Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 19: Tượng đất huệ sơn – 11




Bầu không khí xấu hổ vẫn tiếp tục cho đến khi người phục vụ quay lại.

Anh ta cẩn thận bưng đến một khay điểm tâm, mỉm cười đặt ở giữa ba người, sau đó sờ sờ đầu Phùng Cổ Tuẫn:

“Em cùng bạn bè phải ở chung vui vẻ nhé, chờ anh tan ca đã, trước mắt cứ ăn chút điểm tâm đi.”

Sau đó quay sang Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương cười cười mang theo xin lỗi:

“Đứa nhóc này không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội vẫn mong hai người bao dung một chút.”

Nói xong, mắt lại liếc nhìn Phùng Cổ Tuẫn, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Nghiêm Dương nhìn thấy rõ ràng, cái nhìn kia nồng đậm tình ý.

Nhâm Lê trợn mắt há mồm nhìn Phùng Cổ Tuẫn đỏ mặt, kinh ngạc nói:

“Các cậu……”

Phùng Cổ Tuẫn trợn mắt nhìn Nhâm Lê, thật cẩn thận cầm lấy một miếng điểm tâm cắn một cái.

“Chúng tôi cái gì mà chúng tôi, các cậu không phải là cũng vậy sao?”

Nhâm Lê choáng váng ngây ngốc.

“Chúng tôi làm sao? Tôi là muốn hỏi các cậu có quen biết à?”

Phùng Cổ Tuẫn nghe xong lời nói của Nhâm Lê, mở to hai mắt nhìn Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê.

“Các người không phải sao?”

Nhâm Lê hỏi lại:

“Rốt cuộc là cái gì?”

Nghiêm Dương cười khổ, anh đại khái đã hiểu là cái gì.

Phùng Cổ Tuẫn bĩu môi:

“Mau nói xem các người có chuyện gì, không nghe thấy anh ấy sắp tan ca rồi sao?”

Nhâm Lê tuy rằng vẫn còn vô cùng khó hiểu, nhưng dù sao cũng biết là chính sự quan trọng hơn, chỉ chỉ Nghiêm Dương:

“Đây, anh ấy là cảnh sát.”

Phùng Cổ Tuẫn gật gật đầu:

“Vụ án bắt cóc sao? Bọn họ ở số 64 đường Cửu Giang.”

“A……”

Nhâm Lê rõ ràng không nghĩ tới Phùng Cổ Tuẫn lại khinh địch mà nói ra như vậy.

Phùng Cổ Tuẫn lại cầm lên một miếng điểm tâm nữa.

“A cái gì mà a, các người cũng tham gia thì vụ làm ăn này nhất định là không làm được.”

Nói xong, lại đưa ánh mắt chuyển về phía Nghiêm Dương, cười nhạo một tiếng, lắc đầu:

“Nếu không phải là thấy anh đáng thương, tôi cũng sẽ không nói ra dễ dàng như vậy.”

Nghiêm Dương cười cười rất có phong độ.

“Không phải ai cũng có quá trình này sao?”

Phùng Cổ Tuẫn vui sướng khi người gặp họa nói:

“Nghe nói cậu ta vẫn luôn rất ngốc, quá trình này của anh xem ra phải cố gắng thật lâu rồi.”

Nghiêm Dương lắc đầu.

“Không sao, tôi không để ý.”

Nhâm Lê nhìn hai người nói chuyện, vô cùng buồn bực.

Người phục vụ kia đã thay đồng phục đi ra, dịu dàng nói:

“Tiểu Tuẫn, chúng ta có thể về nhà rồi.”

Phùng Cổ Tuẫn gật đầu, cầm lấy một miếng điểm tâm cuối cùng nhét vào miệng, ai oán nói:

“Không được ngọt lắm.”

Người phục vụ kia cười cười.

“Ăn nhiều đường hơn sẽ không tốt cho răng đâu.”

Sau đó nói với Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê:

“Chúng tôi đi trước, hai người có rảnh thì đến nhà tôi chơi nhé, bạn bè của Tiểu Tuẫn không nhiều lắm, cảm ơn hai người đã bồi cậu ấy.”

Phùng Cổ Tuẫn bíu môi kéo người phục vụ kia đi.

“Ai là bạn với bọn họ chứ.”

Người phục vụ kia nhìn Phùng Cổ Tuẫn, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng cưng chiều.

Nhâm Lê dường như hiểu ra điều gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu.

Nghiêm Dương gật đầu.

“Chúng tôi nhất định sẽ đến chào hỏi.”

Người phục vụ kia cười cười, xoay người rời đi.

Phùng Cổ Tuẫn đang muốn đuổi theo, lại xoay người nói với Nghiêm Dương:

“Tôi cuối cùng cảm thấy rằng thời gian của các anh không nhiều lắm, phải quý trọng khoảng thời gian được ở cùng nhau.”

Nói xong, liền đuổi theo người phục vụ kia ra ngoài.

Nghiêm Dương nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, quay đầu nói với Nhâm Lê:

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Nhâm Lê gật gật đầu, đi theo Nghiêm Dương ra ngoài.

Quản lý của quán Danh Cổ nhìn cánh cửa khép lại, cầm điện thoại lên.

“Phu nhân…Đúng…Nhâm thiếu gia không có sử dụng linh lực…Linh lực bị phong ấn của cậu ấy hình như chưa được giải trừ hoàn toàn…Vâng…Có một việc không biết có nên nói với bà hay không…Ha ha…bên cạnh cậu ấy có một người bạn hình như có chút kỳ lạ…”

Nghiêm Dương không có lái xe đến, vì thế hai người chỉ có thể đi bộ về nhà, cũng may quán Danh Cổ cách nhà Nhâm Lê không phải là xa.

“Cậu biết Phùng Cổ Tuẫn?”

Nghiêm Dương rốt cuộc cũng có cơ hội hỏi ra.

“Cũng không phải là quen biết, dù sao nói ra cũng rất phức tạp.”

Nhâm Lê lầm bầm, đá văng một hòn đá nhỏ ở trên mặt đất.

“Nói ngắn gọn đi.”

Nghiêm Dương mang theo ý xấu đoạt lấy hòn đá nhỏ bên chân Nhâm Lê, một cước đá ra ngoài.

Hòn đá nhỏ lăn lăn, lăn xuống bậc thềm, rơi vào trong nước.

Nhâm Lê trừng mắt nhìn Nghiêm Dương.

“Nhà họ Phùng cũng là một gia tộc rất nổi tiếng, hơn nữa nhà bọn họ cũng rất thịnh vượng. Bọn họ am hiểu nhất chính là bói toán. Phùng Cổ Tuẫn là con chú Phùng, cũng là con nhỏ nhất của gia chủ đương nhiệm của nhà Phùng, ông cụ nhà tôi cùng Phùng lão gia tử quan hệ tốt lắm, nhà tôi cùng nhà họ Phùng cũng coi như là thế giao. Nghe nói Phùng lão gia tử sau khi giúp tôi quên đi vài việc liền rửa tay gác kiếm, sau đó tôi trước đây học chú Phùng chút thuật bói toán. Đối với Phùng Cổ Tuẫn tôi chỉ là nghe tên chứ chưa từng gặp qua, nghe nói cậu ta là quái thai của nhà họ Phùng, trời sinh đã có bản lĩnh nhìn được tương lai. Cậu ta thậm chí không cần bói quẻ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra mệnh cách của một người, tuy rằng chỉ có thể nhìn ra rất mơ hồ, nhưng hiện nay có thể nói là một kỳ tài. Nhưng là một người có thiên phú bói toán cực cao như cậu ta thế nhưng lại từ chối kế thừa tư cách gia chủ nhà họ Phùng, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cuối cùng hình như là xảy ra mẫu thuẫn trực tiếp gì đó với người trong nhà rồi mới thoát ly tất cả quan hệ với nhà họ Phùng…”

“A.”

Nghiêm Dương nhíu mi.

“Tôi nói các cậu đã biết tên đối phương nhưng không biết bộ dáng như thế nào, nhưng tôi lại cảm thấy hình như các cậu rất quen thuộc với nhau?”

“Cũng không phải là quen thuộc gì, chỉ là lúc nhỏ ở gần bị so sánh tới lui, tự nhiên có chút nhìn đối phương không vừa mắt.”

Nhâm Lê lại tìm được một hòn đá nhỏ, chốc chốc lại đá một cái.

“Nhà bọn họ không phải là biết bói toán sao? Hai người các cậu ở cùng một chỗ thì so sánh cái gì, bói toán sao?”

Nghiêm Dương chuẩn bị cướp hòn đá nhỏ kia, không nghĩ tới Nhâm Lê đã cướp trước đá ra ngoài.

“Tôi cùng cậu ta là hai người đồng lứa có linh lực cao nhất, tất nhiên là có người muốn đuổi kịp để cùng ngang nhau chứ sao.”

Nhâm Lê đắc ý nói.

Nghiêm Dương liếc mắt nhìn nhìn Nhâm Lê, ý tứ kia chính là, linh lực của cậu chính là cao nhất sao?

Nhâm Lê nhìn hiểu được ý tứ của Nghiêm Dương, trừng mắt liếc hắn một cái.

“Tôi nói cho anh biết, tôi rất là lợi hại. Có vài loại người, quỷ, quái gì đó thấy tôi đều phải vòng đường khác đó.”

Nghiêm Dương cười cười, không đáp. Chính là Nghiêm Dương không biết, lời này của Nhâm Lê thật ra rất đúng, nhà họ Nhâm tuy rằng xuống dốc, nhưng dù sao cũng là gia tộc đã được truyền thừa mấy trăm năm, sự tồn tại trong giới cũng coi như sánh được với Thiếu Lâm cùng Võ Đang trong võ lâm. Con cháu của nhà họ Nhâm linh lực cực kỳ cao, chính là nhân số của nhà họ Nhâm vốn không lớn, trong cuộc đại chiến hơn hai mươi năm trước lại chết rất nhiều, đến Nhâm Lê thì trong đám đồng lứa ở nhà họ Nhâm cũng chỉ có một mình Nhâm Lê ở nhà chính, cho nên nói là trưởng tôn của nhà họ Nhâm, ở trong giới Nhâm Lê tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có rất ít người dám đắc tội với cậu.

“Đúng rồi, buổi chiều tôi còn phải đi xử lý vụ án, cậu muốn đi theo hay là muốn đi về nhà.”

Nghiêm Dương đã bị vụ án này tra tấn không ít ngày, hiện tại nếu như đã biết chỗ của bọn bắt cóc, đương nhiên là muốn sớm hoàn thành để sớm được thoải mái.

Nhâm Lê ngẫm nghĩ, kinh ngạc phát hiện ra mình đã rất nhiều ngày không có đi làm.

“Tôi không đi theo anh, tôi muốn đến bệnh viện nhìn xem.”

“Cũng được.”

Ai biết mấy người tu đạo này có thể gây ra lực sát thương hay không, vẫn là không đi thì tốt hơn.

“A, cậu bảo Hi Hi đừng có gây sức ép nữa, đi ra trước đi.”

Nghiêm Dương nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm. Nhâm Lê bị câu ‘gây sức ép’ kia chọc đến bật cười.

“Hi Hi nhà tôi nào có gây sức ép?”

Nghiêm Dương thở dài nói:

“Còn không có gây sức ép sao? Hai người các cậu đều là dạng tiểu vô lại thích gây sức ép.”

“Tôi biết rồi, anh nhanh đi đi, nhanh đi đi.”

Nhâm Lê không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ngượng ngùng. Hai người chạy đến trạm xe, Nghiêm Dương nhìn dòng xe cộ chạy nhanh qua:

“Tôi đi đây, buổi tối sẽ có quà cho cậu, cậu tan tầm phải ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy loạn biết chưa?”

Nhâm Lê cả giận nói:

“Anh cũng không phải là người quản tôi! Còn ngoan ngoãn cái gì……”

Nghiêm Dương híp mắt cười cười.

“Đừng ồn ào, mọi người đang nhìn kìa.”

Nhâm Lê nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, có mấy nữ sinh đeo cặp nhịn không được nhìn sang hướng này, còn đang thì thầm nói nhỏ cái gì đó.

Nhâm Lê cắn răng, quyết định giữ gìn mặt mũi của mình. Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê, xoay người đi đến chỗ cửa xe.

Nhâm Lê nhìn đám nữ sinh thanh ầm dần dần trở nên rõ ràng rồi biến lớn, cười dịu dàng, lại nhận lấy thêm vài tiếng thét chói tai.

Nghiêm Dương nhà anh được lắm, buổi tối chúng ta chờ xem.

—— Tượng đất Huệ Sơn – Kết thúc ——