Trầm Nịch

Chương 77




Đêm đó Ngũ Tử Ngang và Hà Sầu cùng Hà Nhạc quả thật uống không say không về, căn bản là Ngũ Tử Ngang say đến mức không thể trở về, vì vậy trực tiếp ngủ lại một đêm ở tại quý phủ của Hà Sầu, thẳng cho đến ngày hôm sau khi trời sắp tối thì hắn mời tỉnh rượu. Khi tỉnh lại, hai mỹ nữ hầu hạ hắn đêm qua giúp hắn rửa mặt thay xiêm y, giữa đôi mắt đẹp lộ ra vài phần tiếc nuối. Hai người đúng là ngủ một đêm trên giường của Ngũ Tử Ngang, nhưng cả đêm Ngũ Tử Ngang say rượu, ngay cả khí lực để nâng tay còn không có thì làm sao sinh long hoạt hổ cùng hai người đại chiến mấy trăm hiệp trên giường được.

Bất quá trước tiên không nói đến thực tế như thế nào, về bề ngoài thì Ngũ Tử Ngang và hai vị hoàng tử uống rượu đến mức chủ và khách đều mặc sức phóng túng, Ngũ Tử Ngang đưa tặng cho hai vị hoàng tử những món lễ vật quý giá cũng làm cho bọn họ cười như nở hoa, những món lễ vật này là do Ngũ Tử Ngang trước khi lên đường đã lấy ra từ bảo khố của Tần Ca. Sau khi thu thập ổn thỏa, Ngũ Tử Ngang ra khỏi phòng, lập tức có người dẫn hắn đi gặp Hà Sầu. Đến nơi, Hà Sầu tựa hồ cũng vừa mới thức dậy, Hà Nhạc đã ở đó, vừa thấy hắn đến, hai người lập tức vui vẻ nghênh đón.

“Tối qua Lương Vương có khỏe không.” Vẻ mặt ám muội.

Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Rượu của quý phủ thật ngon, hiện tại ta vẫn còn ngửi thấy hương rượu. Không biết nhị điện hạ mang đến là rượu gì, uống còn thuần túy hơn cả Lộc Nhi tửu.”

Hà Nhạc nói một cách tự đắc, “Đó là do quý phủ của ta ủ ra, nếu Lương Vương thích thì ta sẽ đưa cho Lương Vương vài hũ.”

“Ha ha, như vậy thì thật tốt.” Tiếp theo Ngũ Tử Ngang chắp tay nói, “Nhị vị điện hạ, hôm qua ta tiến cung có nói với bệ hạ mấy ngày nữa ta sẽ khởi hành hồi kinh. Vương phi sắp lâm bồn, ta phải nhanh chóng quay về.”

Hà Sầu và Hà Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái, Hà Sầu nói, “Hóa ra Vương phi có thai, cũng là do tam đệ tùy hứng, bằng không cũng sẽ không làm hại Lương Vương phải rời xa Vương phi để đến Phượng Minh. Nếu Phụ Vương đã đáp ứng thì ta và nhị đệ cũng không tiện lưu ngài lại. Cái gọi là lễ thượng vãng lai mới có thể trở thành bằng hữu, ta và nhị đệ cũng đã chuẩn bị một phần lễ mọn cho Lương Vương, mong rằng Lương Vương không chê.”

Ngũ Tử Ngang liên tục xua tay, “Điện hạ quá khách khí, ta đến quý phủ của điện hạ làm khách thì há có thể không chuẩn bị lễ vật.”

Hà Sầu vừa cười vừa nói, “Lương Vương phải về, ta và Nhị đệ cũng nên chuẩn bị một phần tống lễ mới đúng a. Lương Vương không cần khách khí, ta và Nhị đệ đều cảm thấy đặc biệt hợp ý với Lương Vương, sau này mối bang giao giữa Phượng Minh và Đại Đông phải làm phiền Lương Vương chiếu cố.”

Ngũ Tử Ngang thoải mái lên tiếng, “Nào dám nào dám, nên là như vậy, nên là như vậy. Đại điện hạ và nhị điện hạ khí độ bất phàm, Tử Ngang cũng cảm thấy đặc biệt hợp ý với nhị vị điện hạ. Nếu như vậy thì Tử Ngang cũng sẽ không từ chối, sau này nhị vị điện hạ có chuyện gì cần ta thì cứ mở miệng là được.”

“Có những lời này của Lương Vương là quá đủ.”

“Ha ha….”

Ba người cười to.

Không cự tuyệt Hà Sầu và Hà Nhạc đưa cho hắn hai vị mỹ nhân kia, Ngũ Tử Ngang quay về hành cung rồi đêm đó tiến cung để từ biệt Phượng Minh Vương.

Vừa nghe Ngũ Tử Ngang nói phải đi, Hà Hoan liền muốn khóc, nhưng ngại có Phụ Vương ở đây nên hắn nhịn xuống. Phượng Minh Vương không lưu lại Ngũ Tử Ngang, chuyện muốn công đạo cũng đã công đạo, lúc này đáp ứng Ngũ Tử Ngang hai ngày sau có thể lên đường hồi kinh. Ngũ Tử Ngang tiến cung còn có một chuyện quan trọng khác chính là hy vọng có thể cùng Phượng Minh quốc ký kết hiệp ước hữu hảo giữa hai nước, Phượng Minh Vương cũng thẳng thắn đáp ứng. Một cái hiệp ước đồng minh, ký vài chữ cũng không phải việc gì khó khăn.

Sau khi Ngũ Tử Ngang rời khỏi chỗ của Phượng Minh Vương thì Hà Hoan liền đuổi theo, rồi kéo hắn đến một chỗ hẻo lánh mà hỏi một cách khổ sở, “Lương Vương đại ca, ngươi không thể ở lại thêm vài ngày rồi hẳn đi hay sao?”

Ngũ Tử Ngang vừa thở dài vừa lắc đầu, “Cho dù ta ở lại thêm vài ngày thì cũng phải đi.” Nhận thấy tứ phía không có mật thám, hắn thấp giọng nói, “Tam điện hạ, ngươi một mình ở trong này phải vạn phần cẩn thận, chiếu cố hảo cho mình và bệ hạ. Ta đã lưu lại người ở bên cạnh ngươi để âm thầm bảo vệ an toàn cho ngươi.” Nói xong, hắn lấy ra một ống trúc tinh xảo nhỏ bằng ngón tay rồi nhét vào tay của Hà Hoan, “Khi gặp nguy hiểm thì thổi nó, nhớ rõ nếu chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không nên thổi.”

“Ân!” Hà Hoan cũng xem như thông minh, nhanh chóng cất vào.

“Tam điện hạ, ngươi là đệ đệ được Hoàng Thượng nhận thức, ta và Hoàng Thượng sẽ không mặc kệ ngươi, bất quá ngươi cũng phải cẩn thận, đề phòng xung quanh, hiểu chưa?”

“Ta nhớ kỹ!”

Trong mắt của Hà Hoan hiện rõ sự kiên cường.

“Tam điện hạ, ta đi đây, miễn cho có người nhìn thấy.”

Hà Hoan gật đầu, buông ra y phục của Ngũ Tử Ngang.

Ngũ Tử Ngang lại nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng ly khai.

Nhìn Ngũ Tử Ngang rời đi cho đến khi khuất bóng, Hà Hoan lau mắt rồi đi vào phòng.

———

Ngày hôm sau, Phượng Minh Vương vào triều, chính thức tiếp kiến sứ đoàn của Ngũ Tử Ngang, thượng triều Ngũ Tử Ngang cũng chính thức đề cập đến việc quay về Đại Đông. Ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Minh Vương từ trước đến nay luôn không muốn kết giao với Đại Đông lại hạ lệnh ký kết hiệp ước đồng minh. Hai nước phái sứ giả tương hỗ, trước khi Ngũ Tử Ngang rời đi thì chính thức ký kết hiệp ước đồng minh với Đại Đông. Lệnh này vừa được hạ chỉ thì triều đình Phượng Minh liền xôn xao, trước đây Phượng Minh Vương đã từng kiên quyết nói rằng không kết giao với Đại Đông. Ngay cả Hà Sầu và Hà Nhạc đều thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng có thể là do Hà Hoan nói lời hay ý đẹp bên tai Phụ Vương, hai người không khỏi nhìn Phụ Vương vài lần, cũng càng có tâm đối với Ngũ Tử Ngang.

Nghi thức giao kết đồng minh thập phần thuận lợi, ở ngày thứ ba, trước khi Ngũ Tử Ngang lên đường thì ký danh tự của mình và đóng con dấu Lương Vương lên văn kiện đồng minh rồi phái khoái mã đưa về kinh thành, sau khi Tần Ca nhận được văn kiện đồng minh thì trong một tháng sẽ phái sứ thần mang theo lễ vật hữu hảo đi đến Phượng Minh để dâng lên văn kiện đồng minh của Đại Đông, như vậy hai nước chính thức kết giao đồng minh, trọn đời hữu nghị.

Trước khi đi, Ngũ Tử Ngang lại cùng Hà Sầu và Hà Nhạc dùng bữa tại quý phủ của Hà Nhạc, hắn cũng dẫn theo hai vị mỹ nhân mà Hà Sầu đã tặng cho hắn, làm như vô cùng yêu thích. Tiếp theo hắn lại tiến cung vấn an Phượng Minh Vương, không lưu lại quá lâu, cũng không nói chuyện với Hà Hoan. Sáng hôm sau Ngũ Tử Ngang được Hà Sầu Hà Nhạc còn có Hà Hoan tiễn ra khỏi hoàng cung, hắn mang theo mấy trăm cấm vệ quân đóng quân ngoài thành. Cùng Hà Sầu và Hà Nhạc nói mấy câu, lại hỏi han Hà Hoan vài tiếng, Ngũ Tử Ngang nở nụ cười thâm ý đối với Hà Sầu và Hà Nhạc, sau đó lên ngựa rồi hạ lệnh xuất phát. Hà Sầu nhìn Hà Nhạc một cái, Hà Nhạc cười cười, hai người đồng thời liếc mắt nhìn Hà Hoan đang mất mát, không hề nói một câu nào mà đều tự lên xe ngựa rồi hạ lệnh hồi phủ.

“Tam điện hạ, lên ngựa đi, Lương Vương đã đi rồi.”

Khổ sở xoay người lên lưng ngựa, Hà Hoan lại quay đầu nhìn thoáng qua đoàn xe đã đi xa, mang theo nỗi bất an mà giục ngựa hướng về hoàng cung. Buộc trên cổ tay là ống trúc mà Ngũ Tử Ngang đã đưa cho hắn, Hà Hoan ổn định tinh thần, có Hoàng đế ca ca và Lương Vương đại ca, hắn nhất định phải bảo vệ tốt bản thân và Phụ Vương!

Sau khi tụ họp với quân cấm vệ ở ngoài thành, Ngũ Tử Ngang lập tức hạ lệnh ven đường không nghỉ ngơi mà phải hỏa tốc chạy về kinh thành. Mỗi lần nghĩ đến Tần Ca thì nỗi nhớ nhà của Ngũ Tử Ngang lại giống như mũi tiễn. Không cần lo lắng và chăm sóc cho một hoàng tử chân yếu tay mềm vì vậy tốc độ đi đường có thể tăng lên gấp đôi! Hôm nay trời rất đẹp, mấy ngày mưa dầm đã qua, lúc này vầng thái dương đã lộ diện, thời tiết tháng chín ở Phượng Minh rất ấm áp. Ngũ Tử Ngang không khỏi cảm thấy lão thiên gia cũng đang giúp hắn, sắp quay về, hắn sắp quay về!

……

Một trận gió thổi qua, chiếc lá khô trên cành sau vài lần từ chối thì mới chịu hạ xuống, theo làn gió lướt nhẹ, cuối cùng dừng trên hành lang trong cung điện vừa mới được dọn dẹp không bao lâu. Cước bộ vội vàng giẫm nát chiếc lá khô kia, phát lên tiếng vang răng rắc. Dường như gặp phải chuyện gì vui sướng, đôi chân vòng qua một khúc hành lang, sau đó lại càng thêm vội vàng.

Vừa mới lâm triều cùng các đại thần Nội các, tâm tình của Tần Ca vô cùng vui vẻ khi đọc thư của Ngũ Tử Ngang vừa gửi về. Người nọ đã ly khai Phượng Minh quốc đô, trên đường không chậm trễ, có lẽ trước tất niên thì người nọ có thể về đến kinh thành. Hai mươi chín tháng năm đưa Hà Hoan rời kinh, đến bây giờ đã là hai mươi tháng mười một, đã qua nửa năm, nửa năm hắn không gặp Tử Ngang.

“Hoàng Thượng, Ôn tổng quản đã trở lại.” Lúc này Diêm Nhật ở bên ngoài nói vọng vào.

Tần Ca khẽ giật mình, sau đó cất vào phong thư rồi lên tiếng, “Để cho hắn tiến vào.”

Màn cửa vừa được nhấc lên, môt người vội vàng tiến vào, chưa được vài bước thì liền quỳ xuống hô to, “Hoàng Thượng! Nô tà đã quay về!”

Nhìn Ôn Quế đang mừng đến phát khóc, trong mắt của Tần Ca cũng thản nhiên hiện lên sự vui mừng, hắn nói, “Đứng lên đi, mọi việc ổn thỏa chứ?”

Ôn Quế đứng dậy, kích động không thôi, “Bẩm Hoàng Thượng, mọi chuyện đều đã giải quyết gần như ổn thỏa, nô tài, nô tài nhớ Hoàng Thượng nên quay về trước.”

Tinh tế quan sát Ôn Quế một phen, Tần Ca gật đầu, “Trẫm tưởng rằng ngươi bên ngoài sẽ chịu vất vả, xem ra Khổng thống lĩnh cũng không để ngươi phải chịu khổ, so với lúc trước khi xuất cung thì còn béo hơn một chút.”

Trên mặt của Ôn Quế hiện lên một chút đỏ ửng không bình thường, hắn nói một cách xấu hổ, “Kỳ thật, kỳ thật cũng hoàn hảo, không có chuyện gì quá khó khăn, đều là Khổng thống lĩnh lo liệu chuyện bên ngoài, nô tài bất quá chỉ giúp một chút mà thôi.”

Tần Ca không phải Khổng Tắc Huy thích trêu đùa Ôn Quế, nhìn thấy hắn gượng gạo cũng không xoáy sâu vào vấn đề mà chỉ hỏi, “Chuyện của Ám Dạ Môn như thế nào?”

Ôn Quế nghiêm mặt, bước nhanh đến bên cạnh Hoàng Thượng rồi thấp giọng nói, “Bẩm Hoàng Thượng, Khổng thống lĩnh bảo rằng sau khi tiêu diệt xong đám dư nghiệt trong chốn võ lâm thì sẽ quay về kinh. Chẳng qua tiền Môn chủ Tử Vụ của Ám Dạ Môn không rõ tung tích, trước khi Khổng thống lĩnh đến trước Ám Dạ Môn thì đã biến mất. Tú bà và lão bản của Bách Hoa lâu cũng không biết đi về đâu. Bất quá….bên cạnh của Tử Vụ có một người là Minh Châu có nói đã từng nhìn thấy Tử Vụ tới lui với người Đột Quyết, Khổng thống lĩnh bảo nô tài quay về trước, hắn tiếp tục điều tra. Tử Vụ nhất định biết rõ người đứng phía sau vụ ám sát Hoàng Thượng lần trước.”

Trong mắt của Tần Ca hiện lên sắc bén, sau khi yên lặng một lúc lâu thì hắn mới lên tiếng, “Nửa năm qua ngươi vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi. Mấy ngày không có ngươi thì Diêm Nhật tạm thay ngươi làm Tổng quản, hắn làm không tệ. Nay ngươi đã trở lại thì tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tổng quản, để cho Diêm Nhật làm Phó tổng quản giúp ngươi xử lý chuyện trong cung.”

“Dạ Hoàng Thượng, nô tài không mệt, nửa năm qua nô tài không được gặp Hoàng Thượng, ngày ngày nhớ mong được hầu hạ Hoàng Thượng.” Ôn Quế không muốn quay về.

Tần Ca cũng không miễn cưỡng mà chỉ gật đầu, Ôn Quế nhất thời mỉm cười. Nghiên mực cho Hoàng Thượng, nghe thấy mùi mực thản nhiên trong ngự thư phòng, tâm tư của Ôn Quế vẫn không thể bình phục. Trong nửa năm xuất cung đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng có lúc cực kỳ mạo hiểm, nhưng đều đã trôi qua. Giờ khắc này nhìn Hoàng Thượng, trong lòng Ôn Quế cảm khái, nghĩ đến cái gì đó, trên mặt của hắn lại hiện lên một chút đỏ ửng mất tự nhiên, hắn vội vàng cúi đầu chuyên tâm nghiền mực, sợ lúc bất cẩn sẽ vô ý tiết lộ ý niệm trong đầu.

Tần Ca nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của Ôn Quế nhưng không lên tiếng. Nửa năm qua Ôn Quế và Khổng Tắc Huy ở bên ngoài đều có truyền lại tin tức, cả Diêm La điện cũng bẩm báo tin tức, vì vậy những việc nên biết và không nên biết thì hắn đều biết rõ.

Tuy rằng nửa năm không hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng nhưng Ôn Quế làm mọi chuyện vẫn rất quen thuộc, đã quen với việc được hắn hầu hạ nên Tần Ca cũng không hề cảm thấy xa lạ. Lúc này đã vào mùa đông, viết thư trong chốc lát thì bàn tay của Tần Ca lại tê cóng, mất đi cảm giác, Ôn Quế vội vàng cầm noãn lô dâng lên.

“Không cần ở đây hầu hạ, nửa năm không ở trong cung, chỗ của ngươi cũng cần phải dọn dẹp một chút.”

Ôn Quế vừa cười vừa nói, “Nô tài không vội, nô tài cũng không có nhiều đồ, ở bên cạnh Hoàng Thượng thì nô tài mới cảm thấy mình đã quay lại, ở bên ngoài ngày nào nô tài cũng đều nhớ đến Hoàng Thượng.” Hắn nói không phải là lừa dối, hắn quả thật mỗi ngày đều nhớ Hoàng Thượng.

Tần Ca nhếch khóe môi, ôm noãn lô ấm áp, nghĩ đến hai ngày nay tiết trời âm u, chẳng lẽ tuyết sắp rơi? Mong rằng đừng tiếp tục xảy ra nạn tuyết.

“Hoàng Thượng.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diêm Nhật, còn chưa chờ Tần Ca lên tiếng thì hắn liền vội vàng nói, “Vương phủ vừa phái người tới báo tin Lương Vương phi lâm bồn.”

Tần Ca bật dậy, noãn lô trên tay rơi xuống đất.

Giật mình chỉ trong nháy mắt, Tần Ca nhanh chóng hạ chỉ, “Lập tức lệnh cho ngự y đến Lương Vương phủ! Phái người đến Vương phủ, bẩm báo tin tức thường xuyên cho trẫm!” fynnz.wordpress.com

“Dạ!”

“Hoàng Thượng….” Giọng nói của Ôn Quế thoáng chốc nghẹn ngào.

Tần Ca siết chặt quyền, tim đập nhanh kịch liệt, không phải còn nửa tháng nữa mới đến hay sao?

“Hoàng Thượng, Vương gia đã quay về hay chưa?”

“Ôn Quế, ngươi lập tức phái người truyền tin cho Lương Vương, nói cho hắn biết Liễu Song lâm bồn, bảo hắn tức tốc hồi kinh!”

“Dạ!”

Ôn Quế vội vã chạy đi.

Đứng ở nơi đó, bàn tay của Tần Ca đang trở nên run rẩy, Liễu Song lâm bồn, lâm bồn….