Trầm Nịch

Chương 90




Khi Tần Ca đi lên Nghênh Xuân lâu cùng dân chúng ăn mừng cũng là lúc Đại Đông lại nghênh đón một cái tân niên. Trong tiếng pháo rộn ràng, một góc ở hoàng cung lại dị thường yên tĩnh. Để cho Khổng Tắc Huy và Ôn Quế cùng Hà Hoan xuất cung vui xuân, Tần Ca chỉ để lại một mình Diêm Nhật.

Quỳ trên mặt đất, Diêm Nhật chờ Hoàng Thượng mở miệng, Hoàng Thượng sẽ không vô duyên vô cớ lưu lại một mình hắn, hắn cũng nhìn ra lần này trong lòng của Hoàng Thượng có đăm chiêu.

Tần Ca không đi thẳng vào vấn đề mà chỉ thờ ơ uống trà đọc sách, cũng không lên tiếng. Nhưng đứng trước thái độ thờ ơ như vậy thì sự uy nghiêm của đế vương vẫn khiến người ta không thể xem nhẹ, thậm chí còn mang thêm vài phần bí hiểm hơn so với ngày thường. Diêm Nhật không hề lộ ra sợ hãi, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như trước, hắn bình tĩnh quỳ ở nơi đó, chẳng qua trong lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi hơn so với trước kia một chút.  

Chậm rãi đọc khoảng hai ba chục trang thì Tần Ca mới đóng sách lại rồi đặt sang một bên, Diêm Nhật duỗi hai tay lên phía trước, quỳ sát xuống đất, Hoàng Thượng chuẩn bị mở miệng.

“Diêm Nhật, trẫm từng hỏi Diêm Mẫn một vấn đề.” Tần Ca cầm lấy tách trà, ngữ điệu cũng chậm rãi, “Trẫm hỏi hắn, nếu có một ngày trẫm muốn hắn giết Lương Vương thì hắn sẽ làm sao. Hiện tại trẫm cũng hỏi ngươi vấn đề này, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Trẫm biết ngươi ngày thường vẫn hay truyền tin cho Lương Vương.”

Trên người của Diêm Nhật chỉ trong nháy mắt liền toát ra mồ hôi lạnh, hắn không lập tức trả lời mà chỉ hơi nâng lên thân mình, qua một lúc sau thì hắn mới nói, “Nô tài là nô tài của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng bảo nô tài làm cái gì thì nô tài liền làm cái đó. Chẳng qua….”

“Chẳng qua như thế nào?” Lạnh lẽo.

“Chẳng qua….” Diêm Nhật bất kính mà ngẩng đầu lên, sắc mặt chưa bao giờ thay đổi lại rõ ràng hiện lên vẻ khó hiểu, “Nô tài biết Vương gia tuyệt đối sẽ không phản bội Hoàng Thượng, cho dù Vương gia làm ra chuyện gì khiến Hoàng Thượng nổi giận thì chắc chắn trong đó có hiểu lầm. Nhưng nếu Vương gia thật sự phản bội Hoàng Thượng thì nô tài tuyệt đối sẽ không nương tay. Hoàng Thượng tin tưởng nô tài, Vương gia cũng tin tưởng nô tài, trong tâm tư của nô tài chỉ hy vọng Hoàng Thượng và Vương gia vĩnh viễn giống như bây giờ.”

“Ngươi đã biết được chuyện gì?” Đôi mắt của Tần Ca nheo lại, sự uy nghiêm của đế vương lập tức lan tỏa.

Diêm Nhật nuốt nước bọt xuống cổ họng, bất chấp hậu quả có thể bị mất đầu mà mở miệng, “Hoàng Thượng và Vương gia….lưỡng tình tương duyệt.” Nói xong thì hắn lập tức dập đầu, giống như cái đầu không phải là của hắn, mạnh mẽ đập xuống sàn tạo thành một vết lõm trên mặt đất.

“Đứng dậy đi.” Hàn khí trên người của Tần Ca biến mất, sắc mặt lại trở nên bình thản.

Diêm Nhật đứng dậy, trên trán xuất hiện thêm một lỗ máu.

“Diêm Nhật, trẫm phải làm một việc.” Hơi thở của Tần Ca hơi bất ổn, “Chuyện này trước khi thành công thì tuyệt đối không thể để cho Lương Vương biết được. Trẫm cần một người tin cậy để giúp trẫm làm chuyện này. Trẫm suy đi nghĩ lại thì chỉ có ngươi là thích hợp nhất.”

Thân mình của Diêm Nhật chấn động, hắn mím chặt môi.

Tần Ca tiếp tục nói, “Trẫm biết Khổng Tắc Huy và Ôn Quế trung thành, nhưng quan hệ của bọn họ với Lương Vương rất tốt, trẫm sợ bọn họ nhịn không được mà khai ra thì sẽ làm hỏng đại sự của trẫm. Nếu ngươi tiết lộ chuyện này ra ngoài, cho dù chỉ là nửa câu thì trẫm sẽ thiến ngươi, làm cho ngươi trở thành thái giám chân chính.”

Diêm Nhật quỳ xuống một cách nặng nề, “Mạng của nô tài là của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cứ phân phó, nô tài sẽ không hé răng dù chỉ nửa chữ.”

Tần Ca đứng dậy, thấp giọng nói, “Trẫm muốn sinh con nối dõi cho Lương Vương, ngươi nên thay trẫm che giấu chuyện này.”

Khi Tần Ca vừa nói đến nửa câu đầu thì Diêm Nhật đã choáng váng. Hắn thậm chí quên mất tôn ti mà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hoàng Thượng, hắn nghĩ rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Tần Ca lạnh mặt, “Sao vậy, ngươi tưởng trẫm đang nói đùa hay sao?”

Diêm Nhật giật mình, bối rối lắc đầu, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống dưới, hắn khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời.

Tần Ca hừ lạnh, “Trẫm biết mình đang nói cái gì. Trẫm có biện pháp có thể làm cho nam nhân thụ thai, chẳng qua quá trình có một chút phiền toái, trước khi đứa nhỏ ra đời thì trẫm cũng không muốn để cho Lương Vương biết, bằng không trẫm cũng sẽ không tìm đến ngươi.”

Lúc này Diêm Nhật chỉ biết gật đầu.

“Hiện tại ngươi gọi Dung thái y đến đây, bảo rằng trẫm hơi khó chịu một chút. Đừng để cho người ta nhìn ra manh mối. Kể từ hôm nay bên cạnh trẫm không được an bài tiểu quỷ.”

Diêm Nhật vẫn gật đầu, sau đó mới lau mồ hôi rồi khom người lui ra ngoài. Tần Ca thở hắt một hơi, lồng ngực không ngừng đập thình thịch, sau khi hắn đọc lá thư này thì hắn không thể nào giữ được bình tĩnh.

Dung Khâu nhanh chóng tiến đến, tuy rằng hôm nay là ngày tất niên nhưng thân là Y thủ của Thái y viện thì hắn đương nhiên phải là người đầu tiên lưu lại trong cung. Vừa nghe thấy thân mình của Hoàng Thượng không được thoải mái thì Dung Khâu liền mang theo hòm thuốc rồi vội vàng đi cùng Diêm Nhật đến Nhân Tâm Đường. Sau khi hắn nghe được lý do mà Hoàng Thượng muốn tìm hắn thì hắn cũng giống như Diêm Nhật, ngây ngẩn cả người. Nhưng cũng có một chút bất đồng chính là trên mặt của hắn còn mang theo một loại kinh ngạc: Chẳng lẽ thật sự có chuyện này.

Tần Ca nhìn ra, vì vậy lập tức hỏi, “Ngươi có biết về chuyện của phượng đan hay không?”

Sắc mặt của Dung Khâu trở nên cứng ngắc, “Phụ thân của thần đã từng đề cập đến chuyện này, bảo rằng trên đời có một loại quả thần kỳ, ăn vào có thể khiến cho nam tử thụ thai. Phụ thân của thần cũng bảo khi còn trẻ hắn đã từng cứu một quái nhân, người nọ oai phong lại phú quý, vì vậy đã cho phụ thân một phương thuốc để chẩn bệnh, bảo rằng có phương thuốc này thì nam tử mới có thể thụ thai. Phụ thân đã từng nghiên cứu phương thuốc kia nhưng thật kỳ lạ chính là phụ thân của thần chưa bao giờ gặp qua phượng đan, cũng đã từng nghĩ những lời của quái nhân kia là hồ ngôn loạn ngữ.”

Thật sự là lão thiên gia cũng giúp ta! Tần Ca hơi thoáng kích động, “Ngươi lập tức trở về để tìm phương thuốc kia! Diêm Nhật, ngươi đi theo hắn đi.”

“Dạ.”

Đôi chân của Dung Khâu như muốn nhũn ra, hắn cùng Diêm Nhật vội vã chạy đi.

Tần Ca không thể kiềm chế nỗi vui sướng trong lòng, xem ra lão thiên gia cũng muốn hắn sinh hạ nhi tử cho Tử Ngang, bằng không vì sao lại đem Dung gia phụ tử cùng Hà Hoan đến trước mặt hắn?

………….

Lo lắng chờ một hồi lâu [kỳ thật không đến nửa canh giờ], rốt cục Dung Khâu và Diêm Nhật cũng quay về. Sau khi Tần Ca đem phương thuốc mà Phượng Minh Vương đã giao cho hắn đưa cho Dung Khâu thì Dung Khâu liền đem hai phương thuốc ra so sánh, dĩ nhiên là giống nhau như đúc!

Tần Ca trực tiếp nói với Dung Khâu và Diêm Nhật, “Hà Hoan chính là nhi tử do Phượng Minh Vương sinh hạ.” Dung Khâu và Diêm Nhật đều trừng lớn mắt, đồng tử thiếu chút nữa đã rơi ra ngoài.

“Hoàng, Hoàng Thượng….” Dung Khâu run rẩy nói, “Ngài…”

Tần Ca sung sướng gật đầu, “Trẫm muốn đích thân sinh hạ nhi tử.”

Phương thuốc trong tay Dung Khâu rơi xuống đất. Mà lời nói kế tiếp của Tần Ca lại càng làm cho tâm can của hắn phải vỡ nát.

“Trong tay của trẫm đã có phượng đan, ngươi cứ chiếu theo phương thuốc này để điều trị thân mình cho trẫn, trẫm cho ngươi thời hạn ba ngày để phối dược. Chuyện này Diêm Nhật ắt hẳn đã giảng qua với ngươi, nếu truyền ra ngoài nửa câu thì trẫm sẽ tru di cả nhà của ngươi.”

Một câu cuối cùng như sét đánh lên đầu của Dung Khâu, hắn quỳ mạnh xuống đất rồi thấp giọng kêu, “Hoàng Thượng! Việc này tuyệt đối không thể! Nữ nhân sinh con đã là một chân bước vào quỷ môn quan, huống chi là nam nhân! Quái nhân kia đã từng nói với gia phụ biện pháp duy nhất để nam nhân có thể sinh hạ đứa nhỏ chính là mổ bụng. Hoàng Thượng! Ngài là thiên tử của Đại Đông! Ngài không thể lấy an nguy của mình ra để nói đùa a! Hoàng Thượng chỉ cần sủng hạnh một vài nữ nhân là sẽ có được nhi tử nối dõi, Hoàng Thượng thật sự không cần phải tự mình sinh con a!”

Tần Ca nói một cách lãnh đạm, “Nếu trẫm muốn nữ nhân sinh con cho trẫm thì không cần chờ đến bây giờ! Ngươi chỉ cần lo việc điều trị cho trẫm ngay lập tức, trẫm có thể sống sót hay không thì ngươi không nên bận tâm!”

“Hoàng Thượng!”

Diêm Nhật cũng quỳ xuống rồi lên tiếng, “Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!”

Tần Ca đập một phát xuống bàn, cả giận nói, “Đây là quyết định sau khi trẫm đã cân nhắc kỹ lưỡng! Nếu ngươi không muốn điều trị cho trẫm thì Đại Đông vẫn còn  rất nhiều người, chẳng lẽ trẫm lại tìm không ra người nào có thể điều trị cho trẫm hay sao?”

“Hoàng Thượng….xin ngài hãy cân nhắc…” Dung Khâu và Diêm Nhật cùng cất lên lời khẩn cầu đầy bi thương, Diêm Nhật vẫn còn đang ngây người nhưng sau khi nghe thấy Hoàng Thượng phải mổ bụng mới có thể sinh con thì trong nháy mắt liền thanh tỉnh, hắn không thể để cho Hoàng Thượng làm như thế!

Tần Ca cảm thấy khó thở, “Các ngươi đừng tưởng rằng trẫm không dám giết các ngươi. Một, các ngươi nghe lời của trẫm. Hai, trẫm giết các ngươi, trẫm đi tìm người khác!”

“Hoàng Thượng….” Đôi mắt của Dung Khâu và Diêm Nhật đều đỏ ửng, Dung Khâu run rẩy hỏi, “Ngài….ngài vì sao phải…”

Tần Ca nắm chặt hai tay, giọng nói khàn khàn, “Trẫm muốn sinh con cho người trẫm yêu.”

Trong đầu của Dung Khâu lập tức trở nên trống rỗng, Diêm Nhật ngây người nhìn về phía Hoàng Thượng, có một lực lượng mà hắn không thể thừa nhận đang đánh thẳng vào tâm can của hắn, hắn chỉ cảm thấy không thể hô hấp.

“Nói cho trẫm biết, có thể hay là không thể.”

Toàn bộ thân mình của Dung Khâu đều trở nên run rẩy, hắn nhìn khuôn mặt kiên nghị của Hoàng Thượng, nhìn đôi mắt cương quyết không hề hối hận của Hoàng Thượng, hắn bất giác gật đầu, khom người xuống rồi quỳ rạp dưới đất, cố gắng nén giọng mà trả lời, “Thần, tuân, chỉ.”

Diêm Nhật cũng quỳ rạp xuống đất, đôi vai run run, “Nô tài, tuân chỉ.”

“Tốt lắm.” Tần Ca hít thật sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, hết thảy sẽ chờ đến khi Tử Ngang từ Phượng Minh quay về.

………..

Mà ngay khi Tần Ca đang tràn đầy kỳ vọng thì ngày kế tiếp sau khi Dung Khâu kiểm tra cẩn thận phương thuốc lại nói cho hắn biết một chuyện vô cùng không vui.

“Hoàng Thượng, phương thuốc này sẽ làm cho cơ thể của ngài mọc ra tử cung để nuôi dưỡng thai nhi, dược tính rất mạnh. Nhưng thân mình của ngài thuộc hàn thể, lại là bẩm sinh từ nhỏ, việc này xung đột với phương thuốc, khi châm cứu không chỉ dị thường đau khổ khó có thể chịu đựng mà hơn nữa còn tạo thành tổn thương đối với thân mình của ngài. Hoàng Thượng, thỉnh ngài cân nhắc….”

Tần Ca nhíu chặt mi tâm, tiếp theo lại nói một cách không dao động, “Trẫm đã nói trẫm muốn sinh nhi tử, ngươi cứ việc làm là được. Phượng Minh Vương có thể sinh con, trẫm cũng có thể.”

Dung Khâu vẫn còn muốn khuyên bảo nhưng nhìn thấy thái độ của Hoàng Thượng thì hắn chỉ có thể đem lời khuyên bảo nuốt xuống đáy lòng, sau khi thu dọn hòm thuốc xong thì hắn liền lên tiếng, “Thần quay về phối dược, năm ngày nữa thần bắt đầu châm cứu cho Hoàng Thượng. Mấy ngày này Hoàng Thượng cần phải nghỉ ngơi và ăn uống nhiều một chút để duy trì thể lực, như vậy đến lúc đó mới có thể chịu đựng được.”

“Trẫm đã biết.”

Dung Khâu lo lắng đi ra ngoài.

Sau khi Dung Khâu rời đi, Ôn Quế canh giữ ở bên ngoài lập tức xoay người liếc mắt nhìn Khổng Tắc Huy cũng bịđuổi ra ngoài giống như hắn, trong lòng cảm thấy bất an. Hoàng Thượng tìm Dung thái y để nói cái gì? Vì sao phải đuổi hắn và Khổng Tắc Huy ra ngoài mà chỉ để lại Diêm Nhật và Thân công công ở bên cạnh hầu hạ?

Nháy mắt về phía Ôn Quế, Khổng Tắc Huy nhấc chân đuổi theo Dung Khâu.

“Khổng thống lĩnh, Hoàng Thượng tìm ngài.” Đúng lúc này thì Diêm Nhật lại bước ra, ánh mắt của Khổng Tắc Huy ngay lập tức trở nên âm trầm.

…………

Tần Ca không chỉ tìm Khổng Tắc Huy mà còn tìm Ôn Quế và Hà Hoan. Sau khi Hà Hoan đến Nhân Tâm Đường thì Tần Ca thản nhiên nói, “Phượng Minh Vương qua đời, Hà Hoan không thể tự mình đưa tiễn hắn lên đường, cũng không thể thắp cho hắn một nén hương. Ôn Quế, ngươi và Khổng Tắc Huy cùng Hà Hoan đến Cẩm Đà Tự đi, trẫm đã phái người báo tin cho trụ trì, bảo hắn làm lễ cúng bái cho Phượng Minh Vương, siêu độ linh hồn của Phượng Minh Vương, cũng để cho Hà Hoan làm tròn đạo hiếu.”

“Hoàng đế ca ca!” Đôi mắt của Hà Hoan liền ửng đỏ.

Tần Ca sờ đầu của hắn rồi nói, “Trẫm biết ngươi rất tự trách vì không thể tiễn đưa Phụ Vương của mình, sau khi đến Cẩm Đà Tự thì ngươi phải thắp một nén hương cho Phụ Vương của ngươi, nói với hắn là ngươi ở đây rất mạnh khỏe, bảo hắn đừng lo lắng cho ngươi. Phụ Vương của ngươi sinh tiền là người hiểu ngươi nhất, hắn nhất định cũng muốn ở bên cạnh ngươi, ngươi ở chùa lập cho hắn một bài vị, rồi mới căn cứ theo nghi lễ của Phượng Minh quốc, thỉnh bài vị từ trong chùa đem trở về tẩm cung của ngươi, như vậy Phụ Vương của ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

“Đa tạ Hoàng đế ca ca!” Hà Hoan dùng sức ôm chặt Tần Ca, nhịn xuống nước mắt.

Tần Ca vỗ về hắn, “Được rồi, thu dọn một chút, sau khi dùng bữa thì đi đi.”

“Ân!”

Hà Hoan lau mắt rồi đứng dạy chạy ra ngoài.

Tần Ca liếc mắt nhìn Thân Mộc đang vô cùng kích động, “Ngươi cũng đi đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Thân Mộc lập tức lui xuống.

Thấy vẻ mặt mang theo nghi hoặc của Ôn Quế, Tần Ca nói, “Hà Hoan ở nơi này không quen ai, trẫm cũng không yên tâm giao hắn cho người bên ngoài, hai người các ngươi là tâm phúc của trẫm, để các ngươi theo hắn thì trẫm cũng yên tâm.”

Lời nói ấm áp, Ôn Quế lập tức lướt qua bất an trong lòng rồi mỉm cười nói, “Hoàng Thượng cứ yên tâm, nô tài sẽ hảo hảo chiếu cố cho thái tử Hà Hoan.”

“Ân, các ngươi đi đi.”

“Dạ.”

Ôn Quế vui sướng rạo rực mà lui xuống, Khổng Tắc Huy vẫn bình thản hành lễ, sau đó cũng lui xuống, nhưng trong lòng của hắn không cao hứng như Ôn Quế, với kinh nghiệm nhiều năm qua của hắn thì lần này Hoàng Thượng đang cố ý đuổi hắn và Ôn Quế đi nơi khác. Lặng lẽ nhìn Diêm Nhật đang canh giữ ở bên ngoài, Khổng Tắc Huy ôm kiếm rồi nhanh chóng ly khai.

Cảm giác của Khổng Tắc Huy không sai, Tần Ca muốn đuổi hắn và Ôn Quế đi nơi khác. Hai người quả thật theo như lời hắn, là tâm phúc của hắn. Nhưng hai người đồng thời cũng là tâm phúc của Ngũ Tử Ngang. Một khi để cho bọn họ biết chuyện hắn muốn sinh nhi tử thì hai người chắc chắn sẽ liều lĩnh báo cho Ngũ Tử Ngang, hắn không thể không đề phòng.

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Hà Hoan, Thân Mộc, Khổng Tắc Huy và Ôn Quế liền xuất cung. Tần Ca đã ban bài ổn thỏa, lần này lễ cúng bái phải mất bảy ngày bảy đêm liên tục, hơn nữa đem bài vị của Phượng Minh Vương trịnh trọng thỉnh về cũng phải mất ít nhất mười ngày thì bọn họ mới có thể hồi cung, khi đó Tần Ca đã sớm hoàn thành việc điều trị.

Chờ Dung Khâu phối dược hai ngày, Tần Ca cũng không nhàn rỗi, hắn lại bí mật triệu kiến Diêm Mẫn, giao cho Diêm Mẫn một nhiệm vụ phi thường trọng yếu.