hoàng Thượng có muốn đến biệt viện của thần ở lại hai ngày hay không?”

Tần Ca nhếch môi, “Trẫm không thích nhiều người, thích thanh tịnh một chút.”

“Đó là đương nhiên.” Lại hôn Tần Ca một cái, Ngũ Tử Ngang đứng dậy, Tần Ca thuận thế thả lọn tóc trong tay ra.

“Ngươi nằm thêm một chút, chờ Diêm Nhật ở bên ngoài gọi ngươi thì hẳn đến.”

“Hảo.”

Buông rèm, Ngũ Tử Ngang gọi Diêm Nhật tiến vào. Sau khi rửa mặt xong, ăn vài thứ đơn giản thì hắn liền ly khai tẩm cung.

Sau khi người nọ rời đi, Tần Ca nhắm mắt ngủ thêm một chút. Hậu huyệt sưng tấy, tinh tường lưu lại cho hắn một cảm giác đã từng bị người nọ nhồi nhét. Đêm qua sau khi Ngũ Tử Ngang quay về, hai người lại hoan tình thêm một lần nữa. Không phải Ngũ Tử Ngang tự chủ quá kém mà là vì Tần Ca khiêu khích. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một nụ hôn chủ động và vuốt ve của hắn thì Ngũ Tử Ngang sẽ hoàn toàn buông xuôi, chỉ muốn rong ruổi tung hoành trong thân mình xinh đẹp kia. Đây là hậu quả mà Tần Ca tự rước lấy, cũng là hắn cố ý.

……

Hôm nay hoàng cung phi thường náo nhiệt, nếu hậu cung có thêm vài mỹ nhân thì sẽ càng làm cho sự náo nhiệt thêm phần diễm lệ. Đáng tiếc hoàng cung không có hậu cung, mặc dù mỗi ngày đều có người quét tước các tiểu viện cấp cho cung phi nhưng nơi này vẫn vô cùng lạnh lẽo. Sau lần Tần Ca nổi giận khiển trách Ôn Quế thì liền lệnh cho Ôn Quế đuổi hơn phân nửa thị nữ ra khỏi cung. Hắn không thích nữ sắc, lưu lại đám nữ nhân trong mắt tràn đầy xuân tình ở trong cung là một tai họa.

Chuyện Hoàng Thượng bị ám sát cũng không truyền khai trong kinh thành, cho dù có nghe thấy cũng không ai dám hỏi nhiều. Tứ phía trong ngự hoa viên đều có thị vệ hoàng cung mặc áo giáp cầm binh khí. Tuy rằng bao phủ bởi không khí khẩn trương và quá phận lạnh lẽo, nhưng đối với các môn sinh không biết rõ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua thì bọn họ chỉ xem đây là sự nghiêm ngặt trong hoàng cung, không hề ảnh hưởng đến niềm hưng phấn và nóng lòng khi sắp được diện thánh của bọn họ.

“Vương gia, lần này Vịnh Xuân yến rất được lòng học sĩ trong thiên hạ, chúng ta đều vạn phần hy vọng sau này hằng năm đều có thể tổ chức Vịnh Xuân yến như vậy.”

“Vương gia, ngài cho những hàn sĩ như chúng ta cơ hội này, chúng ta trong lòng vô cùng kính nể, dị thường kính ngưỡng.”

“Vương gia….”

Vịnh Xuân yến được tổ chức trong ngự hoa viên, Ngũ Tử Ngang bị các môn sinh tiến cung vây quanh. Trong đó đương nhiên có đủ người nhân cơ hội vuốt mông ngựa, nhưng cũng không thiếu những người thật sự cảm kích. Thái sư không thích người a dua nịnh hót, sau khi tiến cung liền tiến thẳng đến ngự thư phòng của Hoàng Thượng, tìm không thấy Thái sư, bọn họ đương nhiên sẽ tìm Lương Vương ôn hòa dễ gần.

“Đừng nói như thế, bổn Vương hổ thẹn. Vịnh Xuân yến lần này là bổn Vương chỉ mượn ý tứ của Thái sư để đề cử với Hoàng Thượng. Nếu không có ân đức của Hoàng Thượng, không có chư vị đại nhân giúp đỡ thì Vịnh Xuân yến cũng thật khó có thể được cử hành tốt như vậy. Đến đến đến, để ta giới thiệu với các ngươi vài vị đại nhân. Tương lai các ngươi nếu ai vào triều làm quan thì cũng không thể quên ân tình của các đại nhân a.”

“Đa tạ Vương gia chỉ dẫn.”

Một đám người đi theo sau lưng Ngũ Tử Ngang đến gặp các chư vị đại nhân. Trải qua chuyện hôm qua, việc Ngũ Tử Ngang trở thành tâm phúc bên người Hoàng Thượng là ván đã đóng thuyền, không ai sẽ hoài nghi. Cho dù hiện tại nhìn thấy hắn bị mấy trăm môn sinh vây quanh xu nịnh thì mọi người cũng chỉ có thể đố kỵ trong lòng mà không thể nói ra khỏi miệng. Ngũ Hạo, phụ thân của Ngũ Tử Ngang là người duy nhất được ở trong tẩm cung của Tiên Hoàng, cuối cùng được phong làm Vương, thánh ân vô lượng. Mà đêm qua, Ngũ Tử Ngang lại trở thành thần tử đầu tiên tiến vào tẩm cung của Hoàng Thượng, trong lòng của mỗi người đều ngổn ngang trăm mối.

Sáng nay, sau khi Ngũ Tử Ngang từ tẩm cung của Hoàng Thượng đi ra thì hắn đã rõ ràng cảm giác được thái độ biến hóa của mọi người đối với hắn – cung kính hữu lễ. Mặc kệ là các vị Đại thần Nội các, hay là Lục bộ Thượng Thư Thị Lang, mọi người đều phi thường hữu lễ đối với hắn. Ngay cả Tiếu Thọ vốn có giao hảo với hắn cũng lộ ra ý tứ tôn kính trong ngôn hành. Đêm qua Tần Ca ban cho hắn một kim bài miễn tử, nhưng không chỉ là miễn tử.

Bất quá người thông minh sẽ không đem công lạo chộp vào trên tay của mình. Ngũ Tử Ngang dẫn nhóm môn sinh đi gặp mặt các vị đại nhân, hắn thành công trong việc thỏa mãn hư vinh của đám đại nhân khi được các môn sinh tôn kính. Những người với đầy bụng học thức cũng không phải đều là con mọt sách, kẻ nào biết ăn nói, giỏi về bàn mưu tính kế, Ngũ Tử Ngang liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Sau khi hắn cùng các vị đại nhân tán gẫu xong thì người đi theo sau lưng hắn cũng rõ ràng giảm đi rất nhiều.

Sau một vòng giao thiệp với mọi người, Ngũ Tử Ngang tinh mắt phát hiện một thân ảnh. Người nọ thanh tú như ngọc, mắt sáng mày ngài, đồng tử như ánh sao rực rỡ thu hút lòng người. Thân thể cao thon, trên người mặc hoa phục màu thúy lục với chiếc trâm cùng màu trên búi tóc càng tăng thêm phần nổi bật. Mà giọng nói của hắn lại trong trẻo, mang theo một chút thanh nhã mỏng manh. Cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn khi hợp lại sẽ làm cho người có tâm nhịn không được mà muốn tiến lên ngoạm lấy.

Người này vừa xuất hiện thì liền dẫn đến vố số ánh mắt lườm nguýt. Ngay cả các vị đại thần đã nhìn quen phong nguyệt cũng đều ngẩn người, càng đừng nói các công tử ngây ngô. So với hắn, vị công tử ở bên cạnh hắn lại có vẻ cực kỳ ảm đạm. Người nọ phủ một thân trường y màu xám, dường như là một bộ y phục mới may, nhưng chất liệu lại là hàng thấp nhất. Đôi hài vải trên chân có thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng, búi tóc cũng bất quá chỉ dùng một cây trâm bình thường được quấn bằng vải màu xám, toàn thân lộ ra một hơi thở nghèo kiết hủ lậu.

Nhưng bất đồng với người khác chính là trong mắt của Ngũ Tử Ngang lại là khen ngợi và thưởng thức đối với vị công tử nghèo kiết hủ lậu kia. Mà ánh mắt của hắn lại lạnh lùng nghiêm nghị đối với vị công tử thanh tú, thậm chí còn âm thầm cắn răng. Tên gia khỏa này trang điểm lộng lẫy như thế là muốn câu dẫn ai? Tưởng rằng trở thành như vậy thì Tần Ca sẽ coi trọng y hay sao? Nằm mơ! Tần Ca là của hắn, là của Lương Vương Ngũ Tử Ngang!

Ghen tuông cực độ làm cho Ngũ Tử Ngang quên mất vị công tử thanh tú xưng là Hà Hoan căn bản không biết Tần Ca là đương kim Hoàng Thượng. Bất quá nếu làm cho Hà Hoan biết người mà hắn thích là Hoàng Thượng thì hắn tuyệt đối sẽ đem tất cả bảo bối dưới đáy rương để trang điểm cho mình càng thêm lộng lẫy, làm cho người nọ liếc mắt một cái liền coi trọng hắn.

“Vương gia, ngài sao vậy?”

Một vị thư sinh đang nói chuyện cùng Ngũ Tử Ngang thấy Vương gia luôn nhìn về một hướng khác mà không nói lời nào, hắn nhịn không được nên hỏi như vậy.

Ngũ Tử Ngang lập tức thu hồi tâm tư, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, “Nghĩ đến có nhiều người nhận được Đào Hoa thiếp như vậy, Đại Đông chúng ta lại có nhiều hiền sĩ như thế, lòng ta rất cảm khái a.”

“A, đây là cơ hội mà Vương gia và Thái sư đã ban cho chúng ta.” Người này lập tức nói, trong lòng lại tự hỏi: biểu tình vừa rồi của Vương gia dường như cũng không phải cảm khái. Bất quá hắn đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

“Hà Hoan, hôm nay ngươi ăn mặc rất khoa trương, ngươi xem, mọi người đều đang nhìn ngươi kìa.”

Phùng Duy Châu ở bên cạnh Hà Hoan nhỏ giọng oán giận, hắn sợ nhất chính là khiến người khác chú ý. Nhưng hiện tại cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn hắn và Hà Hoan, nói chính xác là nhìn Hà Hoan.

Hà Hoan không hề keo kiệt mà lộ ra nụ cười đẹp nhất đối với hắn, “Ta đâu có khoa trương? Ngày thường ở nhà ta đều mặc như vậy. Hơn nữa bọn họ muốn xem thì cứ để bọn họ xem, cũng chẳng mất mát gì. Chứng minh ta rất được mọi người yêu thích. Phùng đại ca, ta đã nói đi mua một đôi giày mới mà ngươi không chịu. Ngươi không muốn hao phí ngân lượng của người nọ thì ta có thể cho ngươi mượn a.”

“Không, ta như vậy là được rồi.” Phùng Duy Châu cúi đầu, nghĩ đến người kia vào ngày đó, hắn liền nhịn không được mà tự cảm thấy hổ thẹn.

Hà Hoan kiễng mũi chân nhìn xung quanh, tìm một vòng, hắn thất vọng mà hạ chân xuống, “Ai, không thấy người nọ đâu cả. Đều do ta rất hồ đồ, ngày đó lại quên hỏi danh xưng của hắn. Cũng không biết hôm nay hắn có đến hay không.”

“Trên người của hắn có Đào Hoa thiếp ắt hẳn là quan viên trong triều. Không phải hôm nay các vị đại nhân lục phẩm trong triều đều đến Vịnh Xuân yến hay sao?” Phùng Duy Châu cũng nhịn không được mà ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người.

“Ngày hôm qua ta đi vào miếu để cầu Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ ta có thể nhìn thấy hắn.” Hai gò má của Hà Hoan trở nên ửng đỏ, “Chỉ cần Bồ Tát có thể phù hộ ta nhìn thấy hắn thì ta sẽ cam nguyện luyện thư pháp trong vòng một tháng.”

Phùng Duy Châu nhịn không được mà giận dữ nói, “Hà Hoan, không phải ta lải nhải. Ngươi nên chuyên tâm đọc sách luyện chữ. Chữ của ngươi a, ngay cả tiểu oa nhi năm tuổi còn viết đẹp hơn cả ngươi.”

Hà Hoan trầm mặt xuống, “Chữ viết ở nơi này rất khó viết nga.”

Phùng Duy Châu sửng sốt, “Chữ viết ở nơi này?”

Hà Hoan lập tức nói, “Không có gì. Ta sẽ cố gắng luyện tập.”

Lại tiếp tục kiễng mũi chân nhưng vẫn không tìm được người mình thích, Hà Hoan giật nhẹ y mệ của Phùng Duy Châu rồi hỏi một cách hiếu kỳ, “Phùng đại ca, vì sao ngươi không đi gặp Lương Vương? Ngươi xem, bọn họ đều đang tìm cơ hội cùng trò chuyện với Lương Vương. Chẳng phải Lương Vương đã đích thân gặp riêng ngươi hay sao?”

Liếc mắt nhìn Lương Vương đang bị các môn sinh và các đại nhân vây quanh, Phùng Duy Châu lắc đầu, “Ta đã nói, ngày đó ta là may mắn mới được Lương Vương triệu kiến, ta không cần phải làm cho người khác chú ý.” Hơn nữa hắn cũng không thích làm ra chuyện xu nịnh.

“Ngươi thì sao, vì sao ngươi không đi?”

Hà Hoan lập tức rụt lui cổ, đem chính mình nấp phía sau Phùng Duy Châu, “Ta không cần đi. Ngộ nhỡ hắn hỏi ta cái gì mà ta đáp không ra, hắn thu hồi Đào Hoa thiếp rồi đem ta đuổi ra ngoài, chẳng phải là ta sẽ rất thảm hay sao? Ta nhất định phải nhìn thấy Hoàng Thượng, ta không muốn thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di.”

Sự lo lắng của Hà Hoan cũng là sự lo lắng của Phùng Duy Châu. Tuy rằng Lương Vương không thu hồi Đào Hoa thiếp của hắn, nhưng hắn biết rõ năng lực của mình. Vì không muốn làm mất thể diện ở trước mặt người khác nên hắn cũng không muốn tiến vào giúp vui.

“Như vậy hai chúng ta tìm một chỗ để tránh đi. Một lúc nữa Hoàng Thượng mới xuất hiện.”

“Cũng được.”

Ngũ Tử Ngang thấy Hà Hoan và Phùng Duy Châu đi đến hòn non bộ ở góc hoa viên. Nghĩ đến việc Tần Ca trong chốc lát nữa sẽ đến, tâm tư của hắn cũng rất khó chịu. Hy vọng Hà Hoan sau khi nhìn thấy Tần Ca sẽ không làm ra hành động dư thừa, bằng không hắn tuyệt đối sẽ ném tên Hà Hoan này xuống sông. Tần Ca của hắn há có thể để cho người khác mơ ước viễn vông.

Mà lúc này, Tần Ca đang ở ngự thư phòng trò chuyện với Thái sư Lâm Giáp. Lâm Giáp vừa tiến cung thì liền đi gặp Hoàng Thượng, không chỉ vì sự tình ngày hôm qua mà Hoàng Thượng gặp phải.

“Hoàng Thượng, đêm qua ngài lưu Lương Vương ở tẩm cung….”

“Thái sư, trẫm đã có an bài đối với chuyện của Lương Vương.”

Trong mắt của Lâm Giáp hiện lên một chút lo lắng không hiển rõ, ngữ khí trầm trọng, “Hoàng Thượng đã có quyết định, lão thần cũng không nên nhiều lời. Lão thần chỉ mong Hoàng Thượng có thể lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Việc có con nối dõi, Hoàng Thượng không thể tiếp tục kéo dài. Ngôi vị thái tử sẽ có nhiều người thèm muốn.”

“Trẫm biết.” Tần Ca vừa lạnh lùng vừa cung kính mà nói, “Mặc kệ ai có chủ ý đối với ngôi vị thái tử, trẫm cũng sẽ không cho hắn như nguyện. Thái sư, trẫm đáp ứng ngươi, trẫm nhất định sẽ có con nối dõi, sẽ có người kế thừa ngôi vị, trẫm sẽ không đem giang sơn mà Tiên Hoàng đã giao cho trẫm xem là trò đùa.”

Lâm Giáp như trút được gánh nặng, “Hoàng Thượng nói như thế thì lão thần an tâm.”

Sắc mặt của Tần Ca hơi thoáng ôn hòa một ít, “Thái sư, trẫm mong tương lai ngài có thể tiếp tục làm Thái sư cho thái tử. Có ngài truyền thụ học thức cho thái tử thì trẫm mới có thể yên tâm.”

“Hoàng Thượng…” Hốc mắt của Lâm Giáp chỉ trong khoảnh khắc đã ươn ướt.

“Hoàng Thượng, các sĩ tử đều đã có mặt tại ngự hoa viên.”

“Hảo, trẫm sẽ đến ngay.”

Lâm Giáp đứng lên, “Hoàng Thượng, lão thần đi trước.”

“Thái sư cùng đi với trẫm. Ngài là chủ nhân của Vịnh Xuân yến, trẫm bất quá chỉ cho Thái sư mượn chỗ mà thôi.” Nói xong, Tần Ca đi đến trước mặt Thái sư rồi vươn tay.

Lâm Giáp kích động cầm tay Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho tới nay vẫn luôn tôn kính đối với hắn

……

“Hoàng Thượng giá lâm–”

Theo một tiếng truyền lệnh, ngự hoa viên đang náo nhiệt chỉ trong nháy mắt liền trở nên yên lặng. Khi thân ảnh mặc long bào màu minh hoàng uy nhiêm xuất hiện trước mặt mọi người thì tất cả đều quỳ xuống hô lớn, “Chúng thần, thảo dân khấu kiến ngô Hoàng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế–”

Buông tay Thái sư ra, Tần Ca chậm rãi đi đến phía trước ngai vàng rồi an tọa.Vương miện che khuất dung nhan nhưng vẫn lộ ra sự tôn quý và uy nghiêm không thể xem nhẹ.

“Miễn lễ, bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng–”

Mọi người đứng dậy, trong đó có một người lớn mật ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn lên người đang ngồi phía trên ngai vàng, sau khi hắn xuyên thấu qua vương miện mà nhìn thấy rõ mặt của Hoàng Thượng thì hắn khẽ A! một tiếng, hai gò má hồng hào chỉ trong nháy mắt liền thất sắc.